• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tỷ tỷ - - ta thương tỷ tỷ, ta biết rõ nhất định không phải là tỷ tự nguyện, có phải nam nhân kia cưỡng ép tỷ hay không? Tỷ không cần phải sợ, cần nói ra thì di nương nhất định sẽ làm chủ cho tỷ."

Nói xong, nàng còn cầm lấy khăn lụa lau nước mắt trên mặt, nói tiếp.

"Mặc dù tỷ tỷ hôm nay bị Phượng Thế tử nhạo báng trên bữa tiệc đấu thơ, nhưng Hàm nhi tin tưởng tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không luẩn quẩn trong lòng tìm một nam nhân lỗ mãng như vậy mà theo."

Mọi người líu lưỡi nhìn xem một mình Hạ Du Hàm độc diễn ở đó, trong lòng rõ ràng hiểu, tự nhiên phát ra xem thường người như vậy từ nội tâm.

Ngay cả tình huống hiện tại đều còn chưa biết rõ ràng, đã vội định tội danh cho tỷ tỷ của mình, nếu thật là thật lòng, hỗ trợ che đậy còn không kịp , như thế nào lại nói trưởng tỷ của mình như vậy ở trước công chúng?

Hạ Du Hàm thành công thấy trên mặt mọi người thoáng hiện vẻ kinh thường, nhưng là, lập tức nàng liền phát hiện không đúng.

Ánh mắt của các nàng sao đều hướng tới mình? Mà ánh mắt nhìn về phía Hạ Thanh Ca lại thương tiếc như vậy?

Lương di nương cùng Lý ma ma ở một bên thật sự là rất gấp, nhưng là Hạ Du Hàm nói mấy lời này giống như là đã sớm luyện tập trong lòng mấy chục lần, cực kỳ lưu loát nói ra, hoàn toàn không chừa không gian cho người khác chen vào.

Hai người cũng chỉ có thể ở một bên âm thầm lo lắng.

Hạ Thanh Ca bên bình tĩnh hơn , trong lòng thầm nói, đồ ngu xuẩn này quả nhiên không để cho nàng thất vọng, xem ra để Khương ma ma cố ý dẫn nàng ta tới đây là lựa chọn cực kỳ sáng suốt.

Hôm nay, nàng muốn mọi người thưởng thức Nhị tiểu thư phủ Tu quốc công danh tiếng lớn lan truyền trong kinh thành, đến tột cùng là đồ bỉ ổi đến mức nào.

Chờ Hạ Du Hàm phát hiện dị thường, mọi người cũng đã hiểu rõ những lời nàng ta nói.

Hạ Thanh Ca lúc này mới nhàn nhạt mở miệng "Nhị muội muội quả nhiên là nóng đến hồ đồ rồi sao, ngươi vô duyên vô cớ nói lời nói này, khiến tỷ tỷ ta thực tại không hiểu! Cái gì mà nam nhân lỗ mãng? Cái gì tự nguyện? Muội muội thật sự là lợi hại, ngay cả Thế tử gia Phượng phủ cũng có thể can thiệp đến."

Sắc mặt Hạ Du Hàm trở nên trắng xanh trong nháy mắt, nàng giống như có lẽ đã cảm giác được mình mắc mưu.

Vừa rồi lúc nàng ra cửa, có hai bà tử đang nói chuyện trên đường nàng tới đây, nàng ngầm trộm nghe được một bà tử nói Đại tiểu thư cái gì.

Nàng biết rõ chuyện mẫu thân an bài đêm nay, mị dược cùng Trần A Tứ kia là nàng cho Thúy Bình tìm đến, cho nên khi nghe hai bà tử kia nói chuyện Hạ Thanh Ca, nàng liền tò mò đi qua.

Vừa nghe xong, nàng mới biết được, Hạ Thanh Ca thật sự bị bắt gian tại trận, hiện tại Lương di nương đang thẩm vấn.

Cho nên, mới có nguyên nhân chuyện sau đó Hạ Du Hàm chạy vào, không hỏi rõ ràng đã dám can đảm nói những lời không hề kiêng kị kia.

Đến bây giờ nàng mới phản ứng được, hai bà tử kia nhất định có vấn đề.

Hạ Du Hàm vội vàng nhìn lại phía Lương di nương, mà lúc này sắc mặt Lương di nương đã sớm âm trầm tới cực điểm. Ánh mắt nhìn nàng tràn đầy thất vọng.

Trong lòng nàng run lên, quả nhiên như trong lòng mình đoán, nàng trúng bẫy rập Hạ Thanh Ca đào, âm thầm lo lắng trong lòng. Nàng nên giải thích như thế nào mới không ảnh hưởng đến danh dự của mình đây?

Hạ Thanh Ca thấy nàng thay đổi sắc mặt, tiếp tục phản kích nói "Muội muội nói trong miệng cái gì mà nam nhân lỗ mãng, ta đại khái là hiểu, nghĩ là Nhị muội muội nghe nói cái gì, mới lầm tưởng người phát sinh chuyện hoomnay là ta, nhưng là nói đến Phượng Thế tử ta bỗng thấy kỳ quái, ta chưa từng bị Thế tử châm chọc đến nông nỗi hết sức khó coi?"

Nàng đột nhiên nhẹ giọng "A" một tiếng, lập tức thở dài nói: "Có lẽ muội muội đang nói tới bài thơ Ám Mai kia, tỷ tỷ đã nói thơ kia Phượng Thế tử hiểu lầm, hắn nhất định xuyên tạc ý từ bên trong thơ mắng muội là con lừa ngu ngốc, tỷ tỷ không có ý tứ đó chú nào, tỷ tỷ biết rõ, Phượng Thế tử hiểu lầm hàm nghĩa bài thơ của tỷ tỷ trước mặt mọi người như vậy khiến cho muội muội hết sức khó coi, nếu như bởi vì chuyện này mà muội ghi hận tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ cũng không thể nói gì hơn, chỉ cần muội muội cao hứng là tốt rồi "

Nói dứt lời còn bày ra bộ dáng khóc thảm, xem ở trong mắt mọi người, lại càng thêm yếu đuối đáng thương.

Hạ Du Hàm bị ánh mắt của mọi người khinh bỉ trừng đến khó chịu, nàng từ trước đến giờ đều tiếp nhận ánh mắt sùng bái, hâm mộ, thậm chí là kính ngưỡng , khi nào thì có người dùng vẻ mặt khinh bỉ lúc nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca nhìn nàng?

Hạ Thanh Ca thấy trên mặt Hạ Du Hàm không còn hào quan như lúc trước, mà chỉ có khuất nhục cùng phẫn hận, nàng cười lạnh trong lòng, ngay cả một chút khuất nhục như vậy cũng không chịu nổi, thì nàng sau này sống còn thế nào?

Hạ Du Hàm phá hủy Hạ Thanh Ca khi còn sống, món nợ này chính mình còn phải đòi lại từng chút từng chút một.

Hạ Thanh Ca lạnh lùng trong lòng!

Không chỉ có đòi lại, còn muốn gậy ông đập lưng ông, làm cho nửa đời sau của Hạ Du Hàm chỉ có thể sống trong nước sôi lửa bỏng, không có cơ hội tiếp tục xoay người đứng lên.

Lương di nương mắt thấy Hạ Du Hàm bị Hạ Thanh Ca ép liên tiếp bại lui, lại một câu nói cũng phản kích không được.

Nàng âm thầm cuống cuồng trong lòng, nhưng là Hạ Thanh Ca nói chuyện nhưng vẫn có lý có cứ, mặc cho ngươi cẩn thận nghe như thế nào, đều bắt không được sơ hở trong lời nói của nàng.

Thấy tình huống lúc này không ổn, nàng vội mở miệng nói: "Chúng ta hay là đi ra ngoài trước rồi hãy nói, Lý ma ma, phái người mặc y phục cho Chu Vân, trói Trần A Tứ đến đại sảnh chính đường cho ta."

“Vâng”

Được Lương di nương phân phó, Lý ma ma vội vàng phân phó người tiến lên kéo Trần A Tứ, dự định mang hắn đi xuống.

Hạ Thanh Ca thấy vậy ôn hoà nói: "Di nương, cần gì mang tới chính đường, nơi này là tiểu viện của ta, xảy ra chuyện dơ bẩn đến mức này ở trong phòng ta, bổn tiểu thư như thế nào cũng muốn hiểu rõ."

Lương di nương thầm mắng một tiếng, cười lạnh nói: "Đại cô nương, ngài muốn rõ ràng thì thiếp tự nhiên sẽ cho ngài, nhưng là thiếp dù sao cũng là người chưởng quản mọi chuyện trong phủ, trong phủ xảy ra chuyện gì tự nhiên là để thiếp xử lý mới đúng, ngài còn chưa phải nhúng tay."

Hạ Thanh Ca không chút nào nhượng bộ "Lương di nương quản lý phủ, Thanh Ca không lời nào để nói, nhưng là chuyện này hôm nay lại trộn lẫn danh dự củaThanh Ca vào, nếu như Thanh Ca không nói rõ việc này, hoặc là nếu danh dự của Thanh Ca bị tổn thương, di nương ngài đảm đương nổi sao?"

Lương di nương âm thầm cắn răng, xem bộ dáng Hạ Thanh Ca là cắn chặt chuyện này không thả.

"Đại cô nương, chẳng lẽ ngài không tin năng lực của thiếp?"

Đây là thầm ám chỉ Hạ Thanh Ca mắt không có trưởng bối, nếu như Hạ Thanh Ca thật sự muốn nháo lên vì chuyện này, chỉ sợ bên ngoài lại sẽ lại chụp mũ cho nàng.

Mi mắt Hạ Thanh Ca thoáng hiện lên ánh sáng lạnh " Năng lực của Lương di nương sao Thanh Ca lại không tin? Chỉ là chuyện hôm nay quan hệ đến của danh dự Thanh Ca, Thanh Ca cho rằng di nương tự nhiên sẽ không vì năng lực của ngài mà làm khó Thanh Ca."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK