Cậu đứng trước mộ Kim Bằng, mỉm cười nói: “Thái Tử, cậu có nhớ người anh em này không? Ta cho cậu biết một tin vui: công lực của ta đã tiến bộ kha khá rồi.”
Những dịp không bế quan tu luyện, Hồng Loan ngày nào cũng đến trước mộ Kim Bằng trò chuyện với nó một lúc. Hồng Loan dường như chưa từng cảm thấy Kim Bằng đã xa nó. Kim Bằng mãi mãi vẫn tồn tại trong lòng nó.
Ánh mắt hơi buồn buồn của Hồng Loan bỗng sáng lên, nó lại nói: “Thái Tử thử đoán xem ai đến? Khuynh Thành và Lam Tố đấy!”
Nó mừng rỡ ngẩng đầu nhìn, vẫy tay với Khuynh Thành.
“Khuynh Thành!”
Khuynh Thành và Lam Tố tàn ảnh chớp lên, cả hai đỗ xuống bên Hồng Loan.
Nhìn mộ của Kim Bằng và n Ly, Khuynh Thành hít sâu một hơi, bước đến trước mộ nói: “Chim phao câu thối ơi, ngươi có nhớ ta không? Ta nói cho ngươi biết nhé: nếu ngươi dám không nhớ ta, ta sẽ hận ngươi cả đời! Ngươi biết rồi đấy…”
Khuynh Thành nấc lên, nghẹn ngào. Sự việc xảy ra đã lâu năm nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng. Cô không sao có thể chấp nhận sự thật Kim Bằng đã bỏ cô mà đi.
Lam Tố bước lại ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Em ạ, anh cho rằng Kim Bằng sau khi đầu thai chuyển thế, nó nhất định sẽ sống rất hạnh phúc. n Ly cũng sẽ tìm được một chàng trai rất mực yêu thương cô ấy.”
“Lam Tố, thật chứ?”
Lam Tố hiền hoà gật đầu. n Ly suốt đời đã yêu nhưng thật là khổ quá. Lam tố tin rằng n Ly nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
Khuynh Thành mỉm cười, ngoảnh sang nói với Hồng Loan: “A Mạc, mẹ ngươi đâu?”
“Mẹ tôi đang ở trong nhà. Nào, tôi dẫn hai người vào.”
Lúc này họ mới chuyển sang đề tài khác.
Thanh Thanh nhìn thấy Khuynh Thành và Lam Tố, cô hết sức mừng rỡ.
“Sao hai vợ chồng lại đến đây?”
“Kìa, không hoan nghênh bọn tôi à?” Khuynh Thành cố ý nhăn mũi.
“Không! Tôi quá mừng là đằng khác ấy chứ!” Thanh Thanh rót trà mời rồi ngồi xuống bên cạnh nói: “Tôi nghe nói Hoa Mãn Nguyệt đã nhậm chức thiên tôn nhiệm kỳ mới, phải không?” Cô nhìn sang Lam Tố.
Lam Tố gật đầu nói: “Đúng thế! Tôi và Khuynh Thành chỉ muốn sống cuộc sống tự do tự tại. Ngày trước tôi đã hứa với Khuynh Thành, muốn cùng cô ấy tiếu ngạo giang hồ cho nên, mọi việc của thần giới tôi nghĩ có lẽ mình không kham được.”
“Thì ra là thế!”
“Lần này chúng tôi về đây, muốn mời mọi người cùng sang chơi bên đó. Dù sao cũng là một ngày vui. Chúng ta đã quá lâu không gặp mặt nhau rồi.”
Hồng Loan vừa nghe nói sẽ sang hoàng thành, mừng hết cỡ.
“Hay quá! Lần này tôi phải so tài với anh ta một phen. Không ngờ công lực anh ta tiến bộ nhanh thế. Lần trước tôi đã bị anh ta hành hạ không ít đâu.”
“Thế thì còn chờ gì nữa? Ta đi luôn đi!”
Mọi người cùng cười vang. Bốn làn lưu quang chớp lên, họ đã biến mất nơi chân trời.
- -- ------ -----Toàn Văn Hoàn---- ------ ---