Câu nói rất đàng hoàng thẳng thắn và cũng có phần ấm ức như muốn nói dù sao ông cũng là to nhất muốn nói xuôi ngược kiểu gì cũng được chứ đừng nói là oan hay không oan. Nếu ông bảo chúng tôi chết, chúng tôi cũng phải chết ngay tức khắc. Tuy nhiên, câu nói này cũng thể hiện rõ thái độ của mình với nhà vua tức là nhà họ Diệp vẫn rất trung thành tận tụy.
"Nhưng tại sao trẫm nghe nói Diệp tướng quân không hề có mặt ở quân doanh. Chức trách tướng quân lại do một người vú em của nhà họ Diệp đảm đương. Nếu thế thì quân uy của vương triều Đại Cương ở đâu cả rồi?"
Khuynh Thành thầm nghĩ, đôi tai của đức vua giẻ rách này cũng thính ra trò! Tuy nhiên vị hoàng đế này xưa nay chỉ ngồi ngôi cao chứ không bận tâm công việc cho nên Khuynh Thành đoán rằng ông ta không thể đích thân đến tận quân doanh nơi biên ải được. Vậy thì chỉ có một khả năng đó là có kẻ đã cố ý chơi khăm nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp vốn đã đang sa sút, người của triều đình Đại Cương thì không dại tới mức rắc thêm muối vào vết thương của nhà họ Diệp. Kẻ ngốc đến mấy cũng không tự chặt những cánh tay trợ lực mình, thế thì khả năng thực sự chỉ có thể là bọn người của vương Hoằng Lịch và vương triều Tấn đã giở thủ đoạn. Chúng không tìm thấy những người còn sót của nhà họ Diệp chúng nghĩ ra cái trò bẩn này. Nhưng, dù là kẻ nào thì chúng cũng vẫn quá ngây thơ. Chúng cho rằng làm thế thì có thể tìm ra người nhà họ Diệp, sau đó giăng lưới vét sạch hay sao?
Khuynh Thành thành bất giác nắm chặt nắm đấm. "Liệu hồn, chớ để ta tìm ra, kẻo mà.."Cô lạnh lùng nghĩ thầm, xem chừng cô sẽ phải bắt bọn chúng học để chúng biết chữ "tử" nên viết như thế nào!
"Bẩm hoàng thượng, cha của tiểu nữ bị nhiễm phong hàn khiến thân thể suy nhược, tâm trạng lại không vui, cho nên tiểu nữ đã liều cho ông uống một liều thuốc mê, sau đó để cho hai người anh của tiểu nữ đưa ông ấy đi ra ngoài tịnh dưỡng. Việc quân doanh vốn do tiểu nữ làm thay ông, về sau tiểu nữ lại có chút việc riêng phải giải quyết, bèn ủy thác cho người vú em tạm làm thay. Tiểu nữ cũng biết, làm thế là vi phạm kỷ luật quân đội, nhưng có điểm này khiến tiểu nữ tin tưởng: đó là trong quân doanh không có ai không tin phục người vú em của tiểu nữ."
Kể từ sau lần giao chiến với thượng tiên trong con mắt của quân sĩ, Khuynh Thành đã là một thượng tiên rồi. Hồng Y là vú em của cô, mọi ngày thái độ của cô đối với Hồng Y ra sao ai ai cũng đều biết rõ cho nên họ đều răm rắp nghe lệnh của Hồng Y.
Hoàng thượng chăm chú nhìn Khuynh Thành hồi lâu, con cháu nhà họ Diệp, quả là không đơn giản!
“Ngươi ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem nào!"
Vì không muốn gây nên những phiền hà không cần thiết, Khuynh Thành đã đeo một tấm sa mỏng che trước mặt, lúc này hoàng thượng bảo cô ngẩng đầu lên cô cũng không dễ gì biện hộ, đành ngẩng lên vậy.
Một khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như ngọc thấp thoáng ẩn hiện sau tấm sa càng làm tăng thêm vẻ mê hồn. Chỉ thoáng nhìn mà Hoàng thượng dường như đã bị cô làm cho ngơ ngẩn. Gã chưa từng thấy một cô gái nào có được nét hấp dẫn đặc biệt như thế này, vừa trong sáng hồn nhiên lại vừa kiều mỵ, kiều mỵ nhưng vẫn rất cao nhã, cao nhã lại xen một chút lạnh lùng, dưới nét lạnh lùng lại ẩn chứa một sát khí ghê gớm. Trên thế gian lại có một cô gái như thế này ư?
Diệp Khuynh Thành cũng cảm thấy ánh mắt hoàng thượng nhìn mình có điều gì đó không bình thường liền lập tức khẽ hắng giọng.
"Bẩm hoàng thượng, nếu không còn việc gì khác thì tiểu nữ xin cáo lui. Ở quân doanh công việc bề bộn, đang chờ tiểu nữ trở về giải quyết."
"Diệp cô nương vất vả đường xa về đây, có thể ở lại trong cung vài hôm rồi hãy đi. Đây cũng là tấm lòng của trẫm đối với nhà họ Diệp. Diệp thái uý gặp chuyện chẳng lành trẫm cũng rất đau buồn, nay Diệp tướng quân lại bị cảm phong hàn, trẫm quả thật rất thương xót. Để thể hiện sự quan tâm yêu mến của trẫm đối với nhà họ Diệp, Diệp cô nương có thể cứ ở lại trong cung tĩnh dưỡng vài hôm."
Khuynh Thành bất giác thầm cười nhạt, con cáo già xảo quyệt lúc nãy vừa quở trách người ta bây giờ đã đổi giọng được ngay, nhanh thật!
"Ông nội tiểu nữ từng nói với tiểu nữ, là một quân nhân thì phải giữ được phong cách của quân nhân, cho nên, Khuynh Thành xin phép, không thể nán lại trong cung để hưởng lạc một mình. Các anh em ở quân doanh ngoài biên ải đang chịu đựng bao gian khổ, tiểu nữ là tướng quân thì nên nếu gương cho họ. Xin hoàng thượng chuẩn y cho! Không làm hỏng hình ảnh trong sáng của Khuynh Thành trong tâm trí quân sĩ."
Khuynh Thành nói những câu này có phần mệt nhọc tốn sức bởi lẽ cô không phải cổ nhân, cô không thạo lựa chọn từ ngữ hoa mỹ. Những năm tháng làm lính đánh thuê cũng không có ai dạy cô lời ăn tiếng nói phải như thế nào. Nhưng là cô cũng tin chắc ông ta sẽ không tiện tiếp tục nài ép cô ở lại.
"Ha ha... Diệp cô nương quả là hào kiệt trong giới nữ lưu, không hổ danh là con cháu nhà họ Diệp, một cô gái lại có bàn sắc của nam nhi! Trẫm rất ưng những cô gái như ngươi."
Cái câu này nghe sao mà quái dị, lẽ nào gã này có ý đồ với cô thật? Vừa nãy cô đã khéo nói để từ chối rồi, gã không thể không hiểu rõ ý cô.
"Hoàng..."
"Diệp cô nương, trẫm sẽ đồng hành với cô đi ra biên ải một chuyến."
Khuynh Thành thầm than trời!
“Hoàng thượng, Khuynh Thành chợt nhớ ra mình còn có việc phải đi Hồng Hoang, tiểu nữ đã hứa với quân sĩ: sau khi yết kiến nhà vua, tiểu nữ sẽ đi Hồng Hoang giết mấy con yêu thú để luyện vài thứ binh khí thượng hạng." Cô cũng không tin gã này lại có thể đi theo cô đến Hồng Hoang.
Hoàng đế hơi ngớ ra ngạc nhiên. Hồng Hoang? Cô gái này mới chỉ là Kiếm sư cao cấp mà dám đi Hồng Hoang? Ảo tưởng! Hay là cô ta giấu nhẹm thực lực của mình? Gã hờ hững nhìn Diệp Khuynh Thành, không ai có thể đoán ra gã đang nghĩ gì.
“Thế thì trẫm không thể đi với cô được! Trẫm chỉ muốn đến quân doanh để động viên sĩ khí quân lính thôi, xem ra nguyện vọng này không thể thực hiện được mất rồi."
Nhìn sắc mặt quái dị của gã Khuynh Thành không thể không cười thầm.
“Tiểu nữ nhất định sẽ truyền đạt với quân sĩ tấm lòng quan tâm yêu mến của hoàng thượng. Chắc chắn họ sẽ vô cùng cảm động." Cô cố nhịn để không bật cười.
"Đành như thế vậy. Nhưng trẫm cũng rất muốn đến Hồng Hoang để cảm nhận phong thái của Diệp tướng quân! Các cuộc giao tranh giữa mỹ nhân và yêu thú chắc chắn sẽ là kinh hồn động phách." Nói rồi rời ngai vàng bước xuống đưa tay đỡ Khuynh Thành đứng dậy, áp miệng vào bên tai cô "hà" một luồng hơi ấm, gần như cắn vào tai Khuynh Thành, giọng nói có phần tình tứ: "Chẳng biết sẽ có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân không đây?"
"Chắc chắn là không, cho dù có thì hoàng thượng cũng không thể nhận ra."
Khuynh Thành không thể không thầm chửi gã. Gã hoàng đế giẻ rách! Trông cũng đẹp mã, nhưng lại là gã yêu râu xanh, lẽ nào các hoàng đế thời cổ đều thế này cả? Hễ trông thấy cô gái nào hơi xinh đẹp chút là muốn giở trò?
"Phải đấy! Cho nên trẫm rất tiếc. Tuy nhiên, không rõ liệu có thể có niềm vui bất ngờ hoặc chuyện thần kỳ gì xảy ra không nhí?" Làn hơi ấm của gã không ngớt phả vào tai Khuynh Thành có pha chút tà ý, rồi gã bỗng buông Khuynh Thành ra, ngón tay gã lại như vô tình lướt qua lòng bàn tay của Khuynh Thành thản nhiên nói: "Vậy trẫm không tiễn Diệp tướng quân nữa. Chúc Diệp tướng quân thuận buồm xuôi gió!" Nói rồi uốn mình, bước trở lại ngai vàng.
Khi Khuynh Thành còn chưa hết bàng hoàng, vừa nãy gã đưa ngón tay lướt trên lòng bàn tay Khuynh Thành vẽ trên đó một hình trái tim! Gã hoàng đế quái quỷ khốn kiếp này đang có ý đồ gì?
"Diệp Khuynh Thành xin cáo lui!" Cô thậm chí không dám nhìn lại gã mà vội quay người bước đi. Không phải cô sợ gì gã mà là vì địa vị của gã khiến cô phải e ngại. Cô đi ngàn dặm xa đến hoàng cung cũng vì mục đích bảo vệ những người còn lại của nhà họ Diệp cho nên cô không được phép tùy tiện làm bừa.
Ra khỏi hoàng cung, Khuynh Thành không chần chừ một khắc nào liền lập tức ngự kiếm phi hành đi Hồng Hoang.
Trên tinh cầu Lam Từ Tinh, có thể coi Hồng Hoang như một khu Tu La trường ở chốn nhân gian. Ở đó yêu thú nhiều vô kế và cũng hung dữ khác thường. Tuy nhiên năm nào cũng luôn luôn có rất nhiều người tu chân dám vào Hồng Hoang. Ở đó tuy đầy hiểm nguy song cũng có vô vàn cám dỗ.
Với một người tập võ thì một thứ binh khí hạng nhất, quý giá chẳng khác nào sinh mạng của mình cho nên luôn luôn có hàng đàn người lũ lượt kéo nhau vào Hồng Hoang mong muốn giết được một số yêu thú linh lực yếu để luyện chế ra vũ khí thượng hạng cho mình.
Nên biết rằng, trong người mỗi con yêu thú không chỉ có kim đan mà bộ da và nanh vuốt sắc nhọn của nó cũng rất đáng quý. Và đương nhiên là các báu vật mà chúng có nữa. Nếu gặp vận may thì chưa biết chừng còn lấy được các bí kíp võ công thượng thặng hoặc một vật liệu nào đó để chế tác thành linh khí. Có điều, họ chỉ có thể đến vùng ven Hồng Hoang để săn bắn và mỗi chuyến đi, họ phải tập hợp thành nhóm ít nhât là trên chục người. Nếu không, dù họ có lấy được báu vật thì cũng không sống nổi mà hưởng. Dẫu không bị yêu thú khác giết thì cũng bị những người khác cũng vào Hồng Hoang như họ giết chết. Cứ gì người bình thường, mà cả người tu chân cũng vậy, chỉ vì một thứ vật liệu nào đó để chế tác linh khí, họ sẵn sàng hỗn chiến một mất một còn.
Khuynh Thành mải miết ngự kiêm phi hành về phía trước. Sau khi ra khỏi hoàng cung, cô bay theo hướng bắc, phi hành khoàng xấp xỉ mười hai ngày mới đến được Hồng Hoang. Chặng đường này tuy tẻ ngắt nhưng cũng nhẹ nhõm chỉ hiềm Khuynh Thành lại không biết rằng lúc này trong hoàng cung, một âm mưu ghê gớm đang manh nha trỗi dậy.
Khi cô vừa ra khỏi hoàng cung thì hoàng thượng khẽ nhếch mép.
"Các ngươi ra cả đây!"
Trong đại điện bỗng dưng xuất hiện hai bóng xám nhờ nhờ là hai tên hộ vệ luôn kể cận ông ta. Những người được gọi là Bóng Mờ. Bóng Mờ có cả thảy 36 tên, phụ trách các hoạt động ám sát và tình báo.
"Hoàng thượng!"
"Tả Long, Hữu Hổ, hai ngươi nghe trẫm dặn dò. Trẫm không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, nhưng phải tìm cho ra Diệp Chấn Thiên, Diệp Bái, Diệp Thành và Lão tổ tông nhà họ Diệp cho trẫm!"
"Vâng!" Tả Long, Hữu Hổ sắc mặt hơi nhăn nhó. Nhưng cả hai vẫn vâng dạ rất rắn rỏi.
Họ là một đội tử sĩ, không phải họ không sợ chết mà họ luôn thừa sức giết chết đối phương chứ thực ra trên đời này làm gì có ai không sợ chết. Nhưng giờ đây, người mà họ phải đối mặt là Lão tổ tông nhà họ Diệp, đó là một nhân vật lợi hại biết chừng nào!
Hoàng đế nhận ra sắc mặt của Tả Long và Hữu Hổ tái nhợt. Ông ta nhìn cả hai, rồi rút trong bọc ra hai thanh đoản kiếm đưa cho họ.
“Đây là hai thứ linh khí thượng thặng, các ngươi hãy cầm theo mà phòng thân. Nhưng phải nhớ kĩ là không được làm hại tính mạng người nhà họ Diệp. Hãy bí mật giải họ về cung rồi chờ lệnh của trẫm!”
Sau khi có được kinh khí thượng thặng Tả Long và Hữu Hổ phấn chấn hẳn lên, sắc mặt vừa nãy trắng bệch lúc này đã rất hứng khởi.
“Sau khi làm xong việc, hai linh khí này sẽ thuộc về hai ngươi.”
Vừa nghe xong câu này, cả hai không nén nổi phấn khích trong lòng. Nên biết, đây là linh khí thượng thặng! Rất nhiều người tu chân dù trong mơ cũng mong có được.
“Tuân lệnh! Chúng thuộc hạ thề quyết tử để hoàn thành nhiệm vụ.”
Hoàng đế ngán ngẩm nhìn cả hai.
“Sao còn đứng đó làm gì? Mau đi đi chứ!”
Hai đạo tàn ảnh nháng lên, bọn họ đã biến mất khỏi đại điện. Không ai biết họ đã biến đi như thế nào, cũng không có ai biết họ đã ra khỏi đại điện hay chưa? Hoặc, biết đâu họ đang ở trong bóng tôì cầm dao nhằm vào ai đó? Vì điều này mà các văn võ bá quan xưa nay tuyệt đối không có bụng khác. Vì không ai có thể biết một hôm nào đó sau khi mình lên thiên tử rồi, có bao giờ thấy mặt trời ngày hôm sau không?
Hoàng thượng lạnh lùng "hừ" một tiếng, mới chỉ là hai thứ linh khí mà đã xúc động đến thế, xem ra ngày chúng phải bỏ mạng chẳng còn xa nữa. Đối với những kẻ như thế này, ông ta không bao giờ cảm tiếc nuối.
Tử sĩ? Bóng Mờ? Lẽ ra chúng phải có một quả tim băng giá, khát máu chứ không phải bộ dạng khoái trá vì được một thứ binh khí, chúng chỉ nên khoái trá vì một thứ duy nhất mà thôi – máu của kẻ địch. Và chỉ có thế chúng mới tiếp tục sống có giá trị hơn.
Hoàng thượng mân mê cái nhẫn ngọc đeo trên ngón tay cái, ánh mắt lạnh tanh nhìn ra ngoài đại điện.
"Diệp Khuynh Thành! Không bao giờ có chuyện những gì ta muốn có mà lại không có được. Nếu không lấy được nàng làm hoàng hậu thì trẫm cũng đừng làm hoàng đế nữa! Diệp Khuynh Thành, chúng ta cứ chờ đây rồi xem!" Những ngón tay thon dài nắm thành quyền rõ chặt rồi nở một nụ cười tà mị, bóng dáng màu vàng sáng biến mất trong nháy mắt.