• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này hai nha đầu bưng vài thứ đi tới, "Đại tiểu thư, Quế ma ma, nô tỳ tìm được những thứ này trong phòng Thụy Châu."

Thụy Châu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm cả người tê liệt ngã trên đất, cũng

không để ý những tiếng nói xung quanh mình, trong đầu không ngừng nhớ về tình cảnh Hạ Thanh Ca đưa cho các nàng mấy món đồ trang sức này, thì ra ngay từ đầu đại tiểu thư đã bố trí cái bẫy này chờ bọn họ nhảy vào.

Chu Vân ngây ngây dại dại té ngồi trên đất, hai mắt nàng sáng lóe nhìn chằm chằm Lương di nương, mà sau khi Lương di nương giành lại tinh thần trong cơn trấn động đối với nháy mắt của Chu Vân sát ý nổi lên bốn phía.

"Lương di nương, người cứu nô tỳ với, người cứu nô tỳ với."

Thụy Châu cũng theo gót Chu Vân bò qua, nhanh chóng đến bên cạnh Lương di nương.

"Lương di nương người nhất định phải cứu nô tỳ nha, dù sao cũng là.... ...... ...."

"Câm miệng, hai người các ngươi đúng là tiện tì lòng rạ rắn rết, hiện giờ phạm phải tội lớn tày trời như vậy mà còn dám đến trước mặt ta cầu xin tha thứ? Tuy nhiên hiện giờ ta là trưởng phủ, lại xuất hiện loại cẩu nô tài như các ngươi thì tuyệt đối không thể xem nhẹ, hơn nữa còn liên quan đến đại tiểu thư, ta càng không thể bỏ qua cho các ngươi."

Chu Vân và Thụy Châu hoàn toàn choáng váng, đây rõ ràng là Lương di nương sai khiến các nàng, tại sao bây giờ lại phủi sạch sẽ vậy?

Lương di nương sợ chuyện này liên lụy đến mình liền mở miệng đe dọa nói, "Nương tình các ngươi hầu hạ trong phủ nhiều năm, mặc dù không có công lao thì cũng có khổ lao, vì vậy ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với người nhà các ngươi."

Ý tứ là, nếu các ngươi dám nói ra những chuyện không nên nói thì cũng đừng trách Lương di nương ta tàn nhẫn.

Ngồi dưới đất Thụy Châu hoàn toàn hết hi vọng, nàng đúng là ngu muội tự cho mình là thông minh nắm giữ được điểm yếu của Lương di nương dđ✩ lqđ, nhưng giờ đây nàng có lấy những bức thư này ra cũng không giúp ích được gì, tánh mạng người nhà của nàng vẫn đang nằm trong tay Lương di nương.

Cho dù nàng vạch trần Lương di nương, cùng lắm bà ta chỉ bị giam cầm trong biệt viện, thu hồi quyền trưởng phủ, nhưng mà nhị tiểu thư là nữ nhi do nàng sinh ra, phía sau còn có hầu phủ Cảnh Diền làm chỗ dựa, muốn giết chết người nhà của nàng chẳng phải đơn giản như bóp chết một con kiến sao?

Thụy Châu và Chu Vân đương nhiên có cùng suy nghĩ, cuối cùng đều là nhắm mắt tuyệt vọng.

Ánh mắt Lương di nương xuất hiện ánh sáng tối tăm, trong lòng suy đoán chắc chắn các nàng đã hiểu rõ thâm ý trong lời nói của mình, ngay sau đó quay sang nhìn Hạ Thanh Ca và Quế ma ma.

"Tất cả chỉ tại thiếp thân hồ đồ, vậy mà lại đưa hai nô tỳ tham lam đến hầu hạ đại cô nương, thiếp thân xin cúi đầu nhận lỗi với đại cô nương, hôm nay ở trước mặt đại cô nương nhất định phải nghiêm trị hai nô tỳ này."

Nói xong nàng kêu một tiếng với bên ngoài, "Trương ma ma, lập tức cùng với hai phụ nhân kéo hai cẩu nô tài này ra ngoài đánh chết."

"Lương di nương, khoan đã!"

Chỉ có Hạ Thanh Ca đi tới, "Lương di nương, dù sao Thụy Châu Và Chu Vân cũng là nha hoàn của ta, chuyện trừng phạt nô tỳ này nên để ta làm thì tốt hơn."

"Đại tiểu thư, mô tỳ như thế này người còn giữ lại các nàng làm gì? Ngoài ra Chu Vân còn có quan hệ bất chính với nam nhân, đây là chuyện vô cùng xấu hổ đáng nhẽ phải dùng gậy đánh chết mới phải diễn-đàn-lê-quý-๖ۣۜđôn." Lương di nương nghiến răng nghiến lợi trừng nàng.

Hạ Thanh Ca nghe thấy vậy lại càng cười tươi, nàng xoay người nhìn Quế mẹ.

"Hôm nay ma ma cũng trông thấy hành động của hai nha hoàn này, nô tì hèn hạ như các nàng đương nhiên không thể tin tưởng, nhưng đã tìm ra nguyên trạng vật bị mất thôi thì tha cho các nàng một mạng đi."

Quế ma ma gật đầu liên tiếp nói, "Loại nô tài nô đại khi chủ này đúng là đã phạm vào mười tội nặng nhất, nhưng nếu đại tiểu thư có lòng giữ lại mạng cho các nàng thì tùy đại tiểu thư xử trí đi."

"Cảm tạ ma ma đã tin tưởng giao cho ta."

Lương di nương thấy Quế ma ma đã đồng ý, nàng cũng khó mà phản đối, hôm nay Quế ma ma tới đây nhất định là do ý của lão thái thái, nếu nàng ở trước mặt phản đối chẳng khác nào không nể mặt lão thái thái.

Nghĩ như vậy, nàng cũng không dám có ý kiến gì nữa.

Hạ Thanh Ca nhìn lại Chu Vân và Thụy Châu, sau đó hờ hững nói, "Ta và các ngươi coi như cũng có một đoạn thời gian làm chủ tớ, ta không lấy mạng của các ngươi nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha dღđ☆L☆qღđ. Người đâu, tới kéo các nàng ra đánh tám mươi gậy đuổi ra khỏi phủ đi."

Vâng ạ.

Mấy vị phụ nhân bên cạnh Quế ma ma lập tức trói Chu Vân và Thụy Châu lại lôi xuống dưới, không lâu sau bên ngoài truyền đến một tiếng lại một tiếng khóc hét to, chắc chắn phải vô cùng đau đớn mới có thể gào thét như vậy.

Tất cả mọi người nghe đều sợ run, đối với vị đại tiểu thư ngồi trên ghế kia cũng không dám khinh thường nữa rồi.

Lúc này Hạ Thanh Ca mới nhìn sắc mặt thê thảm của Trần A Tứ trên đất, hiện tại hắn không còn vẻ điên cuồng ngang ngược nữa rồi.

"Di nương, bây giờ chuyện của nhị muội muội và Trần A Tứ Thanh Ca cũng không tiện nói nhiều nữa, nếu liên quan đến nhị muội muội thì tất cả để di nương giải quyết đi."

Hạ Thanh Ca hiểu rõ, thực lực của nàng và Lương di nương còn chênh lệch rất lớn, tuyệt đối không có cách nào tranh đoạt trực diện, chưa kể đến lão phu nhân yêu thương Hạ Du Hàm nhất định sẽ không bỏ mặc danh dự cháu gái bị tổn hại.

Còn có phía sau Lương di dương là hầu phủ Cảnh Điền làm chỗ dựa vững chắc, càng không thể trơ mắt ngồi nhìn.

Hôm nay có thể loại bỏ được Chu Vân và Thụy Châu cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của nàng rồi.

Trong lòng Lương di nương tức giận khó bình, lại không biết làm thế nào, chỉ có thể đè nén tức giận nói với Hạ Thanh Ca, "Cảm ơn đại cô nương nâng cao đánh khẽ."

Đây rõ ràng ám chỉ Hạ Thanh Ca cố ý làm tổn hại thanh danh cuả thứ muội, lại càng nghi ngờ chính Hạ Thanh Ca ra tay ám hại muội muội.

Trong lòng Hạ Thanh Ca cười lạnh, cái đuôi cũng đã bị kẹp nát rồi còn muốn ngáng chân nàng.

"Lương di nương sao có thể nói như vậy, mọi chuyện ngày hôm nay chủ yếu là do có kẻ đứng sau lòng dạ độc ác bày ra, cũng không biết là ai lòng lang dạ sói sai khiến Chu Vân và Thụy Châu làm ra loại chuyện bẩn thỉu này, cuối cùng chẳng những hại đến thanh danh nhị muội muội, còn hại chính mình mất nhiều hơn được, di nương người thấy sao?"

Lương di nương nở miệng cười trầm, Hạ Thanh Ca không hề sợ hại chống lại nói, "A..., đúng rồi, Chu Vân chịu tám mươi gậy mặc dù không lấy được tính mạng của nàng nhưng hơn một nửa là bị tàn phế, ban đầu người muốn tìm ra chủ mưu chuyện này thì thừa dịp bây giờ đi ra ép hỏi, có lẽ sẽ có thu hoạch không nhỏ."

Lương di nương hít sâu một hơi, trong lòng hận không thể đem Hạ Thanh Ca chém thành tám khúc, "Đại cô nương, thiếp thân vô cùng buồn bực, hôm nay sao Chu Vân và Trần A Tứ lại ở trong phòng của ngươi? Đêm hôm khuya khoắt ngươi lại đi chỗ nào?"

Lúc này Hạ Thanh Ca không vội đáp lời, nàng xoay qua nói với Xảo Lan, "Hôm nay toàn bộ hành trình của ta đều có ngươi đi theo, ngươi tới nói cho Lương di nương bản tiểu thư nửa đêm đi đâu làm chuyện gì?"

Xảo Lan gật gật đầu: Vâng ạ.

"Bẩm Lương di nương, ngày mai là ngày mười ba tháng bảy, vốn là ngày giỗ của phu nhân, đại tiểu thư muốn cảm ơn sự sinh thành và nỗi nhớ nhung đối với phu nhân diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn. Trước đây ở tại thôn trang không được hồi phủ cho nên không thể làm tròn chữ hiếu với phu nhân, năm nay trước thời gian đại tiểu thư có phân phó phòng bếp chuẩn bị chút đồ mà phu nhân thích ăn, vẫn luôn trông coi từ giờ hợi buổi tối đến giờ mùi."

Lương di nương nghe Xao Lan nói xong lại mỉa mai, "Ai biết ngươi nói thật hay giả? Xảo Lan, nếu ta nhớ không nhầm ngươi là người bên cạnh phu nhân, đương nhiên cùng đại tiểu thư cùng một ruột rồi."

Lúc này, Quế ma ma ngồi bên cạnh cũng không nhịn nổi điệu bộ gây sự của Lương di nương nữa.

"Lương di nương, lão phu nhân giao cho ngươi chức trưởng phủ, ngươi lại quản việc như thế này? Thậm chí ngay cả mai là ngày giỗ của đại phu nhân cũng không nhớ rõ rồi sao?"

"Ta....Quế ma ma, dĩ nhiên là thiếp thân nhớ rõ, chỉ là hơn nửa đêm tiểu thư đến Từ Đường cũng không biết là thật hay giả."

Nhìn ánh mắt hoàn toàn không tin của Lương di nương, Hạ Thanh Ca cũng không giận, "Nếu Lương di nương đã không tin thì có thể đến hỏi Lưu ma ma-người trông coi Từ Đường, chính bà tự mình đưa ta vào Từ Đường."

Quế ma ma cũng nói tiếp, "Lưu ma ma đã có hơn ba mươi năm trông coi Từ Đường, tính tình vô cùng ngay thẳng, nếu như Lương di nương không tin đại khái có thể đi hỏi cho rõ ràng. Ngoài ra, lão nô trông đại tiểu thư mặc một thân quần áo trắng rất giống bộ dạng chịu tang phu nhân."

Trong lòng Lương di nương bực tức khó chịu, cũng không thể làm ầm ĩ không vui trước mặt Quế ma ma, nhưng mà trong lòng nàng tuyệt đối không tin Hạ Thanh Ca luôn luôn ở trong Từ Đường túc trực bên linh cữu, không phải vậy, Chu Vân và Trần A Tứ làm sao lại ở trên giường nàng chứ?

Nhưng không có ai làm chứng, hiện tại tất cả chứng cớ đều chỉ rõ Hạ Thanh Ca không có trong phòng, nàng cũng không thể lại tiếp tục bắt bẻ.

Nghĩ tới đây Lương di nương thầm cắn chặt răng, hôm nay nàng thất bại trong tay tiểu dã chủng này, sớm muộn gì có ngày nàng đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Lương di nương nhìn Hạ Thanh Ca cười lạnh lẽo, tức giận lôi kéo Hạ Du Hàm rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK