"Chẳng biết hiện giờ anh ấy thế nào rồi? Lam Tố, anh hãy cho em ít thời gian, không lâu nữa là chúng ta sẽ được gặp nhau. Em đã nói rồi, em muốn cùng anh lãng quên thiên hạ, cùng nhau tiếu ngạo giang hồ. Cho nên, Lam Tố, bất kể xảy ra chuyện gì thì anh hãy gắng trụ cho vững chờ em. Em sẽ cùng anh đối mặt với mọi khó khăn.”
Kiếp trước, Khuynh Thành chưa hề biết hương vị tình yêu là gì, kiếp này ông trời cho cô cơ hội được cảm nhận thì cô tuyệt đối không thể buông xuôi từ bỏ. Kể cả thần chết cũng không thể ngăn cản được cô, tất cả những kẻ hà hiếp cô cùng những người mà cô quan tâm đều sẽ phải trả giá.
Chẳng mấy chốc Kim Bằng đã theo làn ánh sáng bảy màu bay trở lại, nó vừa đáp xuống đất, không chờ Khuynh Thành hỏi đã hậm hực chửi đổng.
"Mẹ nó chứ! Không rõ kẻ nào đã khai thông đường ngầm không gian này, không thể chọn địa điểm nào tốt hơn sao? Khiến cho ông đây mệt quá, suýt nữa bị ngã xuống hố phân."
Nó lầu bầu rủa xả khiến Khuynh Thành dở khóc dở cười! Không ngờ, nó mà cũng có lúc gặp xui xẻo.
"Chim thối ơi, trên tiên giới thế nào?"
“Thế nào à? Đương nhiên là tuyệt vời! Công lực của tôi rất cao, đúng chưa? Nhưng, mẹ kiếp, lên trên đó tôi chỉ có thể cố gượng mà đứng cho vững, chứ phi hành thì không thể được!"
Khuynh Thành nhìn làn ánh sáng bảy màu mà chứa chan khát vọng đối với tiên giới, nghe Kim Bằng nói thế khiến cô bán tín bán nghi. Kim Bằng lên đó còn phải gắng gượng mới đứng vững được, vậy cô sẽ ra sao? Và nếu lên thần giới thì sẽ như thế nào nữa? Khuynh Thành bỗng cảm thấy có một áp lực chưa từng có đè nặng lên cô khiến cô có chút nghẹn thở. Đối thủ của họ quá mạnh, Lam Tố của cô cũng không có cách đối phó thì cô phải làm sao? Cô nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
"Lam Tố, anh cứ yên tâm, vì anh, em sẽ càng gắng sức tu luyện nhiều hơn nữa." Ánh mắt cô sáng rực nhìn vào làn ánh sáng bảy màu, cứ như đã nhìn thấy Lam Tố rồi quay người lại, nói: "Bây giờ ta sẽ khôi phục trận pháp như cũ, không để cho ai nhận ra dấu vết gì, tránh gây ra những rắc rối không đáng có."
Sau khi trận pháp đã được khôi phục nguyên trạng cả hai liền tiến vào núi Phiêu Diểu. Núi Phiêu Diểu linh khí dồi dào là nơi rất nhiều người tu chân lựa chọn để tu luyện. Khuynh Thành chợt nhớ ra, hình như cung U Minh cũng nằm trên núi Phiêu Diểu. Chẳng rõ hiện nay lão cứng đầu Phùng Đức thế nào rồi? Tuy nhiên, chỉ cần lão không tìm đến gây rắc rối thì Khuynh Thành cũng có thể châm chước cho qua.
"Cô đang nghĩ gì thế?"
"Ta đang hình dung xem Ngũ độc thú bộ dạng ra sao."
Để tránh gây chú ý, cả người lẫn chim đều giấu kín khí lưu của mình. Kim Bằng cũng thu gọn hình hài khổng lồ của nó nhỏ đi n lần thành một con chim xinh xắn bình thường.
Tuy đã giấu kín làn khí lưu của mình nhưng linh thức của Khuynh Thành vẫn phủ kín cả quả núi Phiêu Diểu. Có cao thủ! Cao thủ có võ công mạnh hơn cả cô! Khuynh Thành lập tức thu lại linh thức tránh để đối phương phát hiện ra.
"Thế nào rồi?"
“Núi Phiêu Diểu này thực không đơn giản."
"Sợ gì chứ? Đứa nào lò dò ra giết luôn đứa ấy, giết tất!" Kim Bằng bẩm sinh đã hiếu chiến, ba ngày mà chưa được đánh nhau thì người nó ngứa ngáy không sao chịu nổi.
"Điều đó thì ta không lo."
"Thế thì cô lo cái gì?"
"Có đông cao thủ như thế, chúng ta vào tìm Ngũ độc thú sẽ không dễ đâu. Núi Phiêu Diểu lại quá rộng lớn…"
“Quả là vấn đề nan giải. Vậy ta phải làm gì?"
"Đã có cách rồi!" Nét mặt Khuynh Thành tươi hẳn lên, cô vốn không định đi tìm lão cứng đầu Phùng Đức công công nhưng bây giờ có lẽ phải đi tìm lão thật! Thời gian thì không có nhiều chi bằng, cô sẽ bảo Phùng Đức sai người đi tìm Ngũ Độc Thú giúp cô.
Cả hai bóng dáng nháng lên, loáng một cái đã có mặt ở trong đại điện của cung U Minh. Phùng Đức đang ngồi trong đại điện, nói gì đó với các đệ tử thì bỗng thấy hoa mắt, một người và một con chim đã đứng ngay trước mặt.
"Gần đây vẫn khoẻ chứ?" Diệp Khuynh Thành khẽ nhích cặp lông mày, nửa cười nửa không nhìn Phùng Đức.
Sắc mặt Phùng Đức bỗng tái nhợt, nói năng lắp ba lắp bắp, "Thượng... thượng tiên…"
"Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta! Khá lắm, khá lắm!" Khuynh Thành nói giọng đều đều, không nhận ra là vui vẻ hay giận dữ nhưng sát khí của cô thì lan tỏa khắp đại điện.
Chết dở rồi! Phùng Đức thầm nghĩ. Trông Khuynh Thành lúc này như là một người khác hẳn, nhưng "mùi vị" của cô thì không hề thay đổi, thứ "mùi vị" được tôi luyện từ Tu La trường, từ hàng núi người chết mà có được. Và quan trọng nhất là Tử Thanh bảo kiếm trong tay cô đang phát ra uy lực ghê người. Lão thầm cầu xin vị thần khổng lồ này đừng ra tay tàn sát, chỉ thế thôi là được.
"Tiểu nhân... tiểu nhân đâu dám quên thượng tiên!"
"Phùng Đức, ngươi đừng căng thẳng như thế! Hôm nay chẳng qua chỉ đi qua vùng này, vừa khéo đây là địa bàn của ngươi nên ta nhân tiện rẽ vào xem sao."
Phùng Đức đâu phải gã khờ. Một nữ thần đẳng cấp mà lại tiện đường rẽ vào thăm lão?
"Thượng tiên có điều gì dặn dò xin cứ nói, mọi người ở cung U Minh này xin chịu sự sai bảo của thượng tiên."
Khá lắm! Con bò này cũng khôn ngoan ra trò! Khuynh Thành mân mê Tử Thanh bảo kiếm trong tay đắc ý nói: "Thế thì... thế thì ta đâu nỡ..."
"Được làm việc cho thượng tiên, ấy là phúc của bọn tiểu nhân chúng tôi ạ!"
"Không hổ danh là chưởng môn U Minh điện! Được, Phùng chưởng môn đã nói thế thì ta cũng không từ chối nữa. Các ngươi đã từng nghe nói về Ngũ độc thú chưa?"
Ngũ độc thú? Phùng Đức cau mày nghĩ ngợi.
"Còn ta, ta đã nghe nói đến Ngũ độc thú, nhưng đó chi là truyền thuyết."
Phùng Đức thấp thỏm lo lắng nhìn Khuynh Thành. Cô gái này định bảo bọn họ đi tìm con vật Ngũ độc thú hão huyền ấy hay sao? Nếu thế thì khác nào cố ý hành hạ nhau?! Lão đã cư ngụ ở núi Phiêu Diểu này rất lâu rồi cũng chưa từng nhìn thấy Ngũ độc thú nào hết. Bụng nghĩ thế nhưng lão cũng không dám nói gì cả, dù sao đánh thì không đánh lại thì đành cố mà hầu hạ chứ không thể khác.
"Trăm nghe không bằng một thấy, cứ đi tìm đi thì sẽ biết ngay. Nếu các vị phát hiện ra con yêu thú nào dị thường thì phải lập tức phát ám hiệu về cung U Minh." Diệp Khuynh Thành lim dim mắt mỉm cười quay sang nhìn Phùng Đức, nói: "Việc này, ta muốn phiền Phùng chưởng môn.””
Tuy đã sắp đặt xong tất cả mọi việc nhưng Khuynh Thành vẫn không dám nghỉ ngơi, việc này liên quan đến tính mệnh của cha cô nên cô cũng phải đích thân đi tìm.
Kim Bằng vỗ cánh phành phạch, ghé sát tai Khuynh Thành không ngớt léo nhéo,"Cô gái à, không ngờ cô cũng có lúc thâm ra trò!"
Thâm? Cô làm thế mà gọi là thâm ư?
"Vừa nãy hình như người tu chân kia rất sợ cô, trước đây cô đã từng xử lý hắn chứ gì?"
"Ngươi..."
Khuynh Thành vừa định mắng con Kim Bằng rách việc thì nó bỗng đặt chân lên đầu cô xới tung một chập. Điên thật! Con chim khốn kiếp ngày càng chẳng ra thể thống gì nữa, lại dám giẫm chân lên đầu cô!
"Ngươi muốn chết à?"
Kim Bằng rất khoái trá vỗ cánh nói: "Không muốn!"
"Không muốn, mà ngươi vẫn cứ giẫm?" Khuynh Thành trừng mắt nhìn lên.
Kim Bằng càng giẫm càng hăng, nó kêu lên hưng phấn: "Tôi ngửi thấy mùi của gã bị động rồi!"
Bị động? Từ này là do Khuynh Thành dạy nó, cô đã từng nói nó là gã chủ động, Khương Kỳ Lạc là gã bị động. Nào ngờ thằng cha này lại nhớ được!
"Hình như gã ấy đang ở cách chúng ta không xa lắm đâu."
Khuynh Thành không ngờ con đại bàng biến thái cũng có cái bàn lĩnh này!
"Này, con chim phao câu thối nhà ngươi có nhầm không đấy? Gã đó chạy đến đây để làm gì?"
Kim Bằng ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Tôi là thần chú, cô đang nghi ngờ năng lực của tôi ư?”
…