Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: susublue

Từ chối sao? Nữ tử còn chưa chớp mắt nhìn mà đã từ chối rồi ư?

Đây chính là Tinh Thạch thượng phẩm đó, không phải là củ cải trắng nằm rải rác ở khắp nơi, chỉ có kẻ ngu mới từ chối.

Thế là mọi người liền nhìn Dạ Nhược Ly như nhìn một kẻ ngu ngốc, không ngờ nữ tử này xinh đẹp tuyệt thế như vậy mà lại ngu ngốc, không có đầu óc.

"Ngươi..."

Thanh niên liền biến sắc, lời nói vừa đến bên miệng thì liền bị âm thanh thình lình vang lên ngắt ngang.

"Lâm Đông, ngươi lui xuống trước đi."

Giọng nói giống như chim Hoàng Oanh, xinh đẹp động lòng người, nữ tử áo vàng chậm rãi tiến lên dưới ánh mắt kính trọng, ngưỡng mộ của mọi người, mỉm cười nói: "Vị cô nương này, nếu ngươi tặng nhã gian này cho chúng ta thì chúng ta sẽ kết giao bằng hữu có được không?"

Dạ Nhược Ly nhíu mày cười lạnh một tiếng: "Nếu ta nói không thì sao?"

"Càn rỡ!" Lâm Đông đột nhiên trầm mặt xuống, lạnh giọng hét lớn, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cúc Hoa tiểu thư muốn kết bạn với ngươi thì chính là phúc khí của ngươi, lại còn dám không biết tốt xấu! Ta ra lệnh cho ngươi lập tức quỳ xuống nhận lỗi với Cúc Hoa tiểu thư!"

Dù nữ tử này xinh đẹp khuynh thành tuyệt thế nhưng bàn về thân phận thì vẫn không tôn quý bằng Cúc Hoa tiểu thư.

Nếu không tại sao lại đi cùng một tên ăn xin? Người của những thế lực lớn nhất định sẽ không làm chuyện tự hạ thấp mình như vậy.

Cũng vì câu nói của Dạ Nhược Ly mà nữ tử áo vàng không mở miệng nữa, giống như cũng đang chờ Dạ Nhược Ly nhận lỗi...

"Khụ khụ!" Lão giả đặt quả đấm ở bên miệng, ho khan hai tiếng, trong mắt đầy ý cười, nói: "Tiểu cô nương, khung cảnh ở đây đã bị nhóm người này phá hoại rồi, hay là chúng ta đi được không?"

Dù thế nào thì cũng không biết lão quái vật này đã sống bao nhiêu năm rồi, ông ta là loại người sẽ đi so đo với đámngười trẻ tuổi này sao? Có lẽ từ đầu đến cuối đám người nữ tử áo vàng đều không hề liếc nhìn lão ta một cái.

"Hừ!" Lâm Đông hừ lạnh một tiếng, cất bước tiến lên cản đường, lạnh giọng nói, "Nếu biết điều không gây sự có phải là tốt hơn rồi không? Đáng tiếc bây giờ các ngươi có muốn chạy cũng không được, nàng ta nhất định phải nhận lỗi với Cúc Hoa tiểu thư."

Lâm Đông nâng cằm, cao ngạo nhìn Dạ Nhược Ly.

Hiếm khi có cơ hội thể hiện trước mặt Cúc Hoa tiểu thư, sao hắn có thể bỏ qua được? Nhưng mà đáng tiếc cho một nữ tử tuyệt mỹ như vậy...

Nhìn thấy Lâm Đông cứ luôn chèn ép, dù là người có tính tình lạnh nhạt, không muốn so đo với người trẻ tuổi như ông ta nhịn không được mà tức giận.

Đột nhiên ông ta nhớ đến tính cách của Dạ Nhược Ly thì lại nở nụ cười rồi ngồi xuống, bộ dạng như đang xem kịch hay vậy.

Đừng nhìn bên ngoài mà cho rằng nha đầu này dễ bị ức hiếp, thật ra dù là kẻ nào dám ức hiếp nàng đều sẽ nhận kết cục bi thảm...

"Ngươi muốn ta nhận lỗi với nàng ta sao?" Khóe miệng Dạ Nhược Ly nhếch lên, nhưng trong mắt lại cực kỳ lạnh lẽo "Dạ Nhược Ly ta chỉ làm việc có lợi cho mình, không phải cho người khác, huống chi..."

Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn đám người như hổ rình mồi kia rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà.

"Các ngươi dẫn một đám người xông vào đây đòi ta nhường lại nhã gian, ta không cho thì liền bắt ta nhận lỗi sao? Xem ra đại lục Thần Chi cũng chẳng có gì hơn cái này..."

Dạ Nhược Ly lắc đầu, giống như dù là ở nơi nào nàng cũng gặp vài loại người khốn kiếp tự cho là đúng như vậy.

"Ngươi nói cái gì?" Lâm Đông nắm chặt quả đấm, đáy mắt đầy tức giận " Thân phận Cúc Hoa tiểu thư tôn quý cỡ nào? Ngươi có cơ hội nhường nhã gian cho nàng đã là có phúc khí lớn rồi. Hơn nữa ta cũng không lấy không mà đã bồi thường Tinh Thạch thượng phẩm cho ngươi rồi, lập tức nhận lỗi với Cúc Hoa tiểu thư rồi cầm Tinh Thạch cút đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo!"

"Đúng vật, hắn nói không sai, đã bồi thường Tinh Thạch cho các ngươi rồi mà còn không biết đủ, đây chính là Tinh Thạch thượng phẩm đó, cả cuộc đời này của ngươi chắc là chưa từng gặp quá đúng không?"

"Ha ha! Lão ăn mày, các ngươi vẫn nên cút đi, lo đi ăn mày cho tốt, đừng đứng đây tự mình chuốc lấy khổ nữa!"

Nghe thấy lời nói của Lâm Đông, mọi người cũng bắt đầu phụ hoạ.

" Tinh Thạch thượng phẩm sao?" Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, vung bàn tay lên, một luồng sáng đột nhiên lóe lên, lao thẳng về phía đống Tinh Thạch Lâm Đông ném trên bàn.

Hành động của Dạ Nhược Ly nằm ngoài dự liệu của mọi người, bởi vậy nên tất cả đều sửng sốt ...

Lúc mọi người hoàn hồn thì Tinh Thạch thượng phẩm đã hóa thành bột phấn.

"Ngươi... Ngươi..." Lâm Đông đỏ bừng hai mắt, run rẩy duỗi ngón tay ra, vẻ mặt không che giấu được sự tức giận.

Sỉ nhục, đây đúng là nỗi nhục quá lớn, nữ tử này lại dám hủy Tinh Thạch thượng phẩm trước mặt hắn, đúng là không đặt hắn vào mắt mà, với tính tình cao ngạo như hắn thì sao có thể chịu đựng được?

"Hừ, lần này ngươi đã hoàn toàn đắc tội với Lâm công tử rồi, để xem coi kết cục của ngươi thế nào."

Tiểu nhị cười lạnh một tiếng, trong mắt có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Ai kêu lão già ăn mày này dám bước vào tửu lâu, bạch y nữ tử kia lại còn dám dùng ánh mắt để dọa nạt hắn, diễndafn~lê;qusydoon tuy rằng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng đôi lúc nhân vật nhỏ cũng có thể gây ra vài chuyện...

"Cúc Hoa tiểu thư, " Lâm Đông đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi xoay người lại chắp tay với nữ tử áo vàng, "Xin lỗi, lần này đã quấy rầy nhã hứng của Cúc Hoa tiểu thư rồi, nếu ta không dạy dỗ nữ nhân này thì thật sự khó nuốt trôi cục tức này!"

Nữ tử áo vàng hơi sờ cằm rồi quơ tay, nói: "Chúng ta lui về phía sau, nơi này giao cho Lâm Đông xử lý là được, nàng ta đã cố tình gây sự thì dạy dỗ một chút có gì đáng ngại? Nhưng đừng giết nữ nhân này, bây giờ Tế hội Thần Chi sắp diễn ra rồi, lúc này giết người có thì sẽ không tốt."

Lúc nói lời này nàng ta cũng không nghĩ lại xem người cố tình gây sự là ai.

Trong phút chốc mọi người đều lui ra ngoài cửa, để Lâm Đông có đủ không gian.

"Ha ha!" Lâm Đông xoa tay, cười âm hiểm nhìn Dạ Nhược Ly, "Nha đầu thúi, không dạy dỗ ngươi thì ngươi không biết quy củ vuông tròn của đại lục này."

"Quy củ sao?" Dạ Nhược Ly nhíu mày, hỏi: "Không biết đại lục này có quy củ gì?"

"Ha ha!" Lâm Đông ngửa đầu điên cuồng cười lớn hai tiếng, đánh một quyền về phía ngực Dạ Nhược Ly: "Quy củ đó chính là cường giả làm chủ, kẻ yếu không có tư cách sống sót!"

Nói xong quả đấm đã đến gần trước người Dạ Nhược Ly, khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng nữ tử này ngã xuống rồi vậy.

Ngay lúc quả đấm tới trước mặt nàng thì rốt cuộc nàng cũng có động tác...

"Vậy sao?"

Khóe môi Dạ Nhược Ly nhếch lên, nàng chậm rãi giơ tay rồi đột nhiên chụp vào quả đám đang bay tới

"Cường giả làm chủ đúng không? Câu nói này không sai, đáng tiếc ngươi lại không phải cường giả gì."

"Rầm!"

Dạ Nhược Ly cầm chặt quả đấm của Lâm Đông rồi nâng đùi lên, hung hăng đạp vào ngực hắn.

Thân thể Lâm Đông lập tức bay ra ngoài giống như cây tên rời cung vậy, ngã thật mạnh xuống mặt bàn, trong phút chốc cái bàn cũng bị gãy thành hai đoạn, một dòng nước ấm nóng chảy xuống mặt Lâm Đông.

Cảm thấy trên mặt đau đớn, Lâm Đông kêu to lên.

"A! Mặt, mặt ta..."

Mọi người đều sửng sốt, giống như không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.

Nữ tử áo vàng cũng hơi sững sờ, gọi người bên cạnh tới nhỏ giọng dặn dò mấy câu rồi lại nhìn vào trong nhã gia, không ai chú ý đến nam nhân vốn đang đứng sau lưng nàng đã âm thầm biến mất...

"Rầm!"

Dạ Nhược Ly dẫm thêm một cước nữa vào ngực Lâm Đông, dùng lực xoay vài cái: "Ngươi nói muốn dạy dỗ ta mà? Vậy sao lại nằm ở đây? Ta đang chờ ngươi đến dạy dỗ đây, có bản lĩnh thì ngươi đứng lên cho ta!"

Giờ phút này mặt mũi Lâm Đông đau đến mức vặn vẹo, hai tròng mắt hung tợn trừng Dạ Nhược Ly.

"Ngươi dám làm ta bị thương, Lâm gia sẽ không tha cho ngươi, ngươi chết chắc rồi, ha ha ha!"

"Vậy sao?" Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, chân lại dùng lực mạnh hơn, khóe môi bất giác nở nụ cười âm u lạnh lẽo: "Rất xin lỗi, trên đời này không có bất kỳ ai có thể lấy mạng ta, ngay cả Chí Tôn cũng không thể, Lâm gia ngươi là cái gì?"

Mọi người đều ngạc nhiên, nàng ta dám không đặt Lâm gia vào mắt sao?

Dù Lâm gia không phải thế lực quá lớn mạnh nhưng vẫn thuộc hạng nhất nhì, trong Lâm gia cũng có mấy vị cường giả Thần Tôn, còn nữ tử này là ai mà lại có giọng điệu ngông cuồng như vậy?

Mà từ đầu tới cuối tên ăn mày lại chỉ thản nhiên ngồi thưởng thức nước trà, động tác ông ta uống trà vốn không hề lôi thôi như vẻ bề ngoài, đảo mắt một cái đã trở nên tao nhã quý tộc...

Nhưng lúc này không ai chú ý đến cảnh tượng này, nếu không tất nhiên sẽ không dám coi thường ông ta nữa.

"Ở đây xảy ra chuyện gì ?"

Quản lý nghe tiếng động trên lầu thì cất bước đi lên, lúc thấy cảnh tượng trong lòng thì lại nhíu lông mày lại rồi nhìn tiểu nhị, hỏi: "Rốt cục chuyện này là thế nào?"

Tiểu nhị nuốt nước bọt, không dám giấu diếm điều gì, hắn đành nói hết ngọn ngành mọi chuyện ra.

"Phế vật!"

Quản lý nghe vậy thì gân trên trán cũng nhảy lên, nâng ta tát tiểu nhị một cái.

Tiểu nhị không dám né tránh, chỉ có thể nhận trọn một bạt tai này, sau khi một tiếng ‘Bốp’ giòn rụm vang lên, hắn che gò má uất ức nhìn quản lý: "Tiểu nhân cũng chỉ suy nghĩ vì tửu lâu hồi, dù thế nào thân phận của Lâm công tử cũng cao quý hơn tên ăn mày..."

"Bốp!"

Quản lý lại vung tay tát vào gò má còn lại của hắn, tức giận nói: "Thành sự không có bại sự có thừa, sau chuyện này ngươi liền thu dọn chăn gối cút đi cho ta!"

Trong mắt tiểu nhị đầy hoảng sợ, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất: "Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, xin người khoan dung cho tiểu nhân một lần được không?"

Nếu bị xua đuổi thì sẽ rất khó tìm được công việc khác ở đại lục Thần Chi, mà thực lực của hắn lại không mạnh, như vậy có khác gì ngồi chờ chết?

Nhưng quản lý lại không để ý tới hắn mà tự ý đi vào nhã gian, mỉm cười chắp tay: "Các vị, chẳng biết có thể cho ta chúng thể diện không, chuyện này tới đây kết thúc được không?"

Bạch y nữ tử này không hề đơn giản, nàng là người đầu tiên dám coi thường thân phận của Lâm công tử, dienxdafnleeqsuydoon bây giờ có rất nhiều thế lực lớn tới Thần Môn thành, bởi vậy nên không thể đắc tội cả hai bên.

Nếu ở chỗ này chỉ có một tên ăn mày thì tất nhiên quản lý sẽ đứng về phía Lâm Đông...

"Quản lý." Nữ tử áo vàng nhẹ nhàng tiến lên, nở nụ cười nói "Lâm công tử xảy ra chuyện ở tửu lâu các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không cho một câu trả lời thỏa đáng sao?"

Quản lý nhìn nữ tử áo vàng, trong mắt đầy kinh ngạc.

Lâm gia vốn ở Thần Môn thành, Lâm Đông thường xuyên tới đây nên quản lý mới nhận ra hắn.

Nhưng nữ tử áo vàng là ai? Được Lâm Đông đối xử cung kính như vậy thì chắc chắn thân phận nàng không hề tầm thường...

Vào lúc này ở bên ngoài nhã gian đột nhiên vang lên tiếng hét tức giận: "Là kẻ nào to gan như vậy, dám đả thương con cháu của Lâm gia ta!"

Nữ tử áo vàng nghe giọng nói này thì nhẹ nhàng nhếch môi, vừa rồi nàng đã cho người đi thông báo với Lâm gia chủ, Lâm gia chủ đã đến rồi thì tất nhiên nàng sẽ không ra mặt nữa, lỡ có gây ra chuyện gì thì cũng sẽ do Lâm gia gánh vác, không liên quan đến nàng.

Lâm Nặc sải bước đi vào nhã gian, liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly rồi liền chăm chú vào tên ăn mày ở phía sau nàng, lúc này mắt hắn kinh ngạc trừng lớn, người vừa rồi còn tỏ vẻ hung thần sát ý, giờ phút này hoàn toàn bị dọa đến mức nói không nên lời.

Sao lại là ông ta? Lão già đó không phải là người mà ngay cả Môn chủ Bắc Minh môn cũng phải tôn kính sao?

Mấy ngày trước hắn đến thăm hỏi Môn chủ Bắc Minh môn lại thấy được cảnh Môn chủ đại nhân đường đường là Thần Tôn đỉnh phong lại đi cung kính với một lão già, hơn nữa bề ngoài lão ta lôi thôi như một tên ăn mày...

Người được Thần Tôn đỉnh phong đối xử như thế thì sao có thể là người bình thường được?

"Phụ thân! Nhanh, nhanh giết nữ nhân này và tên ăn mày kia để báo thù cho ta!"

Nhìn thấy người tới đây, mắt Lâm Đông sáng lên, hung tợn lên tiếng nói, hắn không hề nhìn thấy được khuôn mặt bị dọa đến tái nhợt của Lâm Nặc...


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK