Mục lục
Hiệp Nữ Khuynh Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lam Tố đang tĩnh tọa nghiền ngẫm để phá giải trận pháp bỗng thấy tức ngực, anh thầm than, “Gay rồi, Khuynh Thành gặp nguy hiểm!”. Nửa canh giờ qua anh đã bị như vậy tới hai lần, lẽ nào là ông ta? Nhưng dù ông ta có tàn độc đến đâu cũng không thể làm Khuynh Thành bị thương được, dù sao cô ấy cũng là con gái của ông ta mà.Chẳng lẽ lại còn cao thủ nào khác nữa? Không! Trên tinh cầu Lam Tử Tinh không thể có người địch lại được Khuynh Thành. Khuynh Thành lại có Tử thanh bảo kiếm trong tay cùng nhiề thứ bảo bối khác mà anh để lại nên cô không thể xảy ra chuyện được. Nhưng tại sao anh lại đau đến thế?

Đã một lần thất bại nên lần này Lam Tố không dám chủ quan nữa, anh tĩnh tâm rồi huýt sáo làm hiệu. Một đạo tàn ảnh màu hồng nhanh chóng xuất hiện đáp xuống trước mặt anh.

“Ngươi hãy thay ta xuống phàm trần một chuyến, Khuynh Thành đang gặp nguy hiểm.”

Hồng Loan hơi cúi đầu thận trọng hỏi: “Vương gia... Khuynh Thành đang ở dưới phàm trần thật sao?” Nó đang nghĩ trên tinh cầu Lam Tử Tinh thì ngoại trừ những yêu thú trong Thực Nhân cốc ra còn có người có thể là đối thủ của Khuynh Thành sao? Liệu có phải cô đã lên tiên giới rồi không? Và liệu có phải cô bị thương khi đi xuyên thời gian không? Hồng Loan thấp thỏm nhìn Lam Tố.

“Ý ngươi là sao?” Lam Tố chậm rãi ngước lên nhìn Hồng Loan hỏi.

“Không, không có gì... thần chỉ muốn biết rõ hơn vị trí hiện nay của Khuynh Thành thôi.”

“Hồng Loan!” Tuy vẻ mặt của Lam Tố không có gì thay đổi nhưng Hồng Loan có thể cảm nhận được chủ nhân của nó đang tức giận.

“Dạ, thần...”

“Nói đi!”

Cái đầu Hồng Loan hơi rũ xuống ái ngại, nó hơi lắc mình rồi biến hình thành người. Phải rồi, một đứa trẻ phạm lỗi thì vẫn dễ tha thứ hơn mà.

“Cô nương Khuynh Thành bảo thần chở cô ấy lên thần giới tìm Vương gia!”

“Nói tiếp đi!” giọng Lam Tố vẫn bình thản không nhận ra chút tức giận nào.

“Thần đương nhiên nói là không thể được!”

Lần này Lam Tố không nói gì mà chỉ im lặng nhìn Hồng Loan khiến nó cảm thấy mình rất ấm ức, vì chính nó cũng bị o ép mà.

“Nhưng cô ấy không tin nên cứ ép thần nói ra.”

“Cho nên ngươi liền gợi ý bày cách cho cô ấy chứ gì?”

Hồng Loan tỏ vẻ vô tội cắn cắn đầu ngón tay nói: “Vương gia, thần bí quá không còn cách nào khác. Thần vẫn chỉ là một đứa trẻ trong khi cô nương Khuynh Thành lại thông minh đến thế nên...”

Lam Tố nhìn Hồng Loan vẻ coi thường. Trẻ con? Nó chưa thành tinh là may lắm rồi mà còn dám nhận mình là trẻ con?

“Thần chỉ nói rằng thần không thể giúp cô ấy nhưng thần có cách, nếu cô ấy lên được tiên giới thì thần sẽ chở cô ấy lên thần giới!”

“Nói bừa rồi!”

Lam Tố vẫn nhỏ giọng như trước nhưng Hồng Loan không tránh khỏi sợ hãi, nó vội nói: “Lúc đó chỉ là thần bí quá nên nói đỡ cho xong, chỉ là kế hoãn binh thôi!”

Kế hoãn binh? Thằng nhóc này nghĩ Khuynh Thành là ai cơ chứ? Xem ra lần này anh phải đích thân xuống phàm trần một lượt vậy, mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát của anh rồi.

Hoàng thành hiện tại chỉ có anh và Hồng Loan được tự do, Khuynh Thành lại đang gặp nguy hiểm. Cách duy nhất là anh phải phá bỏ phong ấn của Lạc Nhi mới có thể giải quyết được mọi chuyện. Nhưng là anh đã hứa là Lạc Nhi rồi, anh phải làm sao bây giờ đây?

Lam Tố đang suy nghĩ phải làm thế nào thì một đạo khí lưu dữ dội áp tới gần, anh biết ngay là người đó đã đến. Lam Tố phất tay áo đẩy Hồng Loan văng xa ngàn thước rồi dùng linh thức truyền âm cho nó: “Đi tìm Khuynh Thành, nếu để cô ấy xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi!”

Hồng Loan trước khi bị văng xa cũng cảm nhận được luồng khí dữ dội đó, nó tự hỏi kẻ đó là ai mà khiến vương gia của nó sợ hãi đến vậy, nõ cũng không dám linh thức truyền âm cho Lam Tố, sợ kẻ mới đến sẽ phát hiện ra. Nó cấp tốc vỗ cánh bay xuống hạ giới.

Hồng Loan rất quen thuộc khí lưu của Khuynh Thành, nó vận linh thức quan sát một lượt tiên giới mà không thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn cô vẫn ở phàm trần. Chỉ cần như vậy thì vương gia sẽ không trách phạt gì nó nữa. Nó vội vỗ cánh bay đi, trong lòng không khỏi than thầm: “Khuynh Thành! Bà cụ của tôi ơi, mong sao cô đừng gặp chuyện gì nếu không vương gia sẽ lột da tôi mất!”

Cuộc chiến của Khuynh Thành lúc này quả thật rất đáng sợ. Bọn Khương Dục đều bị đánh trọng thương chỉ còn thở thoi thóp, đất trời là một mảng xám xịt. Khuynh Thành bị rơi xuống một lúc lâu sau mới gượng dậy được. Khi nãy cô cũng định gọi Kim Bằng nấp vào xuyến không gian nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô bị văng xa mà mất đi ý thức, nếu không có Kim Bằng lao tới chắn cho cô thì có lẽ cô đã bỏ mạng rồi.

“Con chim phao câu thối ơi...” Khuynh Thành loạng choạng đứng dậy, vì bị thương quá nặng nên cô không thể dùng linh thức truyền âm được mà chỉ có thể gắng gượng hô to gọi nhỏ Kim Bằng.

“Chim ơi, chim ơi...ngươi ở đâu?” xung quanh một mảng hỗn độn do di chứng của trận chiến tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Kim Bằng đâu cả. Khuynh Thành mặt bê bết máu, quần áo rách bươm cố gắng tìm kiếm trong đống đất đá gần đó.

“Chim ơi, ngươi ở đâu? Ngươi mà dám chết thì xem ta xử lý ngươi như thế nào. Chim phao câu thối ơi, ngươi mau trả lời ta đi!”

Vẫn là một không gian im ắng lạ thường, Khuynh Thành không tin, tuyệt đối không thể tin Kim Bằng có thể chết như vậy. Nó mà thần thú cơ mà, là con chim phao câu thối bá đạo khác người, nó không thể chết được!

“Chim phao câu thối ơi.... ngươi ở đâu?” Khuynh Thành vẫn không từ bỏ hi vọng gắng gượng tìm kiếm, không ngừng hô lớn lên.

“Chim phao câu thối ơi, chỉ cần ngươi không chết ta hứa sẽ không bao giờ gọi ngươi là con chim phao câu thối nữa, ta sẽ coi ngươi là một thần thú cao sang... Chim phao câu thối ơi?”

Khuynh Thành kiên định bước đi, thỉnh thoảng lại dừng lại bới đống đất đá lên tìm kiếm.

“Chim phao câu thối chết tiệt, ai bảo ngươi chạy tới đây? Ngươi có mắc nợ gì ta đâu mà dại dột ngu ngốc đến vậy? Nếu ngươi dám chết thì ta cũng không sống nữa. Tại sao ngươi lại chạy tới đây, chẳng phải ngươi nói anh hùng không có kết cục tốt sao? Ngươi cho rằng ta sẽ cảm kích ngươi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ta không cho phép ngươi chết, tuyệt đối không cho phép... Chim phao câu thối ơi...” Khuynh Thành thấy mình sắp sụp đổ tới nơi, Kim Bằng có thể đứng ngoài nhìn nhưng nó lại vì cô mà lao vào, là cô đã hại nó rồi. Khuynh Thành sụp xuống bất lực nức nở thành tiếng.

Bỗng nhiên đống đất đá trước mặt rung lớn rồi một đạo màu vàng kim hé lộ ra.

“Chim ơi, chim ơi...” Khuynh Thành mừng rỡ chạy lại ra sức bới đống đất ra.

“Chim ơi, đúng là ngươi rồi. Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi. Ta biết là ngươi không thể chết được mà!”

Động tác Khuynh Thành thật nhanh, chỉ một lát đống đất đá đè lên Kim Bằng đã bị gạt sang một bên, thân hình khổng lồ của Kim Bằng dần hiện ra, Khuynh Thành vừa nhìn thấy đã lao ngay đến ôm chặt lấy cổ nó: “Chim phao câu thối ơi, ta biết ngươi không thể chết được mà, ta biết mà!”

Kim Bằng bị thương rất nặng, nó bất động thở thoi thóp nhưng đôi mắt kiên định vẫn nhìn Khuynh Thành chăm chú. Vậy là nó đã bảo vệ được cô rồi, nhìn thấy cô bình an là nó yên tâm rồi. Ánh mắt Kim Bằng như cười nhìn cô rồi chậm rãi khép lại.

“Chim ơi! Không! Chim ơi, ngươi không thể chết, tuyệt đối không thể!” Khuynh Thành thấy mình sắp hóa điên tới nơi, cô gào lên nước mắt tuôn rơi trên gương mặt khuynh thành. Cô vận linh thức, một viên kim đan xuất hiện, Khuynh Thành rất nhanh chóng cho Kim Bằng nuốt vào.

“Chim phao câu thối ơi, ngươi không thể chết được! Không thể....” Khuynh Thành không ngừng lay gọi Kim Bằng, nước mắt lã chã rơi xuống.

Khương Kỳ Lạc bị văng ra cách đó không xa lắm, nghe thấy Khuynh Thành khóc lóc thương tâm thì đoán ngay là Kim Bằng đã chết, gã nghiến răng nghiến lợi bò ra khỏi đám đất đá rồi tập tễnh bước về phía cô, tay lăm lăm linh khí cực phẩm. Nếu hôm nọ, Khương Dục không ngăn cản gã đi tới Thực Nhân cốc bắt Diệp Chấn Thiên làm con tin thì cả nhà họ Khương đâu đến nỗi khốn đốn như ngày hôm nay? Diệp Khuynh Thành! Kể cả trong mơ gã cũng muốn giết chết cô, bây giờ rốt cuộc gã cũng có cơ hội rồi!

“Hãy nhận lấy cái chết!” Khương Kỳ Lạc lao như bay tới, linh khí cực phẩm nhắm thẳng vào lưng Khuynh Thành.

Đúng lúc này thì một đạo hồng ảnh từ trên trời phóng thẳng xuống.

“Ngươi chết đi!” Hồng Loan xuất chiêu đập linh khí trong tay Khương Kỳ Lạc nát vụn như cám rồi tiếp tục tung thêm một chưởng nhằm ngay ngực gã.

Thân thể Khương Kỳ Lạc lập tức bị thổi bay lên, khi thân xác gã đang ở lưng chừng trời thì một tiếng nổ vang lên, Khương Kỳ Lạc thân xác nát nhừ không còn vết tích.

“Cái đồ muỗi nhà ngươi mà cũng dám tấn công vợ của vương gia? Không biết sống chết mà!” Hồng Loan lập tức hóa thành người nhìn Khuynh Thành một lượt rồi hỏi: “Cô không sao chứ?”

Khuynh Thành nhìn Hồng Loan rồi òa khóc nức nở, cô nhào lại ôm nó cầu xin: “Ta xin ngươi cứu nó a, cứu nó cho ta được không? Hồng Loan, ta cầu xin ngươi, ngươi cứu nó rồi thì muốn gì ta cũng đáp ứng cả!” Lúc này Khuynh Thành chỉ có một mong muốn duy nhất là cứu sống Kim Bằng, cô bây giờ đã hoàn toàn không phải là một sát thủ máu lạnh nữa, cô rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là tình bạn sống chết hy sinh cho nhau, cho nên cô không thể để Kim Bằng cứ thế mà chết được!

“Cô đừng xúc động quá, cô bây giờ cũng đang bị thương nặng, nếu cô có mệnh hệ gì thì vương gia sẽ lột da tôi mất, tôi điều trị cho cô trước đã!” Hồng Loan làm bộ như không nghe thấy Khuynh Thành nói gì, trong mắt nó người nào cũng không quan trọng, nó chỉ cần bảo vệ Khuynh Thành là đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK