Edit: susublue
Đại sảnh tửu lầu yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim châm rơi xuống, mọi ánh mắt đều tụ tập trên người bạch y nữ tử, giống như đang chờ đợi động tác tiếp theo của nàng, mà Lạc Dận và Lạc Phong Nguyệt cũng chưa từng rời mắt.
Vân Li hơi mỉm cười, chậm rãi tiến lên, ngón tay đặt trên mạch đập của nam tử trung niên, không tới bao lâu nàng đã buông tay xuống, liếc mắt nhìn về phía lão bản: “Ta có thể mượn phòng bếp của tửu lầu các ngươi để dùng một lát không?”
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu nàng trị bệnh cứu người thì có liên quan gì đến phòng bếp?
“Việc này……” Lão bản nhăn mày lại, hình như có chút khó xử.
“Ngươi hãy cho nàng ta mượn phòng bếp đi.” Lão giả cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Vân Li: “Ta thật muốn nhìn thử xem nàng ta có thể làm ra trò gì!”
Nếu thần y Diệu Thủ đã mở miệng thì tất nhiên lão bản sẽ không nói gì nữa, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Sau khi Vân Li đi vào phòng bếp thì không ai rời đi, Lạc Phong Nguyệt lắc nhẹ quạt xếp trong tay, đôi mắt đa tình đào hoa ẩn chứa đầy ý cười, khẽ mở môi nói: “Tứ ca, ngươi nói xem nàng ta có thể cứu trị được người này không?”
“Chỉ là một nữ tử mà thôi.”
Ý Lạc Dận rất rõ ràng, ở quốc gia nam tôn nữ ti này thì nữ nhân luôn phụ thuộc vào nam nhân, dienxdafnleeqsuydoon các nàng có thể làm ra được chuyện gì chứ? Thân là nữ tử thì nên giúp chồng dạy con là đủ rồi, không cần thiết đi trị bệnh cứu người.
“Ha ha, Tứ ca, ngươi như vậy là không hiểu rồi, từ xưa đến nay hiệp nữ cũng không ít, không phải Tử Thanh quốc kia cũng do nữ tử làm nữ hoàng đó sao? Cho nên nữ tử cũng không kém nam tử, hơn nữa ta cũng thích nữ tử ưu tú.”
Lạc Dận cười nhạo một tiếng rồi cũng không nói gì nữa, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ châm chọc.
Thời gian nửa nén hương chậm rãi trôi qua, khi mọi người ở đây không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa thì một mùi hương thanh mát tỏa khắp đại sảnh, bọn họ ngước mắt nhìn qua thì liền thấy Chiến Lăng Phong cầm một chén dược đặc sệt cất bước đi ra.
“Cho phụ thân ngươi uống chén dược thiện này đi, ông ta sẽ lập tức khỏe lại.”
Nữ tử trẻ tuổi hơi ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt vì khóc lóc, có lẽ là vì ôm ngựa chết thành ngựa sống [1] nên khi nàng cầm được dược thiện thì liền đút cho nam tử trung niên uống.
[1] ôm ngựa chết thành ngựa sống: tìm được đường sống trong chỗ chết
“Hừ!” Lão giả hừ lạnh một tiếng, chế giễu nói: “Dược thiện gì chứ? Từ trước đến nay lão phu đều chưa từng nghe nói qua, ngươi cho rằng chỉ bằng cái thứ đặc sệt này là có thể cứu mạng lão ta sao? Đúng là buồn cười! Với kinh nghiệm nhiều năm hành nghề y của ta thì cái thứ này vốn không thể cứu mạng người được!”
Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của lão giả, Vân Li vẫn mỉm cười: “Ngươi không biết chuyện này thì chỉ có thể chứng minh ngươi vô tri!”
“Ngươi……” Lão giả biến sắc, khuôn mặt già nua đỏ lên, ông ta sống lâu như vậy rồi mà chưa từng có người nào dám mắng ông ta vô tri, nghĩ đến đây thì lại giận quá hóa cười: “Được, được được được, lão phu muốn nhìn thử xem là lão phu vô tri hay là ngươi đang lừa gạt người khác!”
Nhưng mà ông ta vừa nói xong thì nụ cười trên gương mặt già nua cương cứng lại……
Chén dược thiện vừa vào bụng thì nam tử trung niên liền ngừng run rẩy, khuôn mặt dần dần khôi phục sức sống, lúc này ông ta cũng bắt đầu tỉnh lại, hơi mở mắt ra rồi nghi hoặc nhìn mọi người chung quanh.
“Cha!” Nhìn thấy phụ thân tỉnh lại, nữ tử trẻ tuổi vui mừng đến mức phát khóc, chợt nghĩ tới cái gì đó nên vội vàng xoay người quỳ rạp xuống trước mặt Vân Li:“Cô nương, tạ ơn ngươi đã cứu phụ thân ta, ta Vân Đóa ghi nhớ đại ân của cô nương, suốt đời khó quên!”
Lúc này nam tử trung niên mới phản ứng lại, tuy rằng ông ta không quỳ xuống trước mặt Vân Li giống như Vân Đóa nhưng gương mặt anh tuấn vẫn mang theo ý cười cảm kích: “Đại ân cứu giúp của cô nương tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau nếu cần tại hạ giúp đỡ thì dù phải vượt lửa băng sông cũng sẽ không chối từ! Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo đại danh của cô nương.”
“Ngươi gọi ta là Vân cô nương được rồi.” Vân Li mỉm cười nhìn hai người: “Nhưng mà cảm ơn thì không cần, không phải các ngươi nói sẽ chi một số tiền lớn để tạ ơn sao? Vậy số tiền đó đâu?”
Nam tử trung niên hơi sửng sốt, rồi nghiễm nhiên bật cười: “Vân cô nương, ngươi và ta cùng họ cũng là duyên phận, nơi này là chút tiền, mong rằng cô nương ngươi có thể nhận lấy.”
Nam tử trung niên dứt lời thì liền lấy ra ngân phiếu một vạn lượng, Vân Li cũng nhận lấy không chút khách sáo.
Nam tử trung niên này đúng là người có tiền, dễ dàng cho mình nhiều tiền như vậy……
“Cô nương.” Lúc Vân Li muốn rời đi thì nam tử trung niên bỗng nhiên lên tiếng gọi nàng, “Còn có một vật tại hạ muốn giao cho cô nương, nếu sau này cô nương có gặp khó khăn thì có thể cầm vật ấy đến Vân phủ của Tứ phủ thành để tìm ta.”
Tứ phủ thành? Vân Li nhướng mày, mắt nhìn miếng ngọc bích màu xanh lục trong suốt ở trước mặt, nhưng nàng lại không tìm được chút thông tin gì về nơi này trong trí nhớ cả.
Trái lại những người ở tửu lầu lại cảm thấy nghi ngờ về Tứ phủ thành này.
“Được.” Vân Li nhận ngọc bội, mỉm cười rồi xoay người rời đi, lần này nam tử trung niên không ngăn cản nữa mà đôi mắt màu hổ phách chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, có chút hoảng thần.
“Cha, người làm sao vậy?” Vân Đóa chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi.
“Không có gì.” Nam tử trung niên lắc đầu phục hồi tinh thần lại: “Nhưng mà bóng dáng nàng ta lại quá giống một người, giống đến nỗi thiếu chút nữa ta đã tưởng họ là cùng một người……”
“Người đó là ai?”
“Chính là tiểu cô cô (cô út) của con.” Nam tử trung niên thở dài, cười khổ một tiếng: “Tiểu cô cô của con đã mất tích nhiều năm, rất nhiều người nói nàng đã chết, nhưng dù nàng đã chết thì ta cũng phải tìm ra thi thể nàng! Hơn nữa phải báo thù rửa hận cho nàng, làm cho người năm đó ám toán nàng phải trả giá thật đắt!”
“Cha.” Vân Đóa vỗ nhẹ mu bàn tay nam tử trung niên, nở nụ cười đáng yêu: “Cha vẫn luôn nói tiểu cô cô phong hoa tuyệt đại, đẹp như thiên tiên, là thiên chi kiêu nữ [2] của Vân phủ, nữ nhi vẫn luôn muốn gặp cho nên nữ nhi tin tưởng tiểu cô cô nhất định còn sống.”
[2] thiên chi kiêu nữ: con gái cưng của trời
Nam tử trung niên vui mừng cười, vỗ đầu Vân Đóa, nói: “Đóa Đóa, đi thôi, trời xanh không phụ người có lòng, ta tin tưởng ta sẽ tìm được nàng……”
Đến khi hai bên đều đã tản đi hết thì mọi người mới hồi phục tinh thần lại, ngạc nhiên nhìn chằm chằm phương hướng Vân Li rời đi.
Y thuật cô nương này còn siêu việt hơn cả thần y Diệu Thủ, diễn*dafn~lle:quysdoon không biết tên của loại thuốc cứu trị vị nam tử trung niên kia là gì? Xem ra cái danh hiệu thần y của Diệu Thủ cũng nên đổi người rồi.
Mọi người theo sau nhìn về phía thần y Diệu Thủ rồi lại phát hiện không biết ông ta đã biến mất từ khi nào rồi……
Gió nhẹ phe phẩy, Vân Li một mình đi bộ trên đường phố Phượng thành, đúng lúc này nàng bỗng nhiên phát hiện phía sau có người theo dõi mình, bước chân người nọ cực kỳ nhẹ nhàng, hiển nhiên là sợ nàng phát hiện, hơn nữa cũng không bước quá sát, đại khái là cách khoảng năm mươi mét.
Nếu là trước kia thì Vân Li sẽ không thể phát hiện ra điều này, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy tiếng bước chân kia rõ ràng như thế.
Người nọ là ai? Giựt tiền? Hay là……
Mày Vân Li hơi nhướng lên, cười lạnh một tiếng, bất giác tăng nhanh tốc độ hơn, người phía sau nhìn thấy mình bị bỏ lại một khoảng cách khá xa thì âm thầm cảm thấy kinh hãi, không ngờ nữ tử này lại từng luyện qua võ công, hơn nữa còn không hề yếu, nếu không sao có thể bỏ lại hắn xa như vậy?
Đột nhiên mục tiêu phía trước biến mất, nam nhân bị buộc phải dừng bước chân lại, ánh mắt thăm dò khắp nơi, nhưng vào giờ phút này một giọng nói thanh lãnh đột nhiên đâm vào trong tai.
“Ngũ hoàng tử, không biết ngươi muốn đi theo ta tới khi nào?”
Sau cây đại thụ cao lớn, một bóng người mặc bạch y đi ra, nữ tử khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn cái tên cuồng theo dõi này. Lụa mỏng trắng như tuyết bay trong gió, mang đến cảm giác dụ hoặc không nói nên lời.
“Ha ha, vị cô nương này, ngươi quen bổn hoàng tử sao?” Lạc Phong Nguyệt mở quạt xếp ra, mắt nhẹ híp lại nhìn về phía Vân Li.
Vân Li vẫn duy trì nụ cười trên miệng, nhưng lời nói lại có chút chế giễu: “Hoàng tử hoa tâm lại đa tình nhất Phượng Tường quốc, hơn nữa diện mạo và tính cách đều nhất giống nữ nhân, có người nào không biết?”
“Quá khen, quá khen.” Lạc Phong Nguyệt thu nhận toàn bộ lời tán dương của Vân Li, còn không quên liếc mắt đưa tình với nàng: “Vân cô nương, ngươi cảm thấy bổn hoàng tử thế nào? Có nguyện ý đi theo bổn hoàng tử không?”
Vân Li đánh giá Lạc Phong Nguyệt từ trên xuống dưới, đáy mắt có chút châm chọc: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với nam nhân mà người khác đã dùng qua, như vậy sẽ chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm!”
Nụ cười ở khóe miệng Lạc Phong Nguyệt cứng đờ, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt chế giễu và khinh thường của Vân Li.
Mình có tài có mạo, còn là hoàng tử Hoàng tộc, vì sao nàng lại khinh thường hắn như thế? Bởi vì đám nữ tử trong hậu viện của hắn sao? Nhưng mà chuyện này không phải là bình thường sao?
Ở Phượng Tường quốc, hoàng tử tới mười hai, mười ba tuổi đều sẽ có mấy tiểu thiếp thông phòng.
“Nếu Ngũ hoàng tử không có chuyện gì nữa thì đừng đi theo ta, như vậy sẽ chỉ làm người ta nghĩ ngươi là kẻ cuồng theo dõi thôi!” Vân Li liếc mắt nhìn Lạc Phong Nguyệt đang ngạc nhiên rồi xoay người rời đi, để lại một bóng lưng phong hoa tuyệt đại.
Lạc Phong Nguyệt nhìn chăm chú phương hướng Vân Li rời đi, cảm giác trong lòng trống rỗng, giống như có thứ gì đó rơi mất……
Trước khi về phủ Thừa tướng, Vân Li đã bôi phấn vàng mình chuẩn bị sẵn lên mặt, rồi lại khôi phục dung mạo như lúc trước, nàng không hy vọng người khác biết mấy ngày nay thân thể nàng đã được điều trị tốt, càng không muốn người khác phát hiện những chuyện nàng đã làm ở bên ngoài.
Nhưng dáng người thì lại không có cách nào khôi phục lại vẻ gầy yếu như lúc trước.
Ban đêm, gió đêm thổi vào, ngọn nến cắm trên giá nến trên bàn cũng lay động theo gió, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một bóng người mặc đồ đỏ nhảy vào, dừng ở trước giường Vân Li, mắt phượng nhìn chăm chú nữ tử trên giường.
Vào lúc này nữ tử vốn đang ngủ say đột nhiên mở hai tròng mắt ra……
“Là ngươi?” Nhìn thấy đôi mắt phượng thì Vân Li liền biết là người nào tới: “Sao ngươi lại biết ta ở đây? Ngươi tới đây làm gì?”
Môi đỏ khẽ nhếch lên, nam nhân yêu nghiệt nhìn Vân Li với đôi mắt phượng đầy ý cười: “Đêm dài đằng đẵng khó ngủ cho nên bổn tọa tới tìm ngươi làm gối ôm cho bổn tọa.”
Vân Li đột nhiên sửng sốt, còn chưa hồi thần thì yêu nghiệt kia đã cởi quần áo chui vào chăn của nàng rồi.
Tuy rằng nàng xuyên tới từ Trung Hoa, không có tư tưởng bảo thủ của cổ nhân, nhưng lại chưa từng cùng chung chăn gối với nam nhân, huống chi lại là một yêu nghiệt mới gặp mặt một lần!
Nhưng yêu nghiệt này vốn không cho nàng cơ hội bỏ trốn, sau khi cố gắng tránh thoát nhưng không có kết quả thì nàng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, cũng không biết vì sao yêu nghiệt này lại cho nàng một cảm giác quen thuộc……
Khi Vân Li quay đầu nhìn về phía yêu nghiệt thì lại phát hiện hắn đã ngủ rồi.
Nam tử yêu nghiệt gối đầu lên ngực Vân Li, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt, giống như là đang nói mớ: “Nương, ta nhớ người……”
Vân Li nghe như sét đánh ngang tai, trợn tròn mắt, cái tên yêu nghiệt đáng chết này dám coi mình là nương của hắn sao?
Danh Sách Chương: