Hư Trúc đã cải trang cũng đơ mặt đứng đó nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành. Chẳng lẽ lần này lại bị cô ta phát hiện nữa sao?
Nhóm người Khuynh Thành bình thản ngồi trong đại điện chờ nhóm của Long tộc cùng với ma giới nhưng là thời gian càng lúc càng qua nhanh mà bóng dáng một người cũng không thấy đâu.
Khuynh Thành bước ra ngoài vươn cai, ngáp một cái nói: “Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ ngủ say đến vậy? Nếu không đến thì chúng ta không cần đợi nữa!”
Đông đế chờ nãy giờ chính là chờ câu nói này của Khuynh Thành. Ông ta lập tức lên tiếng nói: “Người của Long tộc cùng với ma giới chẳng coi Đông đế ta đây là gì sao? Nếu họ đã coi thường chúng ta như vậy thì chúng ta cũng không cần nể nang gì nữa! Đi! Chúng ta xuất phát!”
Đông đế vừa đứng dậy định đi thì Ma tôn Hắc Diệm nhếch miệng rất quái không nói câu nào đi vào tiếp đó là đại điện hạ Long Dương đem theo Ba im lặng bước vào. Ánh mắt tất cả ngập ngụa sát khí.
Ma tôn Hắc Diệm vô cùng bức xức, gã trợ thủ đắc lực nhất của hắn lại lăn ra chết không rõ ràng, sớm biết thế này thì hắn đã phải mang theo vài tên mới đúng, bây giờ chỉ một mình đi Mê thần điện thì đúng là thua thiệt rồi!
Long Dương tuy cũng khó chịu nhưng nhìn thấy Hắc Diệm chỉ còn có một mình thì tâm lý cũng thăng bằng đôi chút, cũng may mà anh ta còn đem thêm người. Anh ta hắng giọng nói: “Xin lỗi đã để các vị phải chờ lâu.”
Khuynh Thành thấy tình hình như vậy giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ Long Dương, chẳng phải điện hạ còn một thuộc hạ nữa sao, sao chưa thấy tới?”
“Ma tôn, hình như thuộc hạ của ông cũng chưa đến?”
Đông đế mặt xám xịt lúc này càng khó coi hơn hẳn, lẽ nào thuốc của Thanh Hư đạo trưởng có vấn đề? Tại sao chỉ chết có hai người?
“À, chuyện là thế này, Long tộc chúng tôi có một chút việc bất ngờ cần phải thu xếp nên tôi cử Long Thanh quay về giải quyết rồi!”
Khuynh Thành ‘thế à’ một tiếng vẻ hiểu biết rồi nhìn qua Ma tôn.
Ma tôn nhìn chung quanh một lượt vô cảm nói: “Một kẻ bé mọn mà đáng để các vị quan tâm đến thế sao?” Hắc Diệm nói cứ như Khương Diên không phải là người của ông ta vậy, đáy mắt không chút thương xót, tiếc nuối.
Đông đế nhìn đám đông, hai tay bắt giác nắm chặt. Có lẽ ông ta phải tìm cơ hội khác ra tay rồi! Dù sao hai kẻ chết còn hơn không có kẻ nào chết!
“Được! Người đã đến đủ rồi thì chúng ta cũng nên xuất phát thôi!”
Đoàn người lập tức phi hành về phía đầm Thiên Trì, Diệp Khuynh Thành không thể ngờ Ma tôn và Long tộc lại có thể nén giận tài vậy, thừa biết là Đông đế giở trò bỉ ổi mà không nói một câu. Đêm qua nếu không phải cô sớm phát hiện sự khác thường thì e là sáng nay trừ bỏ cô cùng Hoa Mãn Nguyệt những người còn lại chắc chắn chết không nghi ngờ.
Chẳng là tối qua mặc dù đã kiểm tra hết tất cả các phòng một lượt nhưng cô vẫn cảm thấy ngờ ngợ, mãi khi về đến phòng cô mới nghĩ ra, tại sao phòng nào cũng có mùi hương thoang thoảng mà phòng cô lại không có? Khuynh Thành nhanh chóng kiểm tra phòng Hoa Mãn Nguyệt, cũng không có mùi kia.
Khuynh Thành ngầm nghĩ rồi quyết định tập hợp mọi người lại bắt mạch một lượt, không hề có dấu hiệu trúng độc nào cả, trên đời này thật sự có thứ thuốc độc kỳ lạ như vậy sao? Khuynh Thành dù không chắc chắn nhưng cũng dặn tất cả mọi người nhất định không được ngủ quên tối nay.
Ma tôn không trúng độc vì hắn không có ở trong phòng, còn đại điện hạ Long Dương cũng sớm đoán được Đông đế nhất định sẽ giở trò nên cũng tránh không ở trong phòng mà chỉ để lại Long Bá cùng Long Thanh canh phòng, Long Thanh đi ngủ nên chết.
Nam đế cùng Tây đế tối qua đã sớm rời khỏi cung Phượng Dương nên cũng không bị trúng kế Đông đế.