“Thiên tôn!!! Thiên tôn, ngươi dẫn xác ra đây cho ta!!!” Giọng Khuynh Thành vang vọng khắp thần giới khiến toàn bộ thần giới chao đảo như sắp sụp đổ, thần nhân trên thần giới vội vã bảo vệ tâm mạch của mình để tránh sát thương.
Thần giới phút chốc sục sôi! Thiên tôn! Lại có người dám khiêu chiến với thiên tôn! Chắc chắn đó phải là siêu cao thủ! Còncả tiếng thét kinh thiên động địa rung chuyển cả thần giới kia nữa, ngoài thiên tôn ra có mấy ai đạt đến tầm cỡ ấy? Đáng sợ, quả là vô cùng đáng sợ.
“Ha ha ha ha…” Một luồng sức mạnh khủng khiếp lan toả khắp bầu trời thần giới.
“Ranh con, cuối cùng ngươi đã ra rồi! Ta cứ tưởng ngươi định cả đời trốn trong đỉnh Tử Cấm!”
Trên không trung, một làn lưu quang màu đen chớp lên, thiên tôn đứng lơ lửng giữa trời, hắc bào bay phần phật, bộ tóc dài bay trong gió.
Khuynh Thành đặt Lam Tố xuống một chóp núi cao. Tử Thanh bảo kiếm trong tay vung lên, mặt tràn ngập sát khí khát máu, lao thẳng vào thiên tôn.
“Hôm nay ta phải giết ngươi để trả thù cho Lam Tố!”
Thiên tôn vận thần thức quan sát. Kẻ ấy… kẻ ấy đã chết rồi hay sao? Hắn đã chết thật ư? Sao có thể thế được? Lão còn nhớ lúc đó tuy Lam Tố bị thương rất nặng nhưng cũng không đến nỗi chết nhanh vậy chứ? Lẽ nào lão đã đánh giá anh ta quá cao? Chết? Chết thật rồi ư?
“Ha ha ha ha… hắn mà còn phải chết thì ngươi cho rằng ngươi có thể giết nổi ta hay sao?”
Vẻ mặt thiên tôn vô cùng ngông cuồng, không thể có cách gì che giấu được tâm trạng đang hưng phấn của lão lúc này. Kẻ luôn ngăn trở lão đã chết rồi! Rốt cuộc hắn đã chết rồi.
“Con ranh con! Ta nể ngươi là bậc kỳ tài, nếu bây giờ ngươi biến đi, ta sẽ cân nhắc để tha cho ngươi một con đường sống. Ngươi thấy thế nào?”
Khuynh Thành hừ một tiếng, lạnh lùng đáp: “Ta không thèm! Hôm nay ta đã đến đây thì ta không định sống để mà trở về nữa!”
Khuynh Thành thay đổi sắc mặt, lao vào đánh thiên tôn.
“Khuynh Thành, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi chạy như bay đến bên Khuynh Thành. Lúc nãy hai người đang bế quan tu luyện thì cảm nhận được cả quả núi này chấn động rung chuyển nên vội chạy ra quan sát, nhìn thấy quả núi ở chỗ Khuynh Thành đã nát vụn ra như cám liền hiểu rằng đã xảy ra chuyện hệ trọng. Hoa Mãn Nguyệt bèn cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi đuổi theo xem sao.
Thiên tôn biến sắc. Ba người này. Lão không ngờ mới chỉ hơn bốn chục năm ngắn ngủi mà công lực của bọn họ đã tiến bộ quá nhanh. Nhất là Diệp Khuynh Thành kia, con bé đã đạt đến trình độ Kiếm thần cao cấp hậu kỳ!
Ba người từ ba hướng khác nhau vây đánh thiên tôn.
Bất ngờ phải đối mặt với ba cao thủ lợi hại như thế này, thiên tôn thấy mất tự tin. Nếu chỉ là ba cao thủ Kiếm thần cao cấp thì lão không thèm coi là gì nhưng con bé Diệp Khuynh Thành thật sự rất quái thai. Lần trước nó đã huỷ thân xác của lão khiến lão phải tu luyện ba mươi tám năm mới phục hồi được thân xác.
“Năm xưa ba ngươi không thể là đối thủ của ta thì ngày nay cũng thế thôi! Huống chi thuật ngự tâm mà ta tu luyện nay đã cực kỳ thuần thục. Các ngươi muốn giết ta chỉ là trong hoang tưởng mà thôi!”
Đôi mắt thiên tôn bỗng mở to, một luồng hồng quang bắn ra như những tia chớp điện. Rất nhanh sau đó, trong đám đông đứng xem có năm cao thủ Kiếm thần cao cấp sơ kỳ cũng trợn mắt phóng ra hồng quang nhắm vào cả bọn Khuynh Thành.
“Ha ha ha…” Tiếng cười ngông cuồng càn rỡ của thiên tôn vang lên, ngập ngụa sát khí. Sát khí chật căng bộ ngực của lão. Cuộc tàn sát chính thức bắt đầu.
Diệp Khuynh Thành nổi giận, toàn thân biến ảo rất ma mị, tốc độ đạt đến cực đại.
“Hầy!”
Khuynh Thành và một cao thủ Kiếm đế cao cấp trung kỳ lao vào nhau. Thân thể của gã lập tức bị xả thành bốn mảnh, từ không trung rơi xuống.
“Lũ các ngươi chết đi!”
Khuynh Thành lại vung Tử Thanh bảo kiếm lên, hai gã Kiếm đế cao cấp lập tức bị chém vụn, biến thành làn bụi máu.
Cũng cùng lúc ấy, một Kiếm đế cao cấp vốn đang truy sát Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng xoay người lại đánh Diệp Khuynh Thành. Lưỡi búa khai sơn của gã vung lên bổ vào lưng cô.
Khuynh Thành không tránh kịp, nhận nguyên một nhát vào lưng, hộc máu tươi. Đôi mắt Khuynh Thành ánh lên, phẫn nộ nhìn gã. Một quyền cực mạnh táng vào đầu gã, cái đầu bị lõm thành một cái hốc to đùng, linh hồn và nguyên anh của gã cũng tan tành.
Hết lần này đến lần khác xuất chiêu, Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi ít nhiều cũng đều bị thương nhưng chỉ là xây xước nhẹ chứ không đáng ngại.
Thiên tôn nhìn các cao thủ của lão lần lượt bỏ mạng, mặt lão nhăn như bị. Khi lão chuẩn bị lại dùng thuật ngự tâm thì Khuynh Thành vung Tử Thanh bảo kiếm lên xông vào chém lão.
Không khí dường như đông đặc lại, mọi động tác đều chậm hẳn lại. Trong không khí nổi lên âm thanh “u u”. Lại có vài thần nhân đứng xem bị chấn động tâm mạch mà chết, toàn khu vực bị rung chuyển xê dịch, ánh sáng màu tím chiếu rọi muôn nơi.
Đôi mắt dữ tợn của Khuynh Thành nhìn xoáy vào thiên tôn. Cô dằn giọng nói từng chữ từng chữ một: “Hôm nay ta không thể không giết ngươi.”
“Giết ta thì chúng phải chết sạch.”
Thiên tôn lạnh lùng nói, mặt lão có nét cười nham hiểm, ánh mắt lão nhìn vào Hoa Mãn Nguyệt và các thần nhân đang đứng xem.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn nhau, không nói một lời, cả hai vung trường kiếm chém vào thiên tôn. Chết hay không chết, đâu phụ thuộc vào mấy câu nói của lão tặc thiên tôn? Sinh hay tử nằm trong tay chính mình chứ không phải ai khác! Đã liều đến nước này, sơn cùng thuỷ tận rồi, đâu cần cân nhắc nhiều làm gì nữa?
“Được lắm! Đã thế thì hãy nhận côn của ta trước đã!”
Khi thấy Lam Tố đã chết, thiên tôn cũng có ý buông tha cho cả bọn, nào ngờ ba đứa này cứ lỳ lợm không chịu thôi. Thích dẫn xác đến để xin được chết thì chớ trách lão vô tình. Côn Như Ý của thiên tôn vung lên nhằm vào Lưu Hương Nguyệt Nhi vụt mạnh. Trong ba người, công lực của con bé này yếu hơn cả. Nếu không lập tức trừ bỏ cô ta thì cô ta khiến lão vướng chân vướng tay.
“Nhất côn kinh thiên!!!” Thiên tôn quát lớn, hàng trăm côn ảnh nhằm thẳng vào Lưu Hương Nguyệt Nhi.
Lưu Hương Nguyệt Nhi vung trường kiếm lên, côn Như Ý của thiên tôn phang vào trường kiếm. Ngay lập tức, bàn tay Lưu Hương đau kinh khủng, cả bàn tay cô bị xé toạc.
“Ăn thêm một côn nữa của ta!”
Thiên tôn nhảy bật lên thật mạnh, rồi vụt một nhát vào bụng cô. Lưu Hương Nguyệt Nhi bị đánh bay ra xa.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, lúc đó Khuynh Thành và Hoa Mãn Nguyệt đang đứng cách Lưu Hương Nguyệt Nhi khá xa nên khi cả hai chạy đến thì đã muộn. Hoa Mãn Nguyệt đón được Lưu Hương đang thoi thóp.
Đôi mắt Khuynh Thành đỏ vằn, sát khí cuộn dâng, gió mạnh gào rú, Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành phát ra âm thanh thật kỳ quái, không ngừng kêu u u. Khuynh Thành không bận tâm đến hiện tượng lạ lùng ấy nữa, cô bỗng phẫn nộ thét dài một tiếng xuyên thấu bầu trời. Tử Thanh bảo kiếm chém thật mạnh vào thiên tôn.
Côn ảnh của thiên tôn quét ngang một đường, lần lượt đánh vào Tử Thanh bảo kiếm của Khuynh Thành, vô hiệu hoá kiếm khí của cô.
Vừa nãy thiên tôn đánh bị thương Lưu Hương Nguyệt Nhi, Khuynh Thành đã tức muốn chết. Lúc này cô càng điên cuồng, dù cô có bị thương thì cũng phải bắt lão ăn đòn.
“Ùng…”
Một làn khí màu tím xuất hiện quanh thanh kiếm trong tay Khuynh Thành. Làn khí ấy lại không ngớt vờn bay quanh vai cô.
Mặt thiên tôn bỗng biến sắc. Đó là… thứ binh khí chết tiệt gì thế? Nó có thể tự động nâng cấp ư?
Kiếm khí màu tím bay trong không gian giáng thật mạnh vào côn Như Ý của thiên tôn. Thiên tôn thét lên chẳng khác gì bị ăn một đòn chí mạng, lão ngã nhào rơixuống nửa chừng rồi mới gắng gượng đứng lại cho vững giữa khoảng không. Thiên tôn sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tử Thanh bảo kiếm trong tay Diệp Khuynh Thành.
Khuynh Thành cầm thanh kiếm đang phát ra khí tím, ngạo nghễ nhìn lão.