"Huyết Sâm gia gia, Huyết Sâm gia gia!"
"Khuynh Thành!" Cây cổ thụ cao chọc trời bỗng rung lắc rất mạnh rồi một ông già tóc bạc xuất hiện trước mặt mọi người.
"Khuynh Thành đã nhanh chóng trở về rồi à?"
"Huyết Sâm gia gia, Khuynh Thành gặp một số rắc rối, xin Huyết Sâm Sâm gia gia giúp cháu với!"
Huyết Sâm nhìn những người đứng phía sau Khuynh Thành, ông cười khà khà, nói: "Chắc cô muốn lão chăm sóc giúp những người này chứ gì?"
"Đúng vậy ạ!"
Huyết Sâm lại nhìn Diệp Chấn Thiên và Diệp Thành, nói: "Họ bị trúng độc phải không?"
"Vâng! Cháu đưa họ đến đây, vì muốn nhờ ông chăm sóc hộ để cháu có thời gian đi tìm Ngũ độc thú để giải độc cho cả hai người."
Ngũ độc thú? Huyết Sâm cũng từng nghe nói đến nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con thú này. Ngũ độc thú không chỉ là sự cám dỗ to lớn đối với người phàm tràn mà ngay đốì với tiên giới và thần giới, nó cũng là một báu vật đỉnh cao. Nếu có được con vật này thì người ta có thể uống mọi chất độc trên đời này như ăn cơm uống nước, không có gì đáng sợ nữa.
"Khuynh Thành, Ngũ độc thú không dễ tìm! Chuyện này còn tùy vào cơ duyên, cả đời Ngũ độc thú nó chỉ nhận một chủ nhân. Nghe nói, rất lâu về trước đã có người tìm thấy Ngũ độc thú, nhưng về sau người ấy chết đi, từ đó không ai biết tung tích về nó nữa."
Diệp Khuynh Thành cả mừng, cô vốn nghĩ mình chỉ là thử đi tìm Ngũ độc thú xem sao thôi, nay Huyết Sâm nói đã từng có người tìm thấy Ngũ Độc Thú, nghĩa là cơ hội của cô sẽ cao hơn trước.
"Huyết Sâm gia gia còn biết những gì nữa? Chủ nhân Ngũ độc thú tại sao lại chết?"
"Đó là chuyện của thần giới, những nhân vật nhỏ bé chúng ta biết được là mấy? Thỉnh thoảng có người ở thần giới chọc thủng đường ngầm không gian đi tắt đến tiên giới nói chuyện nên chúng tôi chỉ nghe hơi nồi chõ vậy thôi."
Diệp Khuynh Thành lúc này chỉ mong Hồng Loan có mặt ở đây ngay tức khắc, nó là nhân vật trên thần giới chắc hẳn phải biết ít nhiều.
Huyết Sâm thở dài, nói: "Khuynh Thành, tôi đưa họ đến hồ U U. Chất độc này dù mạnh đến mấy cũng vẫn là sản phẩm của phàm trần, hy vọng nước hồ U U có thể giải được."
Khuynh Thành lúc này mới ngộ ra là mình đã hoang mang đâm ra lú lẫn, đến Thực Nhân Cốc mà lại quên hẳn hồ U U.
"Chúng ta đi ngay bây giờ."
"Được!"
Hồ U U hiện giờ do bà mẹ của Ba Đạt trông nom, quy tắc cũng không giống hồi trước Cửu Đầu Xà còn sống. Những người phàm trần bị thương, chỉ cần nộp ra một thứ quý giá nhất của mình là có thể xuống hồ chữa mọi thương tật. Quy tắc này rõ ràng là giàu nhân tính hơn hẳn thời Cửu đầu xà, mà hai mẹ con Ba Đạt cũng vì thế mà có được rất nhiều báu vật. Với các con yêu thú bị thương bị bệnh, thì tính mạng chúng còn quý hơn báu vật rất nhiều. Một làn khí lưu cực mạnh bỗng tràn đến bao trùm cả hồ U U của hai mẹ con. Ba Đạt nắm chặt nắm tay, tàn ảnh nháng lên, người đã lăng không bay lên hỏi.
"Là ai? Sao dám càn rỡ đến hồ U U của ta?"
Nghe thấy có tiếng người hô lớn, Kim Bằng liền bay thốc vỗ mạnh đôi cánh, kêu lên một tiếng vang trời dậy đất rồi cấp tốc bay về phía Ba Đạt. Khi mới bay vào Thực Nhân Cốc nó đã cảm nhận ra linh khí ở đây không hề giống ở Hồng Hoang khiến nó nảy ra ý nghĩ phải xưng vương xưng bá ở nơi này. Nếu có thể ở lại đây tu luyện thì tốc độ nhất định sẽ bứt phá đột biến cho nên khi nghe thấy tiếng hô nó đương nhiên phải ra oai cho đối phương thấy. Kim Bằng phải nổ quả pháo đầu tiên thật vang dội, một bóng dáng màu vàng kim xẹt nhanh như sao băng lướt qua trong nháy mắt đã đến trước mặt Ba Đạt.
"Tiểu xà yêu, hãy ngoan ngoãn lại đây để ông chà đạp trước.”
Cái giọng ác Ôn của Kim Bằng vang bên tai Ba Đạt. Anh ta nhận ra ngay, đó là thần thú Kim Bằng đẳng cấp hơn anh nhiều.Tuy nhiên nó chưa phi thăng thì xét về thực lực, anh cũng tuyệt đối không thua gì nó.
Khuynh Thành nhận ra người ở trước mặt chính là Ba Đạt liền từ trên lưng Kim Bằng nhảy ngay xuống nói: "Chim ơi dừng lại! Đây là bạn của ta."
Kim Bằng nghe thấy, bèn thu bớt khí lưu to lớn của nó lại, bộ dạng khinh khinh nhìn Ba Đạt.
"Ba Đạt! Tôi Khuynh Thành đây mà!"
"Khuynh Thành..." Ba Đạt hơi ngỡ ngàng, anh không ngờ có thể gặp lại Khuynh Thành, nhìn thấy cô, anh bất giác nhớ lại những chuyện ngày trước, nỗi buồn bỗng dâng lên trong lòng anh. Tuy nhiên, thời gian luôn là thứ thuốc rất tốt để làm vết thương mau lành. Tuy anh vẫn còn thấy đôi chút xót xa nhưng anh đã có thể đoàn tụ với người mẹ, đây vẫn là niềm hạnh phúc lớn lao đối với anh.
"Khuynh Thành, sao lại đến đây?"
"Tôi có việc muốn nhờ Ba Đạt giúp đỡ."
Hai người đều đã xuống đứng dưới mặt đất. Ba Đạt nhìn Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái và Diệp Thành, thì anh hiểu ra ngay là họ muốn đến hồ U U để giải độc, điều trị vết thương liền tươi cười mời họ vào trong.
"Khuynh Thành, cô khách khí quá, chỉ là một việc quá nhỏ, có gì đáng nói đâu."
Ba Đạt hiện giờ không phải là Ba Đạt ngày xưa nữa, trong tâm trí của mọi người trong xà tộc giờ đây đều coi anh như vị thần. Vị thần tối cao vô thượng! Không ai có công lực mạnh hơn anh cũng không ai có lắm báu vật như anh. Cảm giác này khiến cho Ba Đạt đắc ý chưa từng có, anh cũng hiểu rằng nếu muốn giữ vững địa vị như hiện nay thì anh cần phải càng mạnh hơn nữa. Cho nên anh đưa ra quyết định: bất cứ ai muốn vào hồ U U đều phải nộp một thứ quý giá nhất của mình. Đây là điều kiện trao đổi. Nhưng cho đến lúc này anh vẫn thiếu một thứ, đó là một thứ binh khí hạng tốt. Ánh mắt anh dừng lại ở Khuynh Thành lúng túng mỉm cười.
"Khuynh Thành, tôi... biết nói thế nào nhỉ? Tôi là chủ nhân trông coi hồ U U này, nhưng... tôi không thể phá vỡ quy tắc, nếu phá vỡ quy tắc thì sau này tôi cũng rất khó quản lý ở đây. Cho nên…”
"Phải thế nào thì mới được vào hồ U U?" Khuynh Thành vốn là người xởi lởi mau miệng, cô cũng không muốn Ba Đạt phải khó xử, trong con mắt của Khuynh Thành, Ba Đạt vẫn là một chàng trai nhu nhược.
"Người vào hồ U U nhất thiết phải đưa ra một vật quý nhất mình đem theo để làm điều kiện trao đổi." Cái chiêu này của Ba Đạt có vẻ như đậm nét nhân tính, nhưng thực ra lại còn độc hơn cả Cửu Đầu Xà, làm thế có nghĩa là anh ta không mảy may tốn sức mà vẫn có thể bóc lột được vật quý giá nhất của đối phương.
Khuynh Thành nghĩ thầm, thế này tức là phải đem thần khí của phụ thân nộp cho anh ta ư? Nó là thần khí! Một điều còn quan trọng hơn nữa: nó là thần khí mà Lam Tố đã tặng cho cô.
"Ba Đạt, anh... chi bằng thế này vậy: tôi đưa anh kim đan để trao đổi được không? Anh thừa biết công hiệu của kim đan rồi."
Ba Đạt thầm cười nhạt, hai người trúng độc, một người bị thương. Có hai viên kim đan là đủ rồi, còn lại thì…
Diệp Viễn khó khăn lắm mới có được một thứ linh khí thượng thặng, ông đương nhiên không chịu đưa ra. Ông lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Khuynh Thành à, ta bị đau nhẹ thôi, ta không cần vào nữa. Và lại, nước hồ này tuy có thể chữa bệnh chữa đau nhưng chưa chắc đã giải được độc. Ta cho rằng chúng ta nên quay về vậy." Trong tay Diệp Chấn Thiên thì là tiên khí! Ông cũng không muốn biếu không cho ai.
Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Diệp Viễn, chính cô cũng không muốn dâng thần khí cho người nào hết, nếu Diệp Viễn biết đó là thần khí thì dù lấy mạng ông, ông cũng quyết không đưa.
"Khuynh Thành, chẳng phải tôi không muốn giúp cô, nhưng quả thật là... cô xem, nếu quy tắc bị phá vỡ, trên đảo Ma Thú này rất sẵn yêu thú, tôi cũng khó ăn khó nói với họ. Sau này họ căn vặn tôi, thì tôi biết nói sao?"
"Biến mẹ mày đi!" Kim Bằng vỗ đôi cánh lấp lánh quạt thốc Ba Đạt bay xa tít tắp.
Diệp Khuynh Thành nghệt ra, cơ mặt giật giật, con chim khốn khiếp này không chỉ lắm thủ đoạn quái thai mà còn rất xấu tính, lại còn biết chửi tục nữa chứ. Khuynh Thành mặt mũi tím tái hầm hầm nhìn nó.
"Con chim phải gió, ngươi quạt bay người ta đi rồi, bây giờ bọn ta sẽ ra sao?”
"Cứ tiến thẳng vào đi!" Mặt con đại bàng khinh khinh bất cần.