Nghĩ tới bộ dạng Bình an vương phi cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai sánh bằng, Gia Nhi cảm thấy thật hạ dạ, ai bảo một nhà kia chẳng có người nào tốt lành.
“Ngươi không phải muốn biết hôm qua ta cho Thanh Long đi đâu? Nó chính là đi làm chuyện này,” Dạ Nhược Ly có chút hất cằm, ánh mắt nhìn về cái ao nhỏ, chăm chú nhìn theo lá sen nổi trên mặt nước, con ngươi xoẹt qua hàn ý: “Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.”
Cung Vô Y vuốt vuốt cằm, mắt phượng nhìn dung nhan tuyệt sắc, chậm rãi cười một tiếng, lộ dáng vẻ vô cùng mị hoặc. Tiểu Dạ, tựa hồ bổn vương đối với nàng ngày càng hứng thú…
Cảnh đêm như nước, gió đêm chọc người.
Trong hậu viện Dạ gia, Bắc Ảnh Phong ôm đùi Dạ Nhược Ly không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy nước mắt, hắn cắn chặt bờ môi phấn nộn giống như một con mèo nhỏ, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Dạ Nhược Ly: “Tỷ tỷ, người vứt bỏ tiểu Phong nhi sao? Phong nhi không muốn xa người.”
Nhìn khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, lòng Dạ Nhược Ly mềm nhũn, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu bé: “Tiểu Phong, tỷ tỷ rất nhanh sẽ trở về, cũng sẽ đem phụ thân trở về, trong thời gian ta đi mẫu thân sẽ do tiểu Phong nhi bảo vệ, được không?”
Chớp chớp mắt to, bé chùi chùi hốc mắt, miễn cưỡng nở nụ cười đáng yêu: “Được, tiểu Phong nhi sẽ bảo vệ mẫu thân thật tốt, đợi tỷ tỷ trở về.”
Thở dài, Dạ Nhược Ly thu hồi tầm mắt rồi nhìn qua Lam Hinh: “Mẫu thân, yên tâm đi, con sẽ trở về, trong thời gian này, Hiên Viên quốc có chút không an toàn, người theo Niệm Khê đến Ám Dạ các, sẽ có người chuyên bảo vệ cho hai người, Gia Nhi cũng sẽ ở đó.”
Trong mắt Lam Hinh chất chứa tia sầu lo nhưng để Dạ Nhược Ly yên tâm cũng ôn nhu nở nụ cười: “Tiểu Ly nhi, con tự có chủ trương của mình, cho nên mặc kệ con muốn làm gì mẫu thân cũng sẽ ủng hộ con, chỉ cần con nhớ kĩ mẫu thân và tiểu Phong nhi ở đây chờ con về.”
Lòng Dạ Nhược Ly như có bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu, gật đầu rồi quay sang Niệm Khê, sau khi đưa hai người bọn họ bảo vệ an toàn nàng có thể yên tâm tham dự đại hội huyền giả.
“Huyền Ưng, Huyền Báo, hôm nay vừa đúng ba năm, các ngươi có thể trở về rừng rậm Huyền thú rồi.” Dạ Nhược Ly chuyển tầm mắt nhìn huynh đệ Huyền Báo.
Tay trái Huyền Ưng cầm bầu rượu. tay phải cầm cái đùi gà, ăn ngon lành, nghe Dạ Nhược Ly nói, lập tức sửng sốt: “Nhanh như vậy đã qua ba năm sao? Thế nhưng ta cảm thấy ở ngoài sinh hoạt tốt hơn, Tứ ca, chúng ta có thể không trở về không?”
“Không được,” Huyền Báo nghiêm nghị cự tuyệt Huyền Ưng, lông mày khẽ nhướng, nhìn Dạ Nhược Ly, âm thanh nhàn nhạt phiêu đãng trong bầu trời đêm: “Tối nay tới tìm ngươi cũng vì muốn cáo từ, ta và Ngũ đệ phải trở về rừng rậm Huyền thú, nếu như lão đại bế quan ra biết chúng ta rời khỏi rừng rậm Huyền thú ba năm, chúng ta khó tránh khỏi một trận phạt.”
“Nhưng…” Huyền Ưng không muốn bỏ rượu ngon và mỹ thực, nếu trở về rừng rậm Huyền thú hắn sẽ không thể nếm được mỹ vị như vậy. Nhưng hắn cũng biết Huyền Báo nói đúng, bọn hắn phải trở về trước khi lão đại bế quan xong.
“Hồ Thiên!”
Ánh mắt Dạ Nhược Ly quét qua, Tuyết Hồ đột nhiên hoảng sợ, lui về sau mấy bước, mắt lam ngưng tụ đầy uỷ khuất: “Chủ nhân, ngươi không phải muốn đuổi ta đi chứ? Ta biết rõ ta có hơi lười biếng một chút, hơi háo sắc một chút, nhưng mà ba năm trước ta đã thề cả đời này sẽ theo chủ nhân, chủ nhân, người vạn lần đừng đuổi ta.”
Dứt lời Tuyết Hồ trực tiếp nhào tới ôm Dạ Nhược Ly, nhưng một bóng dáng hoả hồng ngăn trước mặt Dạ Nhược Ly, duỗi chân ra, không hề khách khí đạp thẳng vào mặt Tuyết Hồ.
“Cút! Hồ ly háo sắc, cách xa chủ nhân lão tử một chút, có nghe thấy không? Nếu không, lão tử đem ngươi nướng lên ăn.” Chu Tước hung hăng trợn mắt nhìn Tuyết Hồ, giang hai tay chưởng, lòng bàn tay hắn hiện lên ngọn lửa, dưới ánh trăng tản ra mà sữa trắng ngà.
Tuyết Hồ rùng mình cái thật mạnh, bên cạnh Dạ Nhược Ly nó kiêng kị nhất chính là tên ôn thần cả người bốc hoả Chu Tước này. Nó cũng không muốn trở thành hồ ly nướng đâu…
“Hồ Thiên, ngươi vào không gian Huyền Linh tu luyện ngay lập tức cho ta, chưa hoá thành người thì không được phép ra, Thanh Long giám sát hắn thật chặt vào.” Dạ Nhược Ly vừa nói xong liền thấy Thanh Long hiện lên tia vui vẻ, lông mày nhíu lại: “Còn có, không được phép ăn vụng đan dược trong không gian Huyền Linh.”
Nụ cười của Thanh Long cứng đơ, mân mê môi, có chút không muốn đáp: “Ta biết rõ mà chủ nhân, cam đoan không ăn vụng.”
Cuối cùng ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn về phía thanh niên trầm mặc. Thanh niên kia mặc một bộ y phục màu đen, dung mạo anh tuấn bất phàm, một đầu tóc đen dùng vải đen buộc lên, thân hình thẳng tắp, cũng có thể hình dung ra một soái nam, chỉ là từ đầu đến cuối hắn đều im lặng.
“Huyền Vũ, chắc không lâu nữa Hiên Viên Bình và Hiên Viên Chiến sẽ đấu đá nhau, nhiệm vụ của ngươi là giúp đỡ Hiên Viên Chiến.” Khoé môi cong lên, đáy mắt xoẹt qua tia tính toán: “Đương nhiên, ta không muốn Hiên Viên Chiến thắng, chỉ là phải bảo trì cân bằng.” Huyền Vũ nao nao, hắn biết rõ Dạ Nhược Ly có ly do của mình, vì vậy bình tĩnh nghe nàng phân phó.
“Sau lưng Hiên Viên Bình có thế lực tương trợ nhưng Hiên Viên Chiến lại không có tất sẽ thất bại rất nhanh, cho nên ta cần ngươi dùng danh nghĩa Ám Dạ các để giúp Hiên Viên Chiến, địch mạnh thì ta cũng phải mạnh, địch yếu ta cũng yếu, đến khi ta trở về tính sau.” Khoé môi chuyển qua nụ cười lạnh, Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho Hiên Viên Bình, cũng sẽ không buông tha cho Hiên Viên Chiến, ta muốn Hiên Viên Chiến biết cuộc chiến này không hề dễ thắng, sau khi hắn đạt đến thắng lợi, ta sẽ đạp hắn xuống địa ngục.”
Nghe vậy, mọi người đều thấy lạnh cả ngươi nhưng không ai một đồng tình với Hiên Viên Chiến. Nếu như không có hội ngắm hoa ngày đó, Dạ Nhược Ly cũng sẽ không rat ay tàn độc như vậy, tất cả đều là do Hiên Viên Chiến tự làm tự chịu, không thể trách ai được.
“Mặt khác, Huyền Vũ, ngươi phái người tìm Dạ Minh Hi đi, thời gian dài như vậy còn chưa trở về, chắc là gặp nguy hiểm gì rồi.” Dứt lời, Dạ Nhược Ly nhìn qua bốn người: “Dạ Phong ở lại canh giữ Dạ gia, Chu Tước, Long Phi Thanh, Dạ Băng Nguyệt, Dạ Phi Linh, các ngươi theo ta tham gia đại hội huyền giả.”
Sau khi an bài xong mọi việc, năm người yên lặng rời khỏi Dạ gia.
Chỉ vì thái độ của Cung Vô Y làm Dạ Nhược Ly vô cùng cảnh giác nên nàng mới quyết định rời đi vào lúc này, nếu để ngày mai chắc chắn không thể đi một mình, nàng cũng không muốn dùng thực lực chưa cường đại của mình đi so sánh với Cung Vô Y, trêu chọc người như vậy khẳng định rất phiền phức. Cho nên, Dạ Nhược Ly mới làm như vậy….
Bình minh hôm sau.
Mùi hương thoang thoảng bay khắp khuê phòng, nam nhân yêu nghiệt cầm chặt tờ giấy tuyên thành trên tay, khuôn mặt tái nhợt, bàn tay dùng lực nắm lại, sau khi mở ra tờ giấy tuyên thành kia giống như bị xé ra nhiều lần, mảnh giấy vụt bay lả tả trong gió.
“Nữ nhân, dám để lại cho bổn vương lá thư rồi trốn đi, nàng tốt nhất nên cầu nguyện đừng để ta bắt được nàng.”