“Cấm cô bôi nhọ vương gia!” nói rồi vươn tay điểm huyệt Khuynh Thành khiến cô không thể nói thêm được lời nào nữa.
“Vu khống vương gia đáng tội chết, nhưng tôi châm chước cho cô không biết gì nên tha cho cô lần này!” n Ly nén giận nói.
Khuynh Thành tuy cảm thấy Lam Tố khôi ngô rất cuốn hút giống như người nhà trời kẻ phàm trần không dám với tới, nhưng là cô gái này cũng quá là khoa trương đi?
n Ly thấy Khuynh Thành đã im lặng liền giải huyệt đạo cho cô.
“Thôi được! Không nhắc tới Lam Tố nữa. Từ nay tôi sẽ không giao du với anh ta nữa, như vậy cô yên tâm chưa?”
“Đưa Tử thanh bảo kiếm cho tôi!” n Ly nhìn Khuynh Thành nói như thể Khuynh Thành có mối thù sâu nặng với cô.
“Này, đừng có quá đáng như vậy! Tôi đã rất nhượng bộ rồi, đây là quà anh ấy tặng tôi, tôi có quyền giữ!” Khuynh Thành hơi giận nói.
“Không được!” n Ly phun ra hai tiếng khô khốc.
“Tại sao?” Khuynh Thành gần như nhảy dựng lên, sắc mặt đặc biệt khó coi. Cô không tin không thể moi gì được từ cô gái này.
“Muốn tôi giao kiếm thì nói nguyên nhân cho rõ ràng, tôi không thể vô duyên vô cớ đưa cho cô vật kỷ niệm Lam Tố tặng tôi được.” Thấy n Ly đang do dự, Khuynh Thành bồi thêm: “Cô không nói, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện lấy kiếm. Hai ta nên từ biệt rồi, mong rằng sẽ không phải gặp lại cô nếu không tôi sẽ thật sự khó chịu!” Nói rồi đi về phía Thực Nhân cốc.
Đảo ma thú là nơi n Ly không thể bước vào. Cô ta là phù thủy, không thể bước vào những nơi như vậy.
“Khoan đã!” n Ly đột ngột gọi.
Khuynh Thành đắc ý cười, cá đã cắn câu.
“Mau nói đi, cô làm tôi tốn rất nhiều thời gian rồi. Dù không phải vì Lam Tố thì tôi vẫn phải gột bỏ mùi hôi trên người sau này mới có thể lấy được đức lang quân như ý!”
“Cô muốn thế thật?” n Ly khó chịu hỏi.
“Cô nghĩ thế nào?” Khuynh Thành hỏi ngược lại.
“Được! Đã thế tôi có thể giúp cô!” n Ly nhàn nhạt nói.
“Tôi không thể vô cớ nhận ưu ái, nói rõ nguyên do đi.” Khuynh Thành vẻ dửng dưng nói.
n Ly hơi do dự nhưng là vẫn quyết định nói ra, hít sâu một hơi liền hướng Khuynh Thành nói: “Được, tôi cho cô biết sự thật!”
Vòng vo mãi cuối cùng sự thật cũng sắp được tiết lộ. Lam Tố bí hiểm có lẽ sắp không còn bí hiểm nữa.
“Lạc Nhi cô nương và vương gia vốn rất yêu nhau nhưng vì một sự hiểu lầm nên Lạc Nhi không tiếc thịt nát xương tan phong ấn vương gia. Vương gia mà cô nhìn thấy chỉ là một ý niệm, chứ vương gia thật vẫn đang ngủ yên dưới phong ấn. Vì ý niệm này, vương gia bắt đầu đi tìm Lạc Nhi cô nương.” Thực ra còn rất nhiều tình tiết khác nhưng mà n Ly mập mờ không muốn nói ra, chỉ chốt lại một câu: “Sau đó thì gặp cô.”
Quá chán! Khuynh Thành chỉ muốn đánh n Ly một trận xả giận! Nói mãi cũng không có mấy thông tin cô cần. Nhưng là câu chuyện tình yêu này cũng khiến Khuynh Thành cảm động. Nghĩ đến tình yêu thời hiện đại, liên hệ với câu chuyện của Lam Tố, Khuynh Thành không khỏi nghi ngờ liệu tình yêu có thể vượt qua không gian thời gian thật không, liệu tình yêu của cô có thể phá tan mọi trói buộc? Nhưng, dù có nghi ngờ thì Lam Tố vẫn khiến cô ngày càng say mê. Cô thậm chí còn muốn được như cô gái tên Lạc Nhi kia, đời cô nếu có một người yêu cô như thế, thì dù chết cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Trước nay Khuynh Thành không dám tin vào tình yêu một phần là do cô là một sát thủ, phần khác là tình yêu thời hiện đại không thể làm cô tin tưởng. Nhưng là từ khi Lam Tố xuất hiện, anh chẳng những không chê ngoại hình cô xấu xí, người bốc mùi hôi thì cô thật sự cảm động. Trước sự cao sang của anh cô càng nghĩ càng không hiểu, nhưng nay thì cô đã biết. Thì ra với anh, cô chỉ là người mang hình bóng của cô gái Lạc Nhi kia! Lòng Khuynh Thành bỗng nhói đau.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không liên lạc với anh ta nữa.” Khuynh Thành nén đau nói, dù cô vẫn còn thích Lam Tố rất nhiều nhưng cô thật sự không muốn mình chỉ là kẻ thế thân trong mắt anh. Cô mở nhẫn không gian lấy Tử thanh bảo kiếm đưa cho n Ly nói:
“Cô trở về nói với Lam Tố rằng Diệp Khuynh Thành này không xứng được anh ấy yêu!” Nói rồi quay lưng đi thẳng về phía Thực Nhân cốc mà không hề ngoái nhìn lại.
n Ly không ngờ Khuynh Thành sẽ đồng ý, cho đến lúc cầm Tử thanh bảo kiếm trong tay cô vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ, đợi đến khi cô định thần lại thì bóng dáng Khuynh Thành đã biến mất từ lâu.
“Gay rồi, cô ta đã vào đảo ma thú!” Khuôn mặt n Ly bỗng chốc tái nhợt.
“Phải làm gì bây giờ? Mình đến đây chính là để ngăn cô ta, vậy mà giờ lại thành ra thế này...”
n Ly cuống quýt đi đi lại lại bên ngoài đảo lo lắng.
“Hiện tại trong người cô ta không hề có binh khí nào ra hồn thì làm sao địch nổi bọn yêu thú trong đảo? Trời ơi, tôi phải làm gì đây?” n Ly rất hận mình không thể đi vào lôi Khuynh Thành ra. Cô thật đáng trách vì đã quá nôn nóng, nhưng là vì cô rất thích vương gia cho nên vừa thấy Khuynh Thành cô liền mất bình tĩnh. Bây giờ thì nguy rồi, không những không ngăn được người mà còn lấy đi binh khí của Khuynh Thành. Nếu vương gia biết chuyện ngài nhất định sẽ lột da cô.
“Phải làm thế nào đây? Nếu cô ta lại chết một lần nữa thì e rằng đến ý niệm của vương gia cũng sẽ tan mất.”
Vương gia trách tội đã đành nhưng cô không nỡ nhìn vương gia tan biến theo Khuynh Thành. Cô tuyệt đối không thể để vương gia biết chuyện, nếu không nhất định vương gia sẽ làm chuyện dại dột mất.
“Có lẽ chỉ có một người có thể giúp mình.” n Ly nói rồi bóng dáng nháng lên biến mất trong không gian.
- -- --------
Bên trong Thực Nhân cốc mọc vô số kỳ hoa diệu thảo, cây rừng dày đặc hầu như không thể thấy được ánh sáng mặt trời. Khuynh Thành thận trọng quan sát bốn phía rồi mới bước đi.
Lúc mới bước vào, mặt đất ở đây nhấp nhô na ná như vùng miền núi trung du, cây cối thưa thớt, đường cũng dễ đi hơn nhiều. Nhưng chỉ được một quãng rừng cây bắt đầu rậm rạp. Yên tĩnh! Bốn phía yên tĩnh đến lạ thường khiến Khuynh Thành có cảm giác chẳng lành, không có lấy một tiếng chim có nghĩa là phải có yêu thú nào đó đang ở gần đây. Hiện tại trên người cô không có tiên khí, cho dù cô có xuất thân từ lính đánh thuê chuyên nghiệp thì cũng khó bề đối phó với bọn chúng.
Lần này Khuynh Thành thật sự cảm thấy hối hận vì đã đưa Tử thanh bảo kiếm cho n Ly, nếu sớm biết thế này thì lúc đi ra khỏi đây mới đưa. Bất chợt Khuynh Thành nảy ra một sáng kiến. Huyết Sâm! Đúng, cô phải mau đi tìm Huyết Sâm.
Khuynh Thành thận trọng bước đi, không quên thu thập những thứ xung quanh có thể làm vũ khí tác chiến khi cần. Còn những thứ này có được việc hay không thì phải chờ coi sao.
Nhìn từ bên ngoài Thực Nhân cốc không mấy rộng lớn, nhưng sự thực thì nó không thuộc về nhân gian nên diện tích của nó cũng không thể tính theo cách của người phàm trần. Khuynh Thành đã có thể ngự kiếm phi hành nên cô liền tìm trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm. Nhìn nhẫn không gian cô bất giác lại nhớ đến Lam Tố. Cô chưa bao giờ thử tìm kiếm xem thật ra trong nhẫn không gian anh tặng ngoài những thứ cô hay dùng thì liệu chăng còn những thứ vũ khí khác?
Khuynh Thành đang suy nghĩ thì một tiếng oe oe rền rĩ vang lên trong bụi rậm khá gần. Khuynh Thành không thể không cảnh giác, mọi giác quan của cô vận động nhanh đến cực độ, cả người đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
“Nó là người tu chân, có vẻ như nó cũng đã có được tu vi nhất định, nếu ăn thịt nó thì công lực của ta sẽ được nâng cao...”
“Cô gái ơi, cô một mình đi lại nơi rừng rậm này không sợ à?” giọng nữ nhè nhẹ vang lên từ phía bụi rậm đi ra.
Khuynh Thành quan sát cô gái mới tới từ đầu đến chân nhưng thủy chung không tìm ra điểm nào không ổn.
“Chị cũng một mình đó kia?” Khuynh Thành bình tĩnh hỏi.
“Gia đình tôi sống ở đây từ xưa, cha tôi đã dạy cho tôi cách thức phòng thân cho nên tôi đương nhiên chẳng sợ gì bọn yêu thú ấy. Vừa rồi tôi nghe có dấu hiệu của Hóa xà nên mới chạy lại đây! Không ngờ lại thấy cô, thảo nào Hõa xà lại hào hứng đến thế, hóa ra là nó ngửi thấy mùi thịt người!”
Hóa xà? Yêu thú mặt người thân sói, trên lưng có cánh, di chuyển như rắn? Vậy tiếng kêu của trẻ sơ sinh vừa rồi đích thị là nó. Loài yêu thú này ít khi mở miệng, nhưng đã kêu nghĩa là có lũ về. Không biết hóa xà ở đây có hình dạng ra sao? Khuynh Thành thật sự cảm thấy lo lắng.
“Cũng không còn sớm nữa, chi bằng cô vào nghỉ tạm ở nhà tôi một đêm, sáng mai rồi hãy đi? Mình cô đi trong rừng cũng không an toàn nhất là khi Hõa xà đang ở gần đây.”
Khuynh Thành nghe vậy ngẩng mặt nhìn trời, quả nhiên là đã muộn. Dù có hơi nghi ngờ, tuy rằng ai cũng nói không ai có thể ra khỏi Thực Nhân cốc, nhưng là chẳng phải trước kia cô cũng an toàn đi ra đó sao? Nghĩ thế, Khuynh Thành gât đầu với cô gái.
“Trông cô có vẻ là một người tu chân?” Cô gái phấn khích hỏi.
Khuynh Thành khẽ gật đầu.
“Con gái luyện võ vốn không nhiều, con gái tu chân thì càng hiếm hoi hơn, Thanh Thanh này thật sự hâm mộ cô.”
“Đâu có, chính cô mới khiến tôi khâm phục, một mình cô nơi rừng sâu này không hề sợ hãi chứng tỏ tu vi của cô phải rất cao.”
“Tôi thường ngày có học từ cha tôi một số võ công phòng thân tầm tầm, chẳng phải thuộc loại có tu vi gì cho cam, mà tôi vẫn chưa biết tên cô?”
“Gọi tôi là Khuynh Thành là được!”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất yên ổn, không hề có chuyện gì xảy ra, Thanh Thanh chỉ cùng Khuynh Thành nói chuyện hàng ngày trong nhà nên dần dần Khuynh Thành cũng buông lỏng cảnh giác.
“Sắp đến rồi, phía trước chính là nhà tôi!” Thanh Thanh chỉ về một ngôi nhà tranh phía xa. Không hiểu sao càng đi đến gần Khuynh Thành càng cảm thấy bất an. Nếu lúc này mà cô nói phải đi thì e lại làm buồn người ta, nhất là khi đã đến cửa nhà rồi. Nghĩ vậy, Khuynh Thành đánh bạo bước vào, không nghĩ nữa, đến đâu hay đến đấy!
“Khuynh Thành, cô em ngồi đi, tôi đi pha trà cho cô em nhé!” nói rồi Thanh Thanh quay người đi vào nhà trong.
Khuynh Thành tranh thủ lúc cô ta vắng mặt nhìn quanh nhà một lượt, rất ngăn nắp sạch sẽ. Cô lập tức đứng dậy đi vào nhà trong.
“Thanh Thanh, sao không thấy cha cô? Nhà ta ở đây đã bao lâu rồi?”
“Cha tôi chưa về, chắc ông sẽ về hơi muộn.” Thanh Thanh bưng ra một đĩa hoa quả đặt trên bàn.
“Cô em đói rồi phải không? Ăn tạm chút hoa quả rồi tôi sẽ đem bánh trái ra cho cô.” Thanh Thanh ấn vào tay Khuynh Thành một đĩa quả tươi trông rất kì dị.
“Đây là quả tôi mới hái trong rừng lúc sáng, cô nếm thử đi, bên ngoài không có thứ quả này đâu.”
Khuynh Thành đúng là chưa từng thấy qua quả này, nhưng là màu đỏ tươi của nó khiến cô thấy rất khác thường.
“Tôi từ bé đã không thích ăn hoa quả, chỉ hay ăn các loại lương thực bình thường, tôi ăn cái này được rồi!” nói rồi moi từ trong áo lấy ra hai miếng bánh, đưa cho Thanh Thanh một miếng.
“Thanh Thanh cũng ăn thử xem! Trong rừng sâu chắc cũng ít được ăn thứ này!”
Hóa xà chẳng hứng thú với bánh trái nhưng vì nó muốn xóa bỏ mối nghi ngờ của Khuynh Thành nên cũng cầm lấy bánh cô đưa chậm rãi nhấm nháp.
“Hương vị rất ngon!” nói là vậy nhưng trong lòng nó thầm chửi rủa: bà mày không biết con ranh con lại đa nghi đến thế, nếu không vì mấy hôm trước mới bị thương thì bà đã xơi tái mày rồi chứ hơi đâu mà phí lời như thế này!
“Cũng muộn rồi, Khuynh Thành nên nghỉ sớm đi!” nói rồi dẫn Khuynh Thành tới một gian phòng nhỏ.
“Cô em à, so với bên ngoài thì nơi đây luộm thuộm nhiều lắm, cô em đừng chê cười!”
Đến gần giường, Khuynh Thành thấy rất không ổn nhưng cô vẫn làm như không có chuyện gì.
“Hôm nay Khuynh Thành chịu khó một chút, ngủ chung với ta nhé!”
“Thanh Thanh, cô cho tôi ở nhờ đã là rất may mắn cho tôi rồi, đã làm phiền cô nhiều, rất mong cô bỏ qua!” nói rồi lên giường. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm mệt mỏi, Khuynh Thành vừa mừng lại vừa lo, nếu đấu với hóa xà, nó là yêu thú, cô vẫn chưa biết nên đọ chiêu gì với nó đây? Khuynh Thành nằm trên giường chờ đợi.
Thanh Thanh cũng im lặng nằm bên cạnh Khuynh Thành, nó cũng đang chờ đợi, chờ khoảnh khắc Khuynh Thành ngủ say mới có thể ra tay được, đến lúc đấy dù Khuynh Thành có phát hiện thì cũng không thể chạy trốn được. Nó đã sớm bố trí Mê ảo trận trên giường này rồi, đã lên rồi mà muốn xuống là chuyện không tưởng.
Canh hai trôi qua, cuối cùng canh ba cũng đã đến. Hai mắt Hóa xà như hai viên ngọc trai nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành. Đây là lúc nhân loại lơi lỏng cảnh giác nhất. Những ngón tay thon thả dần dần mọc ra những móng dài nhọn, toàn thân nó dựng lên nhảy bổ vào Khuynh Thành.
Khuynh Thành đã sớm đề phòng, đôi mắt đẹp mở to nhanh chóng lăn sang một bên tránh được.
“Không ngờ ngươi lại là yêu quái thật!” Khuynh Thành nhìn hóa xà nói.
“Bây giờ ngươi mới biết thì quá muộn rồi!” hóa xà cười vang nói.
Khuynh Thành chỉ cười nhạt, may mà cô đã sớm cảnh giác không thì đêm nay đã bỏ mạng với nó rồi.
“Còn nhớ cái bánh ta đưa ngươi chứ?”
“Ngươi cho rằng chất độc của con người có thể ảnh hưởng được đến ta sao?” khuôn mặt hóa xà méo mó vì phải chờ đợi quá lâu.
“Đương nhiên ta biết các chất độc thông thường không thể hạ nổi bọn yêu thú các ngươi, nhưng là... ngươi có phải có cảm giác rất muốn đi không?” Khuynh Thành ranh mãnh cười.
....