“Hồng Loan, ngươi còn nhớ lời mình đã nói chứ?”
Chà!
Giả vờ ngốc, giả vờ ngớ ngẩn, ngây như tượng gỗ à?
“Ngươi nói là, chỉ cần ta phi thăng lên tiên giới thì ngươi sẽ dẫn ta đi tìm Lam Tố. Ngày mai, ta sẽ bảo Đại Bàng Cánh Vàng đưa ta đi xuyên không gian lên tiên giới; ngươi nhất định phải ở đó chờ ta.”
Lam Tố.
Lam Tố của cô.
Cô sắp đến với anh.
Cô sắp cùng anh đối mặt với phong ba bão táp.
Cô tin chắc, anh nhất định cũng sẽ như cô, chỉ cần trong lòng chúng ta nghĩ đến nhau, thì kẻ địch dù mạnh đến mấy cũng biến thành nhỏ bé yếu ớt.
“Khuynh Thành, cô không được xuyên không gian lên tiên giới, kẻo vương gia sẽ giết tôi mất!”
Khuynh Thành giận dữ nhìn nó, mắt cô như sắp tóe lửa.
“Ngươi nói gì hả?”
Nhìn Khuynh Thành như là sắp ăn thịt nó đến nơi.
Hồng Loan thầm nghĩ mình khốn khổ thật rồi?
Không dám đắc tội với vương gia.
Nhưng cũng không thể đắc tội với Khuynh Thành.
“Vương gia đã gọi tôi đến, nói rằng Ngài không cho phép cô đi xuyên không gian; trừ khi cô đã độ xong thiên kiếp rồi tự mình phi thăng lên.”
Tự mình phi thăng.
Nó coi cô là con ngốc hay sao?
Nếu thế thì cần bao nhiêu thời gian.
“Hồng Loan!”
Sắc mặt Khuynh Thành nghiêm túc chưa từng thấy, cô nhìn nó.
Hồng Loan bất giác kinh hãi.
“Nói cho ta biết, hiện nay anh ấy đang gặp nguy hiểm gì?”
Bàn tay bé xíu rất trẻ con của Hồng Loan mân mê góc vạt áo.
“Nói đi!”
Khuynh Thành bỗng lớn tiếng, thanh mạnh lên hơn một đề-ci-ben[1].
[1] Đơn vị đo cường độ âm thanh.
Nói ra? Nếu cho cô ấy biết, thì cô ấy sẽ lập tức xuyên không gian đi tìm vương gia của nó.
Thế thì nó sẽ càng chết nhanh hơn.
Chỉ đồ ngu thì mới nói ra.
Hừ!
Hồng Loan dứt khoát ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt rắn rỏi: dù đánh chết tôi, tôi cũng không nói.
Nhìn bộ dạng của Hồng Loan, Khuynh Thành hiểu rằng, chắc chắn tình thế của Lam Tố đang rất gay go.
Nếu không, con chim phải gió đã chẳng cứng đầu thế này; nó sẽ thao thao bất tuyệt, nói liến thoắng ngay.
“Hừ! Ngươi không nói thì thôi!”
Khuynh Thành liền quay người bước ra, giả vờ như đang rất tức giận.
Vừa ra khỏi cửa, cô liền linh thức truyền âm cho Đại Bàng Cánh Vàng.
Khi Khuynh Thành vừa trở về phòng thì Đại Bành Cánh Vàng vỗ cánh bay vào.
“Cô vội vã gọi tôi, có chuyện gì thế?”
“Tối nay ngươi đưa ta lên tiên giới.”
“Tối nay đi, e là quá gấp thì phải?”
Gấp? Khuynh Thành không hề cảm thấy gấp. Cô chỉ hận rằng không thể đi ngay bây giờ.
Lên tiên giới rồi, dù Hồng Loan không giúp cô thì cô nhất định cũng sẽ nghĩ ra cách lên thần giới.
“Chim phao câu thối, ngươi có giúp ta không đây?”
Đại Bàng Cánh Vàng ưỡn ngực, nói: “Có chứ! Tôi nhất định sẽ giúp.”
“Được! Cứ nhất trí thế đi! Ngoài ra, cấm không được cho ai biết chuyện này, con chim phải gió kia thì lại càng không được biết.”
Con chim phải gió. Đại Bàng Cánh Vàng đương nhiên hiểu đó là Hồng Loan.
Nó thấy rất buồn.
Vì chúng đều là thần thú, sao chúng cứ như là kiếp trước mắc nợ Diệp Khuynh Thành không bằng!
Luôn bị cô ta sai bảo đã đành.
Hễ mở miệng ra là gọi con chim phải gió, con chim phao câu thối!
Chúng là thần thú, không phải là con chim phải gió, con chim phao câu thối!
Trong lòng nó ngàn lần rất không bằng lòng, tuy nhiên nó cũng chỉ ngầm càu nhàu trong bụng mà thôi.
Nếu nói ra thì Khuynh Thành sẽ không ngó ngàng gì tới chúng nữa.
“Được! Tôi hiểu rồi!”
Đại Bàng Cánh Vàng tiu nghỉu cúi đầu.
“Đừng làm ra vẻ như sắp chết đến nơi như thế!”
Diệp Khuynh Thành vỗ nhẹ vào đầu nó.
Đại Bàng Cánh Vàng bay vút ra, nó rất bức xúc.
Trời đang dần dần tối.
Bữa tối đã ăn xong.
Cũng như mọi ngày, cả nhà ngồi trò chuyện một lúc rồi ai nấy về phòng mình đi nghỉ.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng trong đang treo lơ lửng, gió nhẹ thoảng đưa.
Diệp Khuynh Thành bận bộ đồ màu đỏ, đứng trước cửa sổ.
Cô ngẩng nhìn thời gian, đã đến lúc rồi đây.
Tàn ảnh loáng lên, người đã bay ra ngoài cửa sổ.
Đại Bàng Cánh Vàng đã sẵn sàng ở Thực Nhân Cốc, chờ Diệp Khuynh Thành.
Vừa nhìn thấy hồng quang lóe lên, nó biết ngay là cô đã đến.
Khuynh Thành bước lên lưng Đại Bàng Cánh Vàng, nói: “Mau đi thôi!”
Trong đêm tối.
Một đạo lưu quang màu vàng kim cùng với một đỏ thắm lướt nhanh trên bầu trời sâu thẳm tối đen như mực.
Lấp lánh tuyệt đẹp như một vệt sao băng đang rơi xuống phía chân trời.
Để giảm thiểu khả năng Khuynh Thành bị tổn thương, Đại Bàng Cánh Vàng trước tiên chở cô đến núi Phiêu Diểu.
Để phá huyễn trận.
Cảnh tượng trước mắt, đâu còn ánh sáng bảy màu?
Đâu còn đường ngầm không gian thông lên tiên giới?
Gã Khương Tịch Nguyệt đáng chết đã bịt kín đường ngầm đi rồi.
“Chắc chắn là thằng cha đẹp mã ấy sợ chúng ta lên tiên giới tìm gã để trả thù.
Đại Bàng Cánh Vàng nhìn Khuynh Thành, rồi hỏi: “Vậy ta nên làm gì bây giờ?”
“Đêm nay bất luận thế nào ta cũng phải lên tiên giới. Nếu không, mất cơ hội này ta phải đợi sau khi độ xong thiên kiếp thì mới có thể phi thăng lên.
Ta không thể đợi lâu như thế, ta không thể chờ thêm một khắc nào nữa.
Ta biết chắc chắn Lam Tố đang gặp nguy hiểm. Ta cảm nhận được, hiện giờ anh ấy không biết trông vào đâu, anh ấy đang cần đến ta.
Cho nên, lần này ta chỉ biết trông cậy ở ngươi.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Khuynh Thành, Đại Bàng Cánh Vàng hiểu rằng nó không thể can ngăn nổi cô.
Ánh mắt này hệt như ngày nào ở Hồng Hoang, Khuynh Thành biết rõ mình rất có thể mất mạng, nhưng cô vẫn không dao động, không nghĩ ngợi gì khác, cô lựa chọn phải chiến đấu để đổi lấy cơ hội đi xuyên không gian lên tiên giới.
Đại Bàng Cánh Vàng không hiểu nổi cái sức mạnh bất chấp sinh tử ấy đến từ đâu.
Nhưng nó cũng biết có một người đang chờ đợi Khuynh Thành.
Người đó hết sức quan trọng đối với cô. Hết sức quan trọng.
Cho nên, Đại Bàng Cánh Vàng cũng không nói gì nữa, nó cũng nhìn lại Khuynh Thành với ánh mắt kiên định như ánh mắt cột tiếng chim kêu chấn động thiên địa.
Trên bầu trời tối đen như mực bỗng xuất hiện một xoáy lốc khổng lồ.
Nó dường như muốn nuốt chửng đất trời.
Cực kỳ đáng sợ.
Đại Bàng Cánh Vàng nhìn Khuynh Thành, nói: “Đã sẵn sàng chưa?”
Ánh mắt Khuynh Thành hết sức kiên định, nhìn nó và gật đầu.
Lòng cô xiết bao hồi hộp.
Xuyên không gian lần này, cô sẽ được đến gần Lam Tố hơn.
Cô đã từng nói, cô rất không muốn mình vĩnh viễn đứng sau Lam Tố chờ anh bảo vệ cô.
Cô muốn cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu.
“Lam Tố, anh cứ yên tâm, quãng thời gian tiếp theo đây em sẽ càng nỗ lực luyện công. Anh hãy chờ em, Lam Tố…”
Khuynh Thành tung mình nhảy lên lưng Đại Bàng Cánh Vàng.
Màn đêm dường như đang chùng xuống.
Xoáy lốc khổng lồ đó mỗi lúc một hung mãnh.
Bầu trời vốn đang tối đen như mực, bỗng thấy các tầng mây xung quanh chuyển vần sôi sục như nước lũ cuồn cuộn chảy, không ngừng không nghỉ.
“Này, cô bám chắc nhé, coi chừng bị xoáy lốc cuốn đi thì tôi cũng không biết xảy ra hậu quả gì. Cô phải bám cho thật chắc nghe chưa?”
Đại Bàng Cánh Vàng không ngớt dặn dò nhắc nhỏ Khuynh Thành.
“Ngươi yên tâm, ta đương nhiên không muốn chết lúc này!”
Khuynh Thành ôm cổ Đại Bàng Cánh Vàng rõ chặt.
Khi cả hai còn chưa bắt đầu bay vào cái miệng khổng lồ của xoáy lốc, thì đã bị sóng không khí tràn đến, đau nhức thấu xương.
“Chuẩn bị nhé! Bây giờ chúng ta bay vào trong!”
“Được!”
Đại Bàng Cánh Vàng lại kêu một tiếng động trời ù tai.
Nó lao thẳng vào xoáy lốc với tốc độ cực nhanh.
Bỗng nhiên.
Một đạo hồng quang chớp đến, bám theo đạo kim quang, lao vào trong xoáy lốc.
“Ngươi là đồ ngu!”
Hồng Loan gọi ầm lên phía sau Diệp Khuynh Thành và Đại Bàng Cánh Vàng.
“Con chim phải gió, sao ngươi lại đến đây?”
Hồng Loan “hừ” lạnh lùng, rồi nói: “Cô cho rằng cái thủ đoạn vặt ấy của cô có thể lừa được tôi chắc? Tuy nhiên, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi, chắc vương gia sẽ không giết tôi đâu!”
Khuynh Thành bỗng cảm thấy ấm lòng, cô nói: “Con chim phải gió ơi, ta cảm ơn ngươi.”
“Nếu cô không muốn tôi phải chết thì cô phải chịu khó nghe tôi.”