Lúc nàng đang buồn bực, bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện của hai nữ nhân, nghe âm thanh hình như còn ở cách nàng một đoạn, cho nên tiếng nói nghe rất nhỏ, nhưng cũng đủ để nàng nghe rõ tất cả.
"Thụy Châu, ngươi nói nữ nhân bộ dạng xấu xí này không biết khi nào thì tắt thở? Lương di nương cũng thật là, đã trở về trong phủ, nàng còn làm cái gì sao lại sai hai chúng ta tới đây hầu hạ cái đồ bỏ đi nửa sống nửa chết này chứ?"
Cô gái nói chuyện thoải mái, nhàn nhã ngồi trên ghế gỗ tử đàn, trên bàn trà đặt hai món điểm tâm ngọt liền đưa tay cầm lấy hoa cúc lê ăn
say sưa.
Bạch Tuyết.....Không! Thân phận của nàng bây giờ phải là Hạ Thanh Ca mới đúng.
Sau khi nghe được giọng của nữ nhân này trong đầu Hạ Thanh Ca rất nhanh xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Xem ra mỹ nam kia không có lừa gạt nàng, tất cả trí nhớ của Hạ Thanh Ca đều xuất hiện trong đầu nàng vô cùng rõ ràng, mà nữ nhân đang nói chuyện nàng cũng đoán được, chính là một trong hai a hoàn của nàng......Chu Vân.
Chu Vân ngày thường làm việc đanh đá, chua ngoa, nhưng lúc trước Hạ Thanh Ca lưu lại vì nàng là người Lương di nương an bài cho mình, đó là lí do mà trong mấy năm nay nàng hầu như nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần Chu Vân làm việc không quá phận, mình cũng không ở trước mặt nàng trách mắng.
Nhưng cũng bởi vì tính tình nàng như vậy, mới khiến cho Chu Vân thường ngày càng thêm không chút kiêng nể gì, kiêu ngạo ương ngạnh.
Hạ Thanh Ca nhớ sinh hoạt hàng ngày của nàng, quần áo cơm nước đều do Chu Vân cùng Thụy Châu sắp xếp, trước đó tính tình Hạ Thanh Ca trầm lắng hướng nội, bình thường rất ít khi ra khỏi cửa, sau lại nghe bởi vì ở khất xảo tiết (*) bị mọi người nhục mạ mặt mũi xấu xí, từ đó nàng càng thêm tự ti không muốn tiếp xúc với người ngoài.
(*) khất xảo tiết: ngày lễ cho các cô nương trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này, cầu chức nữ được thêu thùa khéo léo,cầu mong lấy được người chồng tốt, .Ngày này còn có các tên gọi khác như ngày lễ thất tịch,ngày Thất thư đản, ngày Xảo tịch.
Nàng nhớ rõ Hạ Thanh Ca đời này đã làm một chuyện rất điên cuồng, chính là sau khi ở yến tiệc ngắm hoa mùa thu trông thấy Duệ Vương gia-Mộ Dung Dật liền kinh động, từ đó đối với hắn nhất kiến chung tình, ngày đêm mong nhớ, hơn nữa còn chạy đến trước mặt thái hậu cầu ý chỉ tứ hôn.
Nghĩ đến Hạ Thanh Ca trước đây, hiện tại nhớ lại cảm thấy nàng đúng là một nữ nhân ngu xuẩn, nhưng cho dù nhát gan vô năng đồ bỏ đi, thì lúc gặp được nam nhân mình thích, cũng có thể làm ra hành động điên cuồng không thể tưởng tượng được.
Chỉ là sự điên cuồng đó không màng đến cho nàng thù lao thích hợp, sau cùng chỉ đổi lấy kết quả thần nữ có lòng tương vương vô mộng (*).
(*) nữ nhân có lòng nhưng vương gia không muốn.
Bây giờ nghĩ lại tất cả đều tại nàng nhút nhát vô năng, có mắt không tròng hại nàng đi.
Lúc này, tì nữ khác bên trong phòng đáp lời Chu Vân, Hạ Thanh Ca yên lặng lắng nghe.
"Trước kia không phải Lương di nương đã từng hứa hẹn với chúng ta sao? Sau khi chuyện thành công sẽ cho chúng ta một khoản ngân lượng rời khỏi đây. Phu nhân sẽ không nuốt lời đâu, dù sao mấy năm nay chúng ta cũng vì bà ấy làm nhiều chuyện như vậy, danh tiếng tiểu thư hiện tại tiếng xấu lan xa còn không phải nhờ có hai người chúng ta ở bên giúp đỡ? Nghĩ đi Lương di nương có muốn cũng không thể ngay tại chỗ bội ước, bội bạc."
"Hơn nữa trong tay chúng ta còn nắm nhược điểm của nàng đây, những năm ở tại Tây Giao thôn trang, nàng đến thôn trang nhờ chúng ta mang hộ thư cũng không ít đâu, ta vẫn còn giữ lại. Nàng muốn đổi ý cũng phải suy tính kĩ, hiện tại điều quan trọng nhất với chúng ta không phải là lo lắng Lương di nương kia, mà là chờ tiểu thư tắt thở, toàn bộ liền đại công cáo thành."
Nghĩ đến những bằng chứng trong tay, trên khuôn mặt Chu Vân cũng bớt đi vẻ nghiêm túc ban nãy, chỉ cần có những thứ kia, Lương di nương cũng không dám đối với hai người bọn nàng làm cái gì.
"Ngươi nói như vậy ta cũng yên tâm, hiện tại chủ yếu nhất là yên lặng theo dõi kỳ biến, chỉ cần đồ phế vật này chết đi, chúng ta liền làm xong việc."
"Ngươi đừng cả ngày cứ mở miệng là gọi phế vật, cẩn thận để cho người có ý nghe thấy, ở trong phủ quốc công đâu đâu cũng có kẻ muốn bắt lấy sai lầm của chúng ta." Thụy Châu nhíu mày một cái, đối với hành vi lớn mật của Chu Vân có chút bất mãn.
Chu Vân bĩu môi, không để ý đến khuyên can của Thủy Châu, "Ta nói thế thì làm sao? Kẻ nào dám bắt lỗi ta? Cũng phải xem có gan hay không, ta đây là người của Lương di nương, ở phủ quốc công trừ là người chán sống, nếu không ai mà không nói chuyện kính trọng với chúng ta? Vả lại đại tiểu thư như vậy, ta không nói nàng, cả kinh thành này cũng nói nàng là phế vật, chẳng lẽ còn nhân vật quan trọng nào ngay cả miệng dân chúng trong kinh thành cũng muốn chặn lại?"
Nghĩ nàng bây giờ đã mười tám xuân xanh, theo quy định của Tu quốc công phủ, nha hoàn bình thường trong phủ đến mười tám tuổi có thể ra phủ thành thân, chỉ cần đại tiểu thư chết, Lương di nương liền cho nàng một khoản tiền lớn, đến lúc đó vui vẻ thuận lợi rời khỏi phủ, nàng ở phủ quốc công làm đại nha hoàn nhiều năm như vậy, nói ra đó là chờ một thân phận, cho dù mang so với những tiểu thư kia cũng thấy cao quý hơn, để tìm một nhà có điều kiện tốt không phải chỉ cần một câu nói sao?
Thế nhưng đồ phế vật này lại như vậy không chết không sống, làm chậm trễ tương lai tốt đẹp của nàng, nàng có thể không tức giận sao?
Thụy Châu thở dài, đối với hành động của Chu Vân nàng hết sức không tán thành, mặc dù trong lòng nàng cũng hy vọng đại tiểu thư sớm về với cực lạc, nhưng nàng còn hiểu bổn phận của hạ nhân, nếu như trước lúc các nàng rời phủ xảy ra tình huống gì, hoặc là Chu Vân bị người cố tình vạch trần, thì nàng cũng bị kéo theo.
"Dân chúng kinh thành không dựa vào quốc công phủ để kiếm miếng cơm, nhưng chúng ta chính là nô tài của phủ quốc công, ngươi suốt ngày mắng to đại tiểu thư, nếu để cho lão phu nhân biết xem bà có lột của ngươi một lớp da không."
Chu Vân suy nghĩ một chút lời Thụy Châu nói cũng có lý, nhưng nàng cứ nhìn cái đồ phế vật này là trong lòng phiền muộn. Bất qua nghĩ đến thủ đoạn lão phu nhân, nàng cũng không tránh khỏi run sợ.
Trong đầu Chu Vân thoàng qua một ý niệm, nàng liếc mắt nhìn sang Thụy Châu đang cúi đầu thêu bên cạnh, ý nghĩ của nàng hơi lớn mật, nhưng nếu như xong chuyện thì có vô số vinh hoa phú quý đang chờ các nàng ngồi hưởng thụ.
"Thụy Châu, ta có một biện pháp để cho chúng ta sớm được rời phủ, nhưng phải xem ngươi có dám hay không cùng ta ra tay."
Thụy Châu ngừng việc trong tay, đem đồ thêu hai mặt một mặt thêu hoa nở phú quý đặt trên ghế gỗ lim, lúc này mới tò mò nhìn sang Chu Vân.
"Cách gì nói một chút coi?"
Chu Vân liếc mắt nhìn về phía nữ tử nằm ở trên giường hơi thở mỏng manh, sau đó đưa tay hướng cổ mình sờ soạng một cái, làm dấu tay giết.
Thụy Châu thấy đông tác của nàng thì chấn động, vội vàng sợ hãi đứng dậy nhìn về phía giường Hạ Thanh Ca đang nằm, thấy nàng vẫn còn hôn mê sâu lúc này mới buông xuống sự sợ hãi trong lòng.
Nhìn Chu Vân bên cạnh oán trách, "Ngươi làm sao có loại ý nghĩ này? Nếu như...nếu như bị lão phu nhân cùng lão gia biết được, chúng ta đừng nói nghĩ đến bạc, mà ngay cả cái mạng này góp vào cũng không đủ bồi thường."
Các nàng chẳng qua là nha hoàn bình thường, không thể vì một chút tiền bạc mà bí qua hóa liều, vạn nhất chuyên này bị người khác biết được, mất đi tính mạng không phải là quá không có lời sao?
Nhìn Thụy Châu không ngừng lắc đầu, trong long Chu Vân khinh thường Thụy Châu nhát gan, nàng thấp giọng ở bên tai Thụy Châu nói nhỏ.
"Ta nói tính tình này của ngươi có gì tốt? Ngày thường làm việc cẩn thận hơn một chút dó là chuyện tốt, nhưng ở trước đại sự cũng không thể sợ bóng sợ gió, tục ngữ có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, hiện tại lão gia ở trên lo việc triều đình, nhị gia cùng tam gia cũng không ở trong phủ, ngươi sợ cái gì? Phụ trách quản lý việc nhà bếp là Lương di nương, nếu quả thật có chuyện gì, Lương di nương cũng kiêng kỵ chứng cớ trong tay chúng ta không phải sao?"
"Hơn nữa, ngươi xem tình trạng đại tiểu thư bây giờ, chúng ta không cần nghĩ tới những biện pháp khác, chỉ cần đem một cái chăn đặt trên mặt nàng không phải là tất cả đều thần không biết quỷ không hay giải quyết sao?"
Chu Vân mặc dù bình thường đanh đá, làm việc đều bày hết trên mặt, nhưng suy nghĩ hành động đến vẫn còn cẩn thận, trải qua sự phân tích của nàng, Thụy Châu ở bên cũng nổi lên ý muốn.
Chu Vân nói không sai, hôm nay đại tiểu thư một thân một mình, lão phu nhân đối với nàng vô cùng không thích, lão gia lại không có ở trong phủ quốc công, nơi này không có ai làm chỗ dựa cho đại tiểu thư, huống hồ tình trạng nàng như thế đối với các nàng cũng chỉ là chuyện thả một chiếc khăn mà thôi.
Càng nghĩ càng động tâm, càng nghi càng cảm thấy chuyên này có khả năng, nàng cùng Chu Vân liếc nhìn nhau, bên trong ánh mắt đối phương có thể trông thấy quyết định dứt khoát, Chu Vân ra hiệu bằng mắt vì vậy hai người cùng nhau đứng đậy đi tới bên giường.