“Vương gia... dù sao thì ngài cũng nên ăn chút gì đó đi ạ.”
“Vương gia, nếu ngài cứ như vậy thì e rằng lúc tìm được Khuynh Thành, ngài...” Hồng Loan không nhịn được nói.
Lam Tố kìm nén quá lâu bỗng quát ầm lên: “Sao các người không sớm nói cho ta biết hả? Tại sao hả?”
n Ly cũng cảm thấy chuyện này là do mình xử lý không tốt, có lẽ ngay từ đầu cô không nên giấu vương gia, nhưng cô cũng chỉ là có ý tốt, cô không muốn vương gia buồn thôi mà. Sớm biết thế này thì cô cứ nói quách ra cho xong.
Lam Tố nhìn vẻ mặt biến sắc của n Ly, bất chợt dịu giọng.
“Thật ra cũng không thể trách ai được. Là chính ta sai lầm, Lạc Nhi đã hồn phi phách tán mà ta vẫn miễn cưỡng cứu sống nàng, đưa nàng vào con đường luân hồi. Tất cả là lỗi lầm của ta, ta đã quá ngây thơ!”
“Vương gia!”
“Ta nghĩ Khuynh Thành đã bị ta làm tổn thương thật rồi, nếu không cô ấy sẽ không bỏ đi mà không gặp ta nữa.” Nửa năm qua anh đã đi tìm khắp hoàng thành, tiên giới và cả trần gian mà không nơi nào có thể tìm thấy bóng dáng của cô.
n Ly mím môi, vẻ do dự nhưng cuối cùng cũng lên tiếng: “Vương gia, nếu như ngài tìm được cô nương Khuynh Thành thì người sẽ đối diện với cô ấy như thế nào?”
Lam Tố sững người. Anh sẽ đối diện với cô như thế nào? Anh không biết, tình yêu của anh đối với Lạc Nhi quá sâu đậm, bây giờ Lạc Nhi không còn nữa, vậy Khuynh Thành thì sao? Lam Tố không biết, anh chỉ biết rằng anh muốn tìm thấy cô.
“Vương gia đừng trách n Ly lắm lời, dù ngài có phạt n Ly them một trăm năm bổng lộc nữa thì n Ly cũng phải nói. Vương gia, ngài có bao giờ nghĩ tới một việc chưa? Rằng người ngài yêu bấy lâu nay thực chất chính là Diệp Khuynh Thành?”
Lam Tố ngây người, khẽ lẩm bẩm: “Người ta yêu bấy lâu nay là Khuynh Thành sao?”
“Tuy thuộc hạ giấu ngài sự thật là thuộc hạ sai nhưng Khuynh Thành và Lạc Nhi là hai người hoàn toàn khác nhau: dung nhan khác, tính tình khác, mọi mặt đều khác nhau. Có lẽ lúc đầu là ngài vì tình yêu đối với Lạc Nhi mà đối tốt với Khuynh Thành cô nương, nhưng là sau này nhiều lần lo lắng cho cô ấy, ngài không cảm thấy người mình yêu là Khuynh Thành chứ không phải Lạc Nhi cô nương chuyển thế sao?”
“Ta yêu Khuynh Thành sao?” Lam Tố tự hỏi mình, nếu anh yêu Khuynh Thành thì tình cảm giữa anh và Lạc Nhi bấy lâu nay là gì? Không! Không thể có chuyện đó được, người anh yêu là Lạc Nhi! Tình cảm trải qua bao nhiêu triệu năm không thể nào phai nhạt nhanh như vậy được.
“Vương gia, n Ly mong ngài hãy nghĩ cho thật thông suốt rồi hãy đi tìm Khuynh Thành, nếu không thì ngài chỉ làm tổn thương cô ấy thêm thôi.”
Hồng Loan tuy không hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra giữa vương gia nhà nó cùng Khuynh Thành nhưng nó cũng nhận thấy được Khuynh Thành đã bị tổn thương sâu sắc, nếu không thì cô ấy sẽ không bỏ đi biệt tích vậy được.
Nó bất chấp lễ quân thần, bực tức nói: “Lần này vương gia có đập chết tôi thì tôi cũng phải nói. Khuynh Thành đã vì ngài mà hi sinh quá nhiều rồi, ngài vì sao lại tổn thương tới cô ấy?”
Lam Tố cứ nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của Khuynh Thành trước lúc bỏ đi là lại cảm thấy đau lòng. Là anh đã tổn thương cô, là anh đã khiến cho người con gái yêu mình tuyệt vọng bỏ đi. Nhưng anh thật sự không biết mình phải làm gì bây giờ mới đúng.
Khuynh Thành không phải là Lạc Nhi của anh chuyển thế. Anh phải làm thế nào cho đúng đây? Tiếp tục yêu Khuynh Thành thì lời hứa với Lạc Nhi năm xưa phải làm thế nào? Còn nếu chấm dứt... cứ nghĩ tới không còn được thấy Khuynh Thành, anh lại cảm thấy đau lòng.
n Ly kéo Hồng Loan ra ngoài để lại một mình Lam Tố ngồi ngẩn người. Ai có thể nói cho anh biết anh nên làm thế nào mới đúng đây? Nếu anh yêu Khuynh Thành thì liệu Lạc Nhi có tha thứ cho anh không?
Lam Tố cứ như vậy bước đi tới chỗ Lạc Nhi phong ấn anh ngày trước. Nhìn chính mình trong lớp băng lạnh mà không khỏi cau mày, ôm ngực đau đớn. Quá khứ lũ lượt ùa về.
“Lạc Nhi, tại sao? Hãy cho ta biết đi, tại sao chứ?” Lam Tố đau khổ, thân người không ngừng run rẩy.
“Lạc Nhi, lẽ nào nàng không còn tin ta nữa?”
Anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người con gái anh yêu lại có thể thay đổi thành một người khác chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Lạc Nhi vui tươi, hồn nhiên của anh đâu rồi?
- -- ---------