• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi thời gian rất lâu, Lương di nương chỉ có thể âm thầm cắn răng "Thiếp không biết, nhưng là lão phu nhân ngài nhất định phải tin tưởng thiếp không giết người, thiếp trong sạch a."

Hạ Thanh Ca ngồi ở một bên, cười lạnh trong lòng một tiếng, nàng tối qua bảo nam nhân kia giúp nàng đem Lý sư phó vào phòng của Lương Tâm Đình, đánh ngất xỉu Lương Tâm Đình, bày ra một án giết người thô sơ giản lược như vậy, nàng biết rõ chuyện này không thể gạt được lão phu nhân, chẳng qua nàng cũng không có ý định giấu diếm bà.

Dựa vào tính tình của lão phu nhân, càng là chuyện trăm ngàn chỗ hở, càng có thể làm rõ nhiều sơ hở, cho bà cơ hội hiểu lầm cùng thời gian tưởng tượng, nàng nhất định là nghĩ tới Lương Tâm Đình tất nhiên là cùng Lý sư phó có thủ đoạn gì không thể để người khác biết, nên mới bị người ta nhân cơ hội uy hiếp.

Tóm lại, lúc này lão phu nhân tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng Lương Tâm Đình , lại thêm vào nàng che che giấu giấu, trong lòng lão phu nhân tự nhiên càng xác định ý nghĩ của mình.

Hết thảy đều theo kế hoạch của Hạ Thanh Ca, mà từ đầu đến cuối nàng ngoại trừ giúp Lương Tâm Đình nói một ít lời hữu ích bên ngoài thì cũng không nói thêm gì. Hơn nữa lão phu nhân mặc dù hoài nghi chi thứ hai hoặc là nàng di nương kia, cũng quả quyết sẽ không hoài nghi đến trên người tiểu nha đầu không có bất kỳ hậu thuẫn là nàng.

Quả nhiên, lão phu nhân sau khi nghe Lương Tâm Đình nói không rõ ràng kia, hoàn toàn tức giận, nàng hung hăng tát một cái vào trên mặt Lương Tâm Đình.

Giận quát một tiếng "Lương Tâm Đình ngươi giỏi lắm, những năm này ta đem phủ Quốc công giao cho ngươi quản lý trong tay, ngươi chính là làm việc như vậy cho ta? Trước, ngươi thiếu chút nữa làm hư hại danh dự của hai nha đầu, hiện thời ngươi lại làm chuyện hổ thẹn trong phủ, ta còn có thể nào đem phủ Quốc công giao trong tay ngươi quản lý?"

Lương di nương bị một tát này của lão phu nhân đánh ngã ngồi dưới đất, nàng nghe lão phu nhân, vội vàng lại đứng lên nắm lấy làn váy của lão phu nhân "Lão phu nhân, thiếp thật sự là oan uổng, thiếp thật không giết Lý sư phó, ngài nhất định phải minh xét chuyện này."

Nhìn xem con mắt khóc sưng đỏ của nàng cùng đầu đầy tóc dài tán loạn, trong ánh mắt lão phu nhân tràn đầy chán ghét.

"Tốt lắm, ngươi không nên tiếp tục khóc náo loạn ở chỗ này, theo lá gan của ngươi cũng không dám đích thân giết người, ngươi đã nói không rõ ràng là ai hãm hại ngươi, tất nhiên là nợ nần ngươi chọc phải, chuyện này đến đây là ngừng, ta không muốn nhắc lại, chẳng qua sau này chuyện trong không nhọc ngươi phí tâm."

Nàng quay mặt sang kéo tay Hạ Thanh Ca nhìn về Lương di nương "Sau này mọi công việc trong phủ giao cho Đại tiểu thư xử lý, ngươi một tháng này đóng cửa tự ngẫm đi."

Lương di nương cả kinh há to miệng, khuôn mặt không thể tin, hai đầu lông mày lại càng cất dấu tức giận bất bình "Lão phu nhân, cái này chỉ sợ không ổn?"

Lúc này, người có mặt trong nhà không có một người nào không kinh ngạc, ngay cả Hạ Thanh Ca cũng cực kỳ ngoài ý muốn với quyết định của lão phu nhân.

Hạ lão phu nhân khẽ cười một tiếng "Có gì không thể?"

Lương di nương vội vàng nói: "Thiếp cảm thấy Đại tiểu thư tuổi dù sao vẫn còn nhỏ, chỉ sợ một cái phủ lớn như vậy để cho một mình nàng trông coi, chỉ sợ ứng phó không được."

Hạ lão phu nhân thân mật lôi kéo Hạ Thanh Ca nói "Ca nhi tuổi còn thấp nên tăng thêm học tập mới phải, mẫu thân nàng đi sớm, này sau này lập gia đình, thân là chủ mẫu một nhà, tất nhiên là phải lo liệu việc nhà, nếu như hiện tại không học, đến lúc đó chẳng phải là để cho người khác nhìn phủ Quốc công chúng ta chê cười?"

Lúc này Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn về phía lão phu nhân, ánh mắt lão phu nhân nhìn chằm chằm Lương di nương tràn đầy mỉa mai chèn ép, Hạ Thanh Ca tựa hồ nghĩ thông suốt quan hệ lợi hại trong chuyện này.

Sợ là lão phu nhân dự định mang mình làm ngụy trang đoạt quyền của Lương di nương mới là thật đi.

Những năm này lão phu nhân không hề hỏi đến công việc trong phủ, nhưng cũng không tỏ vẻ nàng không biết tình huống trong phủ, trái lại, những năm này Lương di nương một tay che trời như vậy, lão phu nhân tất nhiên là nhìn ở trong mắt, hơn nữa còn dung túng.

Lão phu nhân liên tục không nhúng tay vào, đa số là bởi vì trong phủ trước mắt cũng chỉ có Lương di nương có khả năng bực này, Nhị thẩm An thị là thứ nữ của Bình Nguyên Hầu phủ, mà Bình Nguyên Hậu phủ nhưng bắt chước theo Tiêu quý phi mà làm.

Quan hệ thông gia bên trong những hầu môn thế gia này rắc rối khó gỡ, quan hệ sau lưng, kéo dài thế lực đều là đại biểu sinh tử vinh nhục của bọn họ sau này, có thể nói là môi hở răng lạnh.

Cho nên, lão phu nhân là con cháu Phượng gia, hiện thời hoàng hậu lại là trưởng nữ Phượng gia, phủ Tu quốc công có thể nói sớm đã có kế hoạch đầu nhập vào thế lực của hoàng hậu, chỉ bằng điểm này lão phu nhân cùng An thị tự nhiên là nước lửa không thể cùng tồn tại.

Hơn nữa, chủ yếu nhất còn có một chút, Nhị thúc cũng không phải là ruột thịt của lão phu nhân, mà là con của phu nhân trước, lão phu nhân tự nhiên sẽ không đem cơ hội cầm quyền phủ Quốc công cho chi thứ hai.

Về phần Tam phòng, Tam thúc Hạ Tử Phong bỏ văn theo võ, hiện nay nhậm chức Phó đô thống quân doanh Định Bắc, sớm đã rời phủ tự mua trạch viện. Chỉ có ngày lễ ngày tết hoặc ngày sinh của lão phu nhân mới hồi phủ.

Như vậy tới nay coi như là tình thế bức bách, phòng lớn bên này, phụ thân những năm này chưa từng cưới qua chính thất, cho nên mới đến phiên Lương di nương đến phụ trách quản lý việc bếp núc, đây cũng là kế sách vạn bất đắc dĩ lão phu nhân mới dùng.

Chủ yếu hơn chính là, một cái di nương mặc dù quyền lợi có lớn, nàng cũng đừng mơ tưởng nhảy đến trên đầu lão phu nhân.

Hạ Thanh Ca hiểu rõ ràng điểm này, không khỏi tán thưởng tâm cơ cùng thủ đoạn của lão phu nhân.

Lần này Lương di nương làm việc sợ là làm cho lão phu nhân kiêng kị, bà tự nhiên mượn cơ hội chèn ép thật tốt một phen, cũng là ngầm vụng trộm cảnh cáo Lương di nương, phủ Quốc công này chỉ cần có lão phu nhân ở đây một ngày, Lương di nương nàng cũng đừng mơ tưởng một mình độc chiếm.

Chỉ là, lúc này lão phu nhân vì lợi ích của mình, mà đem Hạ Thanh Ca đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nhẫn tâm nhằm vào một thiếu nữ chưa có nhiều kinh nghiệm sống như thế, có thể thấy được tâm ý của Hạ lão phu nhân này là bạc bẽo đến mức nào.

Sâu trong ánh mắt Hạ Thanh Ca lóe qua một tia lạnh lùng, vẫn ngồi ở bên cạnh lão thái thái chưa từng nói chen vào, nếu thật là Hạ Thanh Ca trước đây, hôm nay bị lão phu nhân lợi dụng như vậy, tất nhiên sẽ bị Lương di nương đánh vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Nhưng là, Hạ Thanh Ca hôm nay là tuyệt đối sẽ không để các nàng tùy ý khi dễ.

Quản gia đúng không?

Vậy thì để cho nàng nhân cơ hội này nắm giữ thực quyền ở trong tay mình.

Lương di nương bên này, nghe đến lão phu nhân kiên quyết như thế một phen, cho dù nàng không cam lòng, cũng không thể trở mặt trước mặt lão phu nhân.

Nàng hừ lạnh một tiếng trong lòng, muốn để Hạ Thanh Ca chưởng quản? Vậy phải xem xem nàng ta có bản lãnh lớn như vậy hay không!

Chờ xem, lần này đúng là thời cơ tốt nhất để nàng nhục nhã Hạ Thanh Ca, nghĩ đến chỗ này, Lương di nương không phản bác nữa.

"Nếu lão phu nhân đã nói như vậy, thiếp tất nhiên là không lời nào để nói, những ngày này làm phiền Đại tiểu thư, thiếp nhất định suy nghĩ thật tốt."

Hạ lão phu nhân mắt thấy Lương di nương ngậm miệng, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít "Vậy tất nhiên là tốt nhất, không có việc gì thì xuống đi, nhìn ngươi như vậy, người làm trong phủ còn tưởng rằng có chuyện gì đây."

"Vâng, thiếp cáo lui."

Lương di nương đi không lâu, Hạ Thanh Ca cùng Hạ Du Hàm ở bên cạnh lão thái thái nói một chút lời, thấy lão phu nhân có chút mệt mỏi , cũng tự động đứng dậy cáo từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK