Mọi người cùng nhau đi ra đại sảnh (*), Hạ Thanh Ca và Lương di nương ngồi ở ghế chủ vị, Lương di nương liếc qua Trần A Tứ lạnh lùng chất vấn.
* đại sảnh là phòng dùng để tiếp khách nằm bên ngoài phòng ngủ.
"Trần A Tứ, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đến phủ Tu Quốc Công rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trần A Tứ quỳ trên mặt đất đã lâu đầu gối cũng bắt đầu tê dại, hắn đặt mông ngồi trên mặt đất sau đó mới ngẩng đầu lên cười lạnh lùng.
Hừ, "Ta nói ngươi hỏi cái mẹ gì nữa xong chưa, lão tử đến đây đương nhiên là vì đại tiểu thư nhà ngươi rồi."
Vừa nói hắn còn dùng ánh mắt thô tục nhìn Hạ Thanh Ca cười không ngừng.
Mọi người nghe thấy lời nói không sạch sẽ của hắn, nhóm người có chồng liền ôm miệng cười trộm, trong ánh mắt đều là vẻ mập mờ khó hiểu.
Lúc này, hai bà tử đẩy Chu Vân từ bên trong phòng ra, mà Xảo Lan cũng đi theo sau bọn họ, nhìn Hạ Thanh Ca ra dấu tay ok.
Đây là ám hiệu Hạ Thanh Ca nói trước với nàng, ý là, sau khi chuyện thành công thì làm cái này nói cho nàng biết.
Hạ Thanh Ca khẽ gật đầu, cuối cùng trên mặt cũng giãn ra, nàng để cho Xảo Lan ở lại bên trong là giao cho nàng nhiệm vụ giám sát hai bà nương và Chu Vân xem họ nói chuyện gì, còn có để nàng kiểm tra phòng một chút, phòng trường hợp Lương di nương lấy cái gì không tốt đặt trong phòng nàng, nhìn thấy Xảo Lan ra dấu tay trong lòng nàng cũng thả lỏng, tiếp theo chỉ cần ngồi xem chuyện vui là tốt rồi.
Lúc này, Chu Vân được hai bà tử đỡ đi ra, ánh mắt do khóc sưng đỏ không chịu nổi, trước đây nàng chưa từng chịu nhục nhã như thế, nếu không phải ban nãy bị bỏ mị dược nàng tuyệt đối sẽ không cùng Trần A Tứ làm cái chuyện nam nữ này.
Vừa nghĩ tới những hình ảnh trên giường đó, nàng hận không thể đụng đầu chết quách cho rồi.
Nàng nâng lên hai mắt sưng đỏ, tức giận nhìn Hạ Thanh Ca một lúc lâu, trong lòng nảy sinh thù hận.
Nhất định là Hạ Thanh Ca cố ý hãm hại nàng.
Nghĩ vậy Chu Vân khóc lóc như bệnh nhân tâm thần, bò đến chỗ Hạ Thanh Ca, "Đại tiểu thư, người sao có thể đối với nô tỳ như vậy? Người và Trần A Tứ châu thai thầm kết (âm thầm vụng trộm với nhau), nô tỳ vẫn giúp người giấu kín, kết quả sao người lại có thể lại làm nhục nô tỳ như vậy chứ."
"Nô tỳ.... ........nô tỳ còn có mặt mũi nào sống trên cõi đời này đây?"
"Chu Vân, ngươi im lặng một chút, vì sao đại tỷ phải cố tình vu oan cho ngươi? Ngươi là đại a hoàn của nàng nha, huống chi ngươi đã theo hầu nàng mười mấy năm, theo lý mà nói người có chút lương tâm cũng sẽ không làm như vậy, lời nói của người có phần không hợp lý cho lắm."
Chu Vân ngẩng đầu nhìn Hạ Du Hàm, khóc càng thêm dữ dội.
"Tất cả là do nô tỳ không tốt, hàng ngày đại tiểu thư đều lén lút ghen tỵ với nhị tiểu thư tài mạo song toàn, mắt nô tỳ cảm thấy di nương và nhị tiểu thư đối với đại tiểu thư rất tốt, nàng....nàng lại làm vậy với nhị tiểu thư, cho nên mới lên tiếng khuyên nàng vài câu dღđ☆L☆qღđ, nhưng không nghĩ tới từ đó về sau đại tiểu thư lại đối xử với nô tỳ không đánh chửi thì làm nhục."
Mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, nếu mà đúng như những lời Chu Vân nói, lòng dạ Hạ Thanh Ca cũng quá nhỏ mọn, bụng dạ hẹp hòi đi.
Hạ Thanh Ca cười lạnh một tiếng nói, "Chu Vân, ngươi luôn miệng nói bổn tiểu thư và Trần A Tứ có gian tình có thể đưa ra bằng chứng chứng minh không?"
Tròng mắt Chu Vân đảo quả vẻ đắc ý, "Ban đầu nô tỳ cũng suy tính không nên nói ra chuyện này, trong lòng nghĩ có thể giữ lại cho đại tiểu thư một chút thể diện, nhưng mà đại tiểu thư lại ở đây vu oan nô tỳ, vậy cũng không nên trách nô tỳ nói ra chuyện này.dღđ☆L☆qღđ"
Nàng bày ra bộ dáng chính nghĩa, nói xong lời này liền xoay người quỳ trước Lương di nương.
"Di nương, đại tiểu thư đã từng nhiều lần vụng trộm với Trần A Tứ, lúc đó đều là nô tỳ đi cùng nàng, nô tỳ nhớ rõ đại tiểu thư đã từng đem..."
Nói tới đây nàng giống như có phần khó mở miệng.
Lương di nương lạnh giọng chất vấn, "Đem cái gì? Nói mau?"
"Đại tiểu thư từng đưa cho Trần A Tứ cái yếm thêu hoa hải đường chính tay mình làm."
"Cái gì!"
Lúc này có một vị nam tử thân mặc bạch y ngồi phía trên nóc của đại sảnh, gió nhẹ thổi qua, một mái tóc đen nhẹ bay, khóe miệng hắn giương lên nụ cười quỷ quái.
Ha ha, tối nay hắn vốn tính toán tới đây tiếp tục truy xét, nhưng không ngờ lại bắt gặp tình cảnh này.
Chơi rất hay!
Cúi đầu, chớp mắt đen bóng nhìn qua khe hở của mảnh ngói, bên trong cô gái toàn thân trắng thuần nằm gọn trong tầm mắt của hắn! Tình cảnh tối nay không biết Hạ Thanh Ca sẽ ứng phó như thế nào?
Bây giờ trong phòng bị một trận áp lực trở nên yên tĩnh, mọ người không khỏi than thở, nếu quả thật như lời Chu Vân nói thì đại tiểu thư này đúng là quá đê tiện.
Lương di nương nhìn trong mắt Hạ Thanh Ca không chút gợn sóng, trong lòng thỏa mãn cười khẩy, Hạ Thanh Ca, cũng đã đến nước này ngươi còn giả bộ bình tĩnh thì có ích lợi gì?
"Thiếp thân càng ngày càng yêu thương đại tiểu thư, hiện tại không muốn thấy đại tiểu thư rơi vào tình thế này, nhưng mà, lúc này đã có người chứng thực ngườii đưa đồ lót thân của mình cho Trần A Tứ, có lẽ người nên nói thật đi."
Nói xong những lời này, Lương di nương cầm khăn nhỏ nghẹn ngào.
Trên mặt Hạ Thanh Ca thoáng qua lạnh lẽo, khẽ cười một tiếng nói, "Chỉ bằng lời nói một phía của Chu Vân sợ rằng kẻ dưới khó mà nghe theo, mới vừa rồi nàng không phải nói bổn tiểu thư tặng Trần A Tứ quần áo lót thân(cái yếm) sao, đã như vậy thì để Trần A Tứ tại đây lấy đồ ra ta mới thừa nhận."
Lời nàng vừa nói ra, khuôn mặt Lương di nương lập tức xuất hiện một chút vui mừng, nàng cố ý làm bộ khó khăn.
"Đại cô nương, người thật sự muốn như thế sao? Phải biết nếu như Trần A Tứ thật lấy ra thứ đồ này, thanh danh của ngươi sẽ bị hủy hoàn toàn."
Sắc mặt Hạ Thanh Ca lạnh nhạt, "Lương di nương, chuyện này liên quan đến danh dự của bản tiểu thư, đương nhiên muốn đem vật chứng giơ ra trước mặt mọi người mới phải."
Lương di nương cười lạnh, tốt, Hạ Thanh Ca ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.
"Trần A Tứ, ta hỏi ngươi, đại tiểu thư có từng đưa cho ngươi cái yếm của mình không?"
Ánh mắt bỉ ổi của Trần A Tứ liếc trước ngực Hạ Thanh Ca một cái, ngay sau đó gật gật đầu, "Có, bây giờ đang ở trên người lão tử."
Vừa nói hắn vừa lục lọi trên người mình, chỉ chốc lát sau, từ trong đáy túi quần hắn lôi ra một khối vải màu đỏ.
Mọi người nhìn kỹ, nhưng không phải là cái yếm màu đỏ thẫm sao?
Trần A Tứ khoe khoang giơ cao đồ trong tay cho mọi người quan sát, "Các người đã thấy chưa, đây chính là cái yếm của đại tiểu thư."
Mọi người vừa nhìn, trên mặt mỗi người càng hiện rõ vẻ khinh bỉ, các nàng đều đang nói xấu Hạ Thanh Ca.
"A! Đây không phải là cái yếm của Hàm nhi muội muội sao?"
"Đúng vậy, phía trên hình như có thêu chữ hàm đây." Xảo Lan cũng nhanh nhẹn nói theo.
Chủ tớ hai người vừa nói ra, mọi người lại rối rít gật đầu. Phía trên này quả thân có một chữ hàm nho nhỏ.
Trong nháy mắt ánh mắt Hạ Du Hàm khó có thể tin được xoay mặt nhìn Hạ Thanh Ca, "Nhị muội muội, thì ra là....thì ra người lúc trước với Trần A Tứ lại là muội muội ngươi?"
"Hạ Thanh Ca ngươi đừng vội ngậm máu phun người, chuyện này là do ngươi quấy rối có phải hay không? Là ngươi trộm cái yếm của ta rồi đổ tội cho ta có phải hay không?"
Vào lúc này, Hạ Du Hàm đã không biết miêu tả tâm tình mình như thế nào.
Tại sao? Tại sao cái yếm đột nhiên biến thành của nàng?
"Hạ Thanh Ca, ngươi lại dám vu oan cho ta, xem ta đánh chết ngươi tiện nhân này." Hạ Du Hàm hô lên một tiếng, chạy tới bên Hạ Thanh Ca, giơ tay tính cho nàng một cái tát.
Đang lúc bàn tay nàng sắp rơi trên mặt Hạ Thanh Ca, một bàn tay khác xuất hiện nắm lấy cổ tay nàng.
"Nhị tiểu thư, người tốt nhất nên thu tay mình lại, nếu không, sáng mai phần thưởng giành cho ngươi là tin miêu tả cái tát này sẽ được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành