Làn sóng không tạt vào khí khiến Khuynh Thành không thể mở mắt.
Mỗi đợt khí lưu đều sắc như dao cạo.
Thân thể chỉ cần hơi tránh không kịp thì sẽ bị nó cứa đứt thịt ngay.
Hồng Loan vốn là thần thú trên tiên giới, cho nên khí lưu kinh khủng này chẳng thể có lực sát thương làm hại được nó.
Còn Đại Bàng Cánh Vàng vốn dĩ đã đạt đến cảnh giới có thể phi thăng, tuy nó hơi phải gắng một chút nhưng vẫn có thể đủ sức đối phó được.
Khuynh Thành đang đi ngược với lẽ trời.
Thân thể cô phải hứng chịu nỗi đau đớn kinh hãi hơn Đại Bàng Cánh Vàng nhiều.
Lúc này bộ trang phục màu đỏ của Khuynh Thành đã bị luồng khí lưu ghê gớm quật cho rách bươm tơi tả.
Trên người cô đã bị hơn chục vết thương khá dài.
Máu không ngớt chảy ra ròng ròng.
“Nằm rạp xuống!
Hồng Loan lớn tiếng hô lên.
Khuynh Thành vội cúi rạp người xuống lưng Đại Bàng Cánh Vàng.
Một cơn gió lốc vù vù xẹt qua lưng cô.
Lưng áo cô bị rách mất một mảng khá to.
Tuy không bị va đập trực tiếp với cơn gió lốc dữ dội ấy, tuy đã rạp người xuống rồi, nhưng Khuynh Thành vẫn có thể cảm nhận được lực đạo của nó.
Nếu Hồng Loan không kịp thời nhắc nhở cô, thì có lẽ thân thể cô đã bị cơn lốc lột da gãy lưng rồi.
“Chim thối ơi, ngươi có nhìn rõ xoáy lốc phía trước không?”
Chính giữa xoáy lốc lại chứa một xoáy lốc còn hung mãnh hơn nữa.
Khuynh Thành chỉ cảm thấy hai tai ong ong sôi sục.
Lần đầu tiên cô dấn thân vào một nơi đáng sợ như thế này.
Cô nhớ lại những ngày mình còn ở thế giới hiện đại, là một sát thủ siêu hạng, cô có thể thả sức làm bất cứ điều gì.
Nhưng đến với không gian này, cô lại biến thành yếu ớt và bất khả kháng.
Năng lực giao chiến sinh tử hoàn toàn không thể vận dụng ở đây.
Bởi vì, gắng gượng để tiến được lên phía trước đã là rất gian nan rồi, đâu còn bản lĩnh để thi triển võ công gì nữa.
Ngay cả Đại Bàng Cánh Vàng cũng cảm thấy không ngớt bị áp lực dồn dập.
“Tôi thấy rồi.”
“Ngươi phải dốc toàn lực để có tốc độ nhanh nhất, cấp tốc xông vào đó.
Tuyệt đối không được phép dừng lại.
Càng không được nhìn ngó bên này bên kia, buộc phải tập trung tinh lực, tuyệt đối chú ý tập trung tinh thần.
Dù trông thấy cái gì, dù nghĩ đến điều gì, đều phải gạt hẳn sang một bên.
Hãy nhớ, điều mà ta muốn làm là cấp tốc phi hành, xông ra khỏi cái xoáy lốc kia.”
“Hiểu rồi!”
Khuynh Thành, xoáy lốc này khác hẳn xoáy lốc vừa nãy, cho nên cô phải bám cho thật chặt. Kẻo hậu quả sẽ là không sao tưởng tượng nổi.”
“Được! Ta nhớ rồi.”
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh cực nhanh, cấp tốc lao về phía trước.
“Chuẩn bị xong chưa? Tôi xông vào ngay đây!”
“Xong rồi!”
Khuynh Thành đáp lời nó một cách chật vật.
Chưa tiến vào lốc xoáy mà Khuynh Thành đã cảm thấy sức ép ghê gớm của nó.
Lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo cực kỳ khó chịu.
Cô cảm thấy gần như hít thở cũng không kịp nữa.
Hồng Loan căng thẳng nhìn Khuynh Thành, nhưng nó chẳng còn cách nào khác.
Muốn đi ngược lẽ trời, thì phải chịu sự trừng phạt.
Điều này chẳng có bất cứ ai chịu đựng hộ được.
“Vương gia gặp được người con gái hết lòng với Ngài như thế này, thực có phúc quá lớn.”
Hồng Loan nhìn cô gái Diệp Khuynh Thành đầy mình thương tích.
Nó dường như hình dung được khung cảnh trên thần giới, cô cùng với vương gia của nó kề vai sát cánh anh dũng chiến đấu.
Không ai có thể ngăn cản nổi họ.
Không ai có thể đánh bại họ.
Hồng Loan đang nghĩ ngợi lan man thì Đại Bàng Cánh Vàng đã lao vào xoáy lốc cực nhanh.
Thấy thế, nó cũng lập tức bay vào.
Xoáy lốc kinh khủng này là một huyễn trận.
Điều lợi hại nhất không phải bản thân huyễn trận, mà là sát trận nằm bên trong nó.
Có thể nói nó là trận nằmận.
Muốn phi thăng lên tiên giới thì phải vượt qua được trận này trước đã.
Có rất nhiều vị tiên phi thăng đã bị chết ngay trong lúc đi qua huyễn trận này.
Phi thăng, cũng giống như khi độ thiên kiếp.
Không ai có thể giúp đỡ hoặc làm thay cho ai.
Tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trước mặt Đại Bàng Cánh Vàng xuất hiện một đạo tàn ảnh.
Nó định thần nhìn kỹ, thì ra là Khương Tịch Nguyệt.
“Định chạy đi đâu hả?”
Đại Bàng Cánh Vàng lập tức vỗ cánh truy kích.
Khuynh Thành ngồi trên lưng Đại Bàng Cánh Vàng, cô cảm thấy hơi thở của nó bỗng trở nên gấp gáp.
Cô biết chắc chắn nó đã bị huyễn trận này mê hoặc.
Người đã tiến vào huyễn trận rồi.
Thì không ai thức tỉnh nổi nữa.
Xem ra, chỉ có thể phải phá trận. Trong huyễn trận có sát trận, nếu Đại Bàng Cánh Vàng xông vào sát trận thì phải chết là cái chắc.
Cái xoáy lốc này khác với xoáy lốc lúc trước.
Ngoại trừ sức ép to lớn lúc mới vào, thì bên trong hầu như căn bản không có bất cứ mối nguy hiểm nào.
Hồng Loan nhìn một người một chim bay lung tung trong huyễn trận.
Nó bất giác kinh sợ thót tim.
Nó đã nhiều lần dặn dò rồi, mà họ vẫn bị huyễn trận vây khốn.
Nhìn Đại Bàng Cánh Vàng cấp tốc phi hành chẳng có bài bản hàng lối gì, Hồng Loan không nén được gào lên.
“Không được vào! Đó là sát trận! Chui vào sát trận là chết đấy!”
Nhưng họĐại Bàng Cánh Vàng không nghe thấy gì hết.
Khuynh Thành ngồi trên lưng Đại Bàng Cánh Vàng thì đang không ngớt chỉ trỏ cái gì đó.
Hồng Loan càng thêm lo sợ cuống cuồng.
Thế là hết, lần này thế là hết thật rồi.
Diệp Khuynh Thành cũng bị huyễn trận vây khốn.
Cô ta đang làm gì thế kia? Phá trận hay sao?
Đúng là đồ ngớ ngẩn! Trận pháp của tiên giới, cô ta có thể phá nổi sao?
Nó căng thẳng nhìn Đại Bàng Cánh Vàng, cũng còn may, đúng cái khoảnh khắc sắp lao vào sát trận thì Đại Bàng Cánh Vàng quay ngoặt đầu, bay sang hướng khác!
Lúc này con tim Hồng Loan mới hơi hơi chùng xuống.
Phải làm gì, phải làm gì đây? Nếu họ không ý thức được rằng mình bị huyễn trận vây khốn.
Thì dù không bay vào sát trận, họ cũng mệt đứt hơi mà chết.
Hồng Loan nhìn rõ tất cả tình thế đang diễn ra, nhưng nó không có cách gì, không thể có cách gì.
Khuynh Thành ngồi trên lưng Đại Bàng Cánh Vàng và vẫn tiếp tục khua tay chỉ trỏ, trông tựa như đang phá trận.
Bỗng nhiên.
Bóng đỏ loang loáng, Khuynh Thành từ lưng Đại Bàng Cánh Vàng vụt đứng lên.
Cô ta định làm gì thế? Không muốn sống nữa hay sao?
Bàn tay nhỏ nhắn của Hồng Loan bỗng nắm chặt.
“Khuynh Thành! Khuynh Thành!”
Nó kinh hãi gào ầm lên, nhưng Khuynh Thành không nghe thấy, không hề nghe thấy.
Nó chỉ nhìn thấy cô nhào thẳng vào trận pháp kinh khủng kia.
Sau đó, chìm hẳn vào trong trận pháp.
Tất cả, Hồng Loan nhìn rõ mồn một nhưng nó lại không biết phá trận, nó bất lực.
Dù là yêu thú hung mãnh đến đâ, kể cả thượng tiên, Hồng Loan có thể tiêu diệt hoặc chinh phục chỉ trong chốc lát.
Nhưng đối mặt với cái trận pháp đáng chết này thì nó chịu, nó hoàn toàn không có cách gì chế ngự.
Trong lúc Hồng Loan vẫn đang bế tắc không biết nên làm gì thì bỗng nhiên “uỳnh…” một âm thanh cực lớn vang rền.
Toàn bộ không gian bị chấn động dữ dội. Một đạo hồng ảnh đỏ như máu nháng lên.
Diệp Khuynh Thành từ trong sát trận xông ra.
Toàn thân cô đầy thương tích, quần áo rách bươm, trên mặt cũng bê bết những vệt máu khô.
Nhưng, trông Khuynh Thành như thế.
Lại đặc biệt kiều diễm, hút hồn.
Hồng Loan nhìn thấy Khuynh Thành rồi, nó thở phào nhẹ nhõm.
Huyễn tượng trước mặt Đại Bàng Cánh Vàng cũng bỗng nhiên biến mất.
Nó như đột nhiên bừng tỉnh, và hiểu rằng vừa nãy nó mắc lừa.
“Khuynh Thành!”
“Đi!”