Hạ Thanh Ca đưa tay tiếp nhận, cầm bầu rượu liền uống một hớp lớn đầy sảng khoái, chất lỏng cay nóng tiến vào trong bụng, xóa đi cảm giác lãnh lẽo quanh người, thoáng cái ấm áp không ít, vì vậy nàng lại uống một hớp lớn, lúc này mới trả lại cho nam nhân kia.
"Ha ha, không nghĩ tới nàng cũng có chút tửu lượng." Nói xong cầm bầu rượu Hạ Thanh Ca uống còn dư lại uống cạn.
Hạ Thanh Ca quay mặt sang, tò mò hỏi: "Ta rất muốn biết vì sao ngươi lại muốn tìm di vật của mẫu thân ta?"
Nam nhân khẽ cười một tiếng, nhưng nhìn ở trong mắt Hạ Thanh Ca lại cảm thấy hắn giống như đang cười khổ "Có lúc hiếu kỳ sẽ khiến nàng rơi vào một cái hố sâu, cho nên, hiện giờ cái gì cũng không biết là phúc khí của nàng, tốt nhất nên đè xuống lòng hiếu kỳ của nàng, nếu không ai cũng không cứu được nàng."
Trong lòng Hạ Thanh Ca không tự giác dâng lên một tia ớn lạnh, cảm thấy hắn nói lời này có chú tự tự giễu, lại càng nhắc nhở nàng không nên đi trên con đường không lối về này. Đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cho người nam nhân này có cảm giác vô lực rõ ràng như vậy? Vì cái gì lại dính líu đến mẫu thân?
Mặc dù trong trí nhớ của nàng không có hồi ức về Dương thị chút nào, nhưng là nghe Khương ma ma cùng Xảo Lan nói, Dương thị chẳng qua là một vị tiểu thư khuê phòng bình thường, nếu như nói bà có một chút đặc biệt, là từ nhỏ trưởng thành ở bên người Thái Hậu, những thứ khác nàng thật sự không biết còn có chỗ nào khả nghi.
Băn khoăn trong lòng càng ngày càng nhiều, Hạ Thanh Ca quyết tâm, trực tiếp mở miệng nói: "Đường đều là do mình chọn, nguy hiểm hay không chỉ có đi mới biết được, ngươi chỉ cần nói cho ta, cái khác hết thảy tự ta chịu trách nhiệm."
Nam nhân khẽ cười một tiếng, lập tức không lại nói nữa. Đợi thật lâu Hạ Thanh Ca cũng không thấy hắn đáp lời, xoay người nhìn hắn, lại không nghĩ hắn thế nhưng ngủ thiếp đi.
Trên mặt nàng thoáng hiện lên một hàng hắc tuyến, vô số quạ đen xoay quanh ở trên đỉnh đầu, nam nhân đáng chết - - rôt cuộc là trong đầu hắn nghĩ gì chứ?
- -
Trong bóng đêm, một bóng dáng chợt vụt qua, ngay sau đó rơi vào một viện, bên trong áo choàng của hắn lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, Hạ Thanh Ca được nam nhân ôm nhảy vào trong sân, lập tức Xảo Lan cũng theo sát phía sau nhảy vào.
Ba người ai cũng không mở miệng nói chuyện, sợ đánh thức người làm trong nội viện, nam nhân móc ra cái bình sứ kia từ trong lòng ngực đưa cho Hạ Thanh Ca, nhẹ giọng nói "Một ngày ba lượt, trong vòng một tháng có thể xóa sẹo."
Hạ Thanh Ca nhận lấy, nói một tiếng "Cám ơn nhiều."
Nam nhân nhếch môi cười, nhìn nàng thật sâu một cái, bóng dáng chợt lóe biến mất trong bóng đêm vô tận.
Hạ Thanh Ca nhìn chỗ hắn rời đi, nắm chặt bình sứ trắng trong tay, mặc dù lúc ở Phụng Tiên Lâu không hỏi ra chút tin tức có giá trị nào, nhưng mà, nàng lại phát hiện, người nam nhân này cũng không tồi như nàng nghĩ.
Khẽ mỉm cười, nàng ra hiệu cho Xảo Lan bằng mắt, hai người yên tĩnh trở về trong phòng, lúc này Hạ Thanh Ca đã không hề ở Tây sương phòng, mà là đến Đông sương phòng, Xảo Lan ngủ ở ngoài phòng gác đêm cho nàng, lúc Hạ Thanh Ca nằm ở trên giường, nghĩ đến phần đại lễ mình chuẩn bị cho Lương di nương kia, trong lòng âm thầm sảng khoái không thôi.
Hết thảy kết quả ngày mai tự có!
Nàng chờ xem kịch vui là được!
Trong Phúc Thọ Viện
Hạ lão phu nhân vừa mới rời giường không lâu, được Quế ma ma đỡ ngồi trên giường tay vịn gỗ lim ởphòng khách.
"Lão phu nhân, Đại tiểu thư vội tới thỉnh an ngài."
Nghĩ tới Hạ Thanh Ca, Hạ lão phu nhân khẽ cười một tiếng, nhưng sâu trong ánh mắt cũng không có một nụ cười.
"Theo như lời ngươi nói ngày hôm qua, nếu như Đại a đầu này có thể quyết đoán như vậy, thì đúng là một người có thể bồi dưỡng."
Trên mặt Quế ma ma vui mừng rõ ràng, nhưng lập tức che giấu "Lão phu nhân là người khôn khéo, đợi tí nữa cùng nói chuyện với Đại tiểu thư một phen là tự có thể nhìn ra một hai."
Hạ lão phu nhân khẽ cười một tiếng, xoay người nói với Đại nha hoàn bên cạnh:
"Tư Yên, ra ngoài mời Đại tiểu thư vào."
“Vâng” Đại nha hoàn hầu hạ ở bên vội vàng phúc thân rời đi.
Hạ Thanh Ca lẳng lặng đứng ở cửa, lúc này Tư Yên vén lên rèm đi ra.
Khi thấy nữ tử ưu nhã lạnh nhạt đứng ở trước mặt thì rõ ràng sững sờ "Đại tiểu thư?"
Hạ Thanh Ca khẽ mỉm cười "Tư Yên tỷ tỷ, tổ mẫu có thể đứng dậy?"
Lúc này Tư Yên mới thật sự bị khiếp sợ, mặc dù Hạ Thanh Ca hồi phủ không quá nửa năm, nhưng là ở bữa tiệc ngắm hoa phủ Quốc công ba tháng trước, Hạ Thanh Ca xem như bỗng nhiên nổi tiếng , lúc đó nàng tướng mạo bình thường, mặc lại càng thô tục không chịu nổi.
Nữ tử tĩnh lặng như phong lan trong u cốc hôm nay thật sự là Đại tiểu thư kia?
Nàng chỉnh lại tâm trạng, vội vàng nói:
"A, lão phu nhân đã đứng dậy, biết được Đại cô nương đến vấn an, liền vội vàng gọi nô tỳ ra nghênh tiếp ngài."
Hạ Thanh Ca khẽ vuốt cằm "Vậy làm phiền Tư Yên tỷ tỷ dẫn đường ."
Tư Yên không dám trì hoãn, vội vàng vén rèm "Đại tiểu thư, mời vào."
Hạ Thanh Ca theo Tư Yên vào trong nhà, lúc này bọn hạ nhân quét sân ở bên ngoài đều tò mò nhìn chằm chằm cửa phòng khách.
Ở dưới sự hướng dẫn của Tư Yên, Hạ Thanh Ca một đường đi tới chính đường, chỉ thấy ở trên giường chính giữa phòng là một lão phụ nhân, vóc người bà hơi lộ vẻ phúc hậu, sắc mặt đỏ thắm, vẻ mặt trang nghiêm, người mặc một bộ áo bằng gấm màu xanh ngọc, hạ thân mặc quần dài đen theo họa tiết hình mây, quanh thân quanh quẩn khí chất phú quý.
Mà hầu hạ bên cạnh bà đúng là Quế ma ma.
Hạ Thanh Ca nhẹ nhàng cất bước đi tới, khẽ phúc thân "Thanh Ca thỉnh an tổ mẫu."
Lúc Hạ lão phu nhân cùng Quế ma ma đang nhìn đến Hạ Thanh Ca, cũng rõ ràng mang theo thần sắc khiếp sợ, nhưng là Hạ lão phu nhân khôi phục như thường rất nhanh.
Vẻ mặt từ ái nói: "Ha ha, Ca nhi đến đây, đến, trước mặt đến tổ mẫu, đến cho tổ mẫu nhìn kĩ một chút."
Hạ Thanh Ca khẽ xoa cằm, đi tới.
Hạ lão phu nhân nhìn nữ tử cẩn thận chu đáo đứng ở trước mặt mình, trên mặt phát ra một tia tinh quang, lập tức nhếch khóe miệng cười nói: "Thời gian trước ta đi Phật Sơn dâng hương, có một khoảng thời gian không gặp Ca nhi , không nghĩ tới lần này vừa thấy mặt, Ca nhi lại trổ mã được như thế."
Hạ Thanh Ca làm như e lệ cười một tiếng "Làm phiền tổ mẫu nhớ rõ, Ca nhi quả thật liễu yếu đào tơ ở đâu được như tổ mẫu ca ngợi, tổ mẫu mới là mỹ nhân, nghe người già trong phủ nhắc tới, tổ mẫu năm đó xinh đẹp hơi cả hoa hải đường đấy, liền Ca nhi nghĩ như vậy đã cảm thấy là cực đẹp ."
Nữ nhân đều thích người khác ca ngợi, Hạ Thanh Ca biết, cực lực tán dương lão phu nhân là tuyệt đối đúng.
Quả nhiên, tươi cười của Hạ lão phu nhân rõ ràng sâu hơn không ít so với vừa rồi.
"Tiểu Ca nhi của ta miệng thật là ngọt, chẳng qua tổ mẫu hiện tại cũng là một bà già, dung nhan đã chẳng bằng xưa, làm sao mà tươi trẻ như các con
được, chỉ nhìn thấy đã vui mừng, đến, đứa bé ngoan, ngồi bên cạnh tổ mẫu."
Hạ lão phu nhân nói liền kéo Hạ Thanh Ca đến ngồi xuống bên cạnh giường mình, lập tức kéo tay của nàng xem xét tường tận một hồi.
Thở dài một tiếng, nói:
"Cháu gái tốt của ta, tối hôm trước thật uất ức cho con. Ta đều nghe Quế ma ma nói, bên cạnh mình lại ra loại nô tài dơ bẩn hạ tiện bực này, ảnh hưởng với con cũng là rất lớn ."