"Nói đi, muốn tìm cái gì?"
"Di vật của mẹ nàng." Nam tử không do dự, nói thẳng ra mục đích của mình.
"Cái gì?" Hạ Thanh Ca hoàn toàn không thể tưởng được hắn tới nơi này là vì di vật của mẫu thân?"Tại sao lại là di vật của mẫu thân ta? Ở trong đó có cái gì đáng giá ngươi muốn tìm sao?"
Ánh mắt của bạch y nam tử thoáng hiện lên tinh quang "Có một số việc biết càng ít thì mạng của nàng càng an toàn, những thứ khác ta không thể trả lời."
Hạ Thanh Ca đầu óc nhanh chóng chuyển, không ngừng nghĩ đến một chút chuyện cũ, di vật của mẫu thân ngoại trừ những thứ được lưu giữ trong tiền trang Dược Long cùng đất đai cửa hàng bên ngoài ra, đồ trang sức khác tất cả đều bị Lương di nương chiếm đoạt, hiện thời ở bên người nàng chỉ còn sót hộp gỗ hồng kia.
Bên trong ngoại trừ một chút đồ trang sức đeo tay cũng không có cái gì khả nghi, vì sao nam tử này lại vì cái này mà xâm nhập phủ Quốc công?
Hạ Thanh Ca cẩn thận xem kỹ nam tử trước mặt, hắn ngoại trừ có chút vẻ cần ăn đòn, còn lại thì khí vũ hiên ngang, mặc dù thấy không rõ dung mạo của hắn, nhưng là chỉ nhìn cách ăn mặt của hắn cùng khí độ phi phàm quanh quẩn quanh thân, Hạ Thanh Ca cũng biết hắn tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, thấy thế nào cũng không như ăn trộm, vậy vì sao hắn lại tìm di vật của mẫu thân?
Lúc này phía chân trời đã hửng sáng, bạch y nam tử mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt nhìn chằm chằm nữ tử đang lâm vào trầm tư trước mặt, hắn dường như chơi rất hào hứng, lách mình đến bên người Hạ Thanh Ca, đưa tay một cái ôm Hạ Thanh Ca vào trong ngực, lập tức bay khỏi lầu các.
Một lần nữa trở lại sân nhỏ, hắn buông hai tay đang ôm vào bên hông Hạ Thanh Ca, mi mắt thâm thúy khó hiểu, lại nổi lên ánh sáng trong suốt "Nàng không cần phí tâm suy nghĩ, hiện tại thời gian không còn sớm, ngày khác ta sẽ tới lấy đồ."
Trong lòng Hạ Thanh Ca dừng lại, không nghĩ tới hắn có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng nàng! Cảm giác như thế đối với Hạ Thanh Ca mà nói là cực kỳ khó chịu, nàng ghét nhất là người khác có thể dễ dàng đoán được ý tưởng của nàng.
"Lần sau để xem ngươi có bản lãnh này hay không ." Những lời này nàng thậm chí mang theo cảm giác cắn răng nghiến lợi.
Lúc này là sơ sẩy của nàng, lần tới hắn đừng mơ tưởng lại gặp may mắn như vậy!
Nam tử hắng giọng, cười một tiếng, thân thể trong nháy mắt chợt biến mất trước mặt của nàng, chỉ để lạ trong không khí một mùi hương mai hoa nhàn nhạt, vương lại thật lâu không tiêu tan - -.
"Khụ khụ." Lúc này Xảo Lan đang bị điểm huyệt đạo cảm giác trên người bị vật gì đó đánh một cái, lập tức cả người nàng rốt cục có thể động, nàng giãn hai tay nhìn chằm chằm phương hướng người kia biến mất, cúi đầu xem một cục đá dưới chân mình mới bừng tỉnh hiểu.
"Tiểu thư, người không sao chớ?"
Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn về phía phương hướng người kia biến mất, lắc đầu, Xảo Lan thấy trên người nàng cũng không có vết thương mới yên lòng.
"Tiểu thư, người này thật đúng là lợi hại, cũng không biết hắn đến phủ Quốc công vì mục đích gì?"
Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng, trong lòng cũng lọt vào một hồi trầm tư, nàng không nhớ rõ mình trêu chọc qua nhân vật như vậy, hắn đến tột cùng muốn những thứ đó làm cái gì?
Liếc khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của Xảo Lan một cái, Hạ Thanh Ca dở khóc dở cười "Ta hôm nay còn muốn bên cạnh có nhiều hơn một cao thủ, sau này sẽ không sợ những thứ kia khi dễ người của chúng ta, nhưng không nghĩ là, so sánh với người vừa rồi, ta đột nhiên cảm giác mình lại tràn ngập nguy cơ."
Xảo Lan cười hắc hắc, trong lòng hiểu tiểu thư đang trêu chọc nàng, trên mặt mang một tia xấu hổ "Tiểu thư, người bình thường ở chết trên tay ta xác thực không nhiều, nhưng là người kia vừa rồi vừa nhìn chính là loại cao thủ đứng đầu võ học, sư phụ của ta cùng các sư tỷ sợ cũng không thể so với hắn."
Hạ Thanh Ca vốn cũng là nói đùa, nghe lời nói Xảo Lan thì trong lòng của nàng lại càng phát tò mò .
Không biết người này là địch hay bạn, vẫn là chuyên tâm nghiên cứu chế tạo một chút độc dược phòng thân là được.
"Tốt lắm, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."
- -
Thư Viện Bạch Lộc .
Một trong những thư viện nổi danh nhất vương triều Tần Vũ, tịnh xưng thiên tử thủ phủ cùng Quốc Tử Giám.
Hạ Thanh Ca từ trong màn xe nhìn thoáng qua cửa gỗ sơn hồng khí phái phi phàm trước mặt cùng những xe ngựa trước cửa.
"Ngươi theo lời ta nói mà làm, nói cho chưởng quỹ chỗ đó, buổi chiều ta sẽ đích thân gặp mặt cùng hắn."
"Vâng, tiểu thư, Xảo Lan nhất định làm xong chuyện này." Vẻ mặt Xảo Lan kiên định vô cùng, không nghĩ tới ngày đầu tiên đi theo Đại tiểu thư, nàng liền giao cho mình một món chuyện quan trọng như vậy, có thể thấy được nàng cực kỳ tin tưởng mình , nàng tuyệt không thể phụ niềm tin của tiểu thư.
Hạ Thanh Ca gật đầu nhẹ, khẽ mỉm cười "Nếu như có thời gian, tối nay ta dẫn ngươi đi Phượng Tiên Lâu ăn một bữa thật ngon."
Xảo Lan có chút thụ sủng nhược kinh, ngày thường nàng ở phủ Quốc công nhận hết xem thường, khi nào từng có đãi ngộ như vậy.
"Nô tỳ tạ Đại tiểu thư."
Hạ Thanh Ca xuống xe ngựa liền đi đến phía ong Bạch Lộc Thư Viện, thư viện có văn bản quy định rõ ràng, nha hoàn trong phủ theo tới không thể đi theo.
Bạch Lộc Thư Viện phân nam khoa cùng nữ khoa, chia chia làm hai viện Đông, Tây nhưng là có vài môn nam tử cùng nữ tử cùng nhau học .
Bốn môn này theo thứ tự là cầm, kỳ, thư, họa, nữ tử cũng chia cưỡi ngựa bắn tên, nhưng lại không thể so sánh cùng nam tử bình thường bảy ngày mới có một lần học.
Nàng mới vừa vừa đi vào trong nội viện đã bị một hồi tiếng nói chuyện hấp dẫn bước chân.
"Nghe nói không? Phu tử dạy hội họa của chúng ta đổi người rồi đấy." Một vị mặc trường sam màu hồng đào hưng phấn nói.
"Thật vậy chăng? Vậy vì sao Trình phu tử không tới?" Một vị khác mặc quần áo màu vàng nhạt đi theo ở bên người nàng vô cùng tò mò hỏi.
"Ha ha, ngươi còn không biết đi, ta nghe nói Trình phu tử bị bệnh, cũng không biết là bệnh gì, chẳng qua tạm thời sợ là không thể đến đây, thì có một vị phu tử tạm thời tới đây, nghe nói là công tử thế gia, nhưng mà đến tột cùng là ai thì không biết."
Hai người đi qua bên người Hạ Thanh Ca, Hạ Thanh Ca cố ý bước chậm nghe rõ ràng đối thoại của các nàng.
Đổi phu tử sao?
Đây cũng là một tin tức tốt, Trình phu tử kia tốt nhất bệnh không dậy nổi nàng mới vui vẻ, hôm nay nàng đúng lúc chính là học môn hội họa, bởi như vậy cũng có thể đỡ nhìn thấy khuôn mặt kia.
Lớp Thư họa dạy tại điện Lễ Thánh, lúc Hạ Thanh Ca một đường đi đến ngoài điện, liền nhìn thấy bên trong ngồi đầy người, nàng suýt nữa hoài nghi mình đi nhầm cửa, ngẩng đầu nhìn thấy ba chữ sơn vàng thật to xác nhận mình chưa có tới sai chỗ.
Chương trình học Thư họa bình thường không coi là đứng đầu ở trong thư viện, cũng không phải là đương triều không chú trọng môn này, thật sự là Trình phu tử kia quả thực khiến người chán ghét, cho nên hơn phân nửa học sinh tình nguyện giờ phút này ở trong nhà mời phu tử đến giảng bài cũng lười chạy tới nơi này chịu tội.
Ngày hôm nay, bên trong điện đã đầy hết học sinh, loại tình cảnh này sợ là trăm năm khó gặp.
Đang lúc Hạ Thanh Ca giật mình hết sức, bên trong truyền ra một giọng nói ôn nhuận nho nhã.
"Các vị học sinh, thời gian này Trình phu tử thân thể mang bệnh nhẹ, cho nên có tại hạ trước dạy thay, sau này nếu có chỗ nào không hiểu có thể nói ra để mọi người cùng nhau bàn luận."