“Bác ạ, căn bản là cháu không thích cô ta. Vả lại, cô ấy cũng không thuộc về xà tộc chúng ta thì làm sao cháu có thể lấy được ạ.” Ba Đạt nhìn cửu đầu xà nhàn nhạt nói.
“Ba Đạt đã thành gã đần rồi à?” Cửu đầu xà cứng rắn ép hắn.
“Bác ạ, chúng ta không thể làm như vậy được. Nếu không có Khuynh Thành thì cháu bác đã chết từ lâu rồi, chúng ta không thể vì tham một mối lợi nhỏ mà làm hại tới cô ấy.” Ba Đạt nói trắng ra suy nghĩ của mình, không ngần ngại vạch trần ý đồ đen tối của bà ta.
Cửu đầu xà bị hắn nói vậy thì rất bức xức, sao lại là mối lợi nhỏ được? Nếu không vì e ngại Tử thanh bảo kiếm của Khuynh Thành thì mụ đã sớm ra tay giết người rồi. Tuy Khuynh Thành chỉ là một người tu chân nhưng lại sở hữu binh khí thượng đẳng thì mụ ta cũng không thể đánh thắng nổi.
“Ba Đạt đã thấy thanh kiếm trong tay cô ta chưa?”
“Cháu có thấy, đó là tiên khí thượng đẳng.”
“Tiên khí? Ta chỉ e đó là thần khí thôi!”
Thần khí? Ba Đạt nghe vậy thì cho rằng bà bác đã quá cường điệu rồi.
“Bác không nhầm chứ? Khuynh Thành chỉ là một người tu chân bình thường thôi!”
“Nếu không vì e ngại thần khí trong tay nó thì ta đã...” khuôn mặt mụ ta ánh lên vẻ tàn độc.
Ba Đạt thầm than trời, suýt chút nữa thì hắn đã để ân nhân cứu mạng mình xuống hoàng tuyền rồi.
“Bác ạ, bác đã biết trong tay cô ấy có thần khí mà mà bác còn có ý định vậy sao?” Ba Đạt thấy không thể mền mỏng thuyết phục bà ta thì bất đầu nói cứng.
“Chính vì trong tay nó có thần khí nên ta mới bảo cháu lấy nó. Đã có thần khí trong tay thì còn ai dám coi thường xà tộc chúng ta chứ?”
“Không thể như thế đâu bác!” Ba Đạt cứng rắn nói.
Cửu đầu xà nghe vậy phất tay áo cả giận quát lớn: “Không có gì là không thể! Ngươi cứ đi chuẩn bị đi! Ngày mai nó lên ta sẽ nói thẳng với nó rồi hai đứa kết hôn ngay lập tức!”
“Bác ơi!” Ba Đạt mặt đỏ vì tức giận nhìn bà ta.
“Đi chuẩn bị đi! Không nói dài dòng gì nữa! Ta biết cháu vẫn mong cưới được một cô vợ xinh đẹp, ngươi xem, cô ta trông cũng rất khá, tẩy bỏ vết bớt trên mặt thì nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Cứ yên tâm! Ta hiểu mọi vấn đề, cháu sẽ không phải ấm ức đâu!”
Ba Đạt lúng túng nhìn cửu đầu xà thầm than sao mọi việc lại thành ra như thế này.
“Bác ơi, cô nương Khuynh Thành đã có ý trung nhân rồi!” Ba Đạt không nén được kêu lên. Dọc đường hắn có nói chuyện với Khuynh Thành rất nhiều nên có nghe qua cô nói tới Lam Tố. Nếu Khuynh Thành chưa có ý trung nhân thì nhất định hắn sẽ công khai theo đuổi cô, nhưng là cô đã có người trong mộng rồi.
“Ba Đạt, nếu ngươi dám nói gì nữa thì đừng trách ta điên tiết lên!” ánh mắt bà ta đầy tàn độc nhìn Ba Đạt, bầu không khí phút chốc trở nên nặng nề đầy sát khí. Phải một lúc lâu sau đó mụ ta mới dần bình tĩnh lại mà buông lỏng nắm tay, tươi cười nhìn hắn nói: “Ba Đạt, hãy nghe lời ta! Chẳng phải là ta chỉ muốn điều tốt cho cháu và xà tộc chúng ta hay sao?”
Ba Đạt đưa mắt nhìn Liễu thị, hắn rất không đồng ý với ý kiến của bà ta, rất muốn đọ sức một phen để bà ta có thể tha cho Khuynh Thành. Nhưng nghĩ lại, cha mẹ anh mất sớm, Liễu thị đã nuôi hắn lớn khôn, hắn không thể phản kháng lại được.
“Ba Đạt, cháu muốn ta tức chết thì cháu mới vui hay sao?” Liễu thị hiểu rất rõ tính của Ba Đạt, từ nhỏ hắn đã là người có tình có nghĩa khác với xà tộc vốn lạnh lùng. Có lẽ bởi vì trong người Ba Đạt có một nửa dòng máu của con người.
“Bác ạ, Ba Đạt không muốn làm cho bác phải tức giận nhưng là cháu cũng không muốn làm khó cho cô nương Khuynh Thành; nếu bác muốn kim đan của cô ấy thì cháy có thể xin cô ấy hai viên cho bác. Cháu tin rằng Khuynh Thành nhất định sẽ cho thôi!”
Liễu thị cười khẩy trong lòng, thằng Ba Đạt này ngu ngốc hệt như người cha loài người của nó. Mụ ta đâu chỉ cần hai viên kim đan? Cái mụ muốn là Khuynh Thành, mụ muốn xà tộc có thể bước lên vị trí tôn nghiêm tối thượng kia.
“Ba Đạt, cháu cũng không muốn sống mãi kiểu này đúng không? Cháu cũng không muốn bị người ta chê cười, coi rẻ đúng không? Nếu cháu là con rắn thuần chủng thì khi cháu độ kiếp đâu có bị kẻ khác ám toán? Bọn họ đều mong muốn cháu chết đi, vì cháu không có dòng máu thuần huyết nên bọn họ mới coi thường cháu như vậy. Ta vốn không định nói cho cháu biết điều này nhưng là ta không thể nhìn cháu bỏ qua cơ hội để vươn mình đứng dậy được. Lẽ nào cháu lại không hiểu được nỗi xót xa của ta? Ba Đạt, nếu công lực của cháu lợi hại hơn bọn rắn thuần huyết thì bọn họ đâu thể coi thường cháu nữa? Cháu có thể khiến cho xà tộc chúng ta có địa vị vẻ vang, tôn quí hơn cả các thần thú thì bọn họ sao có thể tẩy chay cháu nữa?”
Ba Đạt cũng biết nếu lâu nay không có Liễu thị che chở thì hắn đã sớm chết từ lâu, dù là nằm mơ anh cũng muốn có một ngày mình có thể ngẩng cao đầu trong xà tộc.
“Ba Đạt, chỉ cần cháu kết hôn với cô ta, cháu sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của cả xà tộc chúng ta. Ta có thể nhận thấy là cháu cũng rất thích cô nương ấy đúng không? Cháu không những có thể được sống chung với người mình yêu mà còn cả được tộc chấp nhận! Ba Đạt, cháu còn do dự gì nữa?”
“Nhưng nếu cháu làm thế thì cô nương Khuynh Thành sẽ rất hận cháu.” Ba Đạt vẫn do dự nói.
“Cháu yên tâm, ta chẳng lạ gì lòng phụ nữ, ta cũng đã trải qua rồi, phụ nữ hay thích nghĩ này nói kia mà! Chỉ cần cháu đối xử tốt với Khuynh Thành thì dù tim nó có giá băng đến mấy cũng phải tan chảy. Nó chỉ phụng phịu làm nũng vài hôm là cũng, cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!”
“Bác để cháu suy nghĩ thêm đã!”
Liễu thị dĩ nhiên đã nhận ra sự dao động của Ba Đạt, mụ ta nhếch mép cười. Ngày mai gặp lại nó có thể không mê mẩn trước sắc đẹp của con bé kia sao? Con nhóc ấy nếu không có mùi hôi cũng vết bớt trên mặt thì rõ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mà.