"Ta muốn Vạn công tử thu mua lương thảo lượng lớn, trữ hàng ở U châu, tốt nhất còn có thể một nhóm thượng hạng hãn huyết bảo mã từ Xích Do, mà Xích Do còn thiên về Mạc Bắc, buôn bán trà, ngựa là có lợi nhất, ta có thể bảo đảm, hai thứ đồ này tất nhiên sẽ làm Vạn công tử chất vàng bạc đầy bồn." Hạ Thanh Ca nhìn chằm chằm hai mắt Vạn Thiên Lân, nàng không nóng nảy, bởi vì nàng biết rõ Vạn Thiên Lân nhất định sẽ đáp ứng nàng, vô luận là vì cái ngọc bội kia hay là bởi vì chính hắn phát giác ra quan hệ lợi hại trong đó.
Quả nhiên, Hạ Thanh Ca vừa mới nói xong, đồng tử của Vạn Thiên Lân lộ vẻ phóng to, hắn cũng không phải là khiếp sợ Hạ Thanh Ca bảo hắn mua đồ, mà là hôm qua lão gia tử nhà hắn vừa mới nói cho hắn, trong đó này thì có trữ hàng lương thảo cùng chọn ngựa tốt, quan hệ lợi hại trong đó lão gia tử nhà hắn tự nhiên là có đường dây biết, nhưng là hắn khiếp sợ là Hạ Thanh Ca chỉ là một tiểu thư khuê các, làm sao sbiết được?
Hạ Thanh Ca vừa nhìn ánh mắt của hắn cũng biết chuyện này trên căn bản là ván đã đóng thuyền "Công tử có thể suy tính một chút, ta có một khoản ngân lượng cùng cửa hàng ở tiền trang Dược Long, nếu như công tử nguyện ý làm ăn cùng ta, ta gởi lại ở tiền trang tất cả gia sản tương đương thành bạc, xem như ta nhập cổ phần."
Cuối cùng nhìn Vạn Thiên Lân một cái, Hạ Thanh Ca đứng lên "Vạn công tử có thể suy nghĩ ba ngày, nếu như ba ngày sau công tử cự tuyệt, ta thì sẽ tìm nhà khác."
Nàng đang muốn xoay người đã bị Vạn Thiên Lân gọi lại "Hạ tiểu thư chậm đã."
"Công tử có thể còn có chuyện gì phải nói ?" trong lòng Hạ Thanh Ca đã rõ nhưng trên mặt lại giả vờ bộ dạng u mê.
Vạn Thiên Lân khẽ mỉm cười đứng lên đi đến trước mặt nàng "Hạ tiểu thư tính toán tốt như vậy, ta tự nhiên không thể cự tuyệt, nếu tiểu thư đã nguyện ý cùng ta làm ăn, hôm nay không bằng quyết đinh luôn thì như thế nào?"
Khóe miệng Hạ Thanh Ca nở một nụ cười "Chính hợp ý ta."
Như thế, hai người tiện lợi ký kết một phần hiệp nghị, tự tay viết ký tên lên hai phần, Hạ Thanh Ca tùy ý nhìn thoáng qua hiệp nghị trên mặt, xác định không có vấn đề liền thu vào, chỉ cần trên mặt con dấu đóng của Vạn Thiên Lân sẽ không sợ hắn quỵt nợ .
Sau khi từ biệt Vạn Thiên Lân, Hạ Thanh Ca đi xuống lầu lên thẳng xe ngựa "Tiểu thư, muốn trở về?"
Hạ Thanh Ca lắc đầu, vén lên một góc rèm nhìn lại nhã gian chữ thiên số một ở lầu hai, lúc này Vạn Thiên Lân đang đầu nhìn về phía nàng qua cửa sổ.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Thanh Ca để rèm xuống "Đi đến thôn dân đen ở thành tây."
"Cái gì? Tiểu thư, cái chỗ kia vừa dơ bẩn vừa rách nát, bây giờ ngài không dễ đi a." Xảo Lan biết rõ thôn dân đen kia, nghe nói là nơi triều đình xây dựng tạm thời vì ăn mày ở kinh thành, trên cơ bản đều là phòng cỏ tranh, cả thôn xóm nằm ở một cái khe suối ngoài thành, Xảo Lan như thế nào cũng không nghĩ ra tiểu thư muốn đi chỗ đó?
Hạ Thanh Ca mang chút vui vẻ nhàn nhạt nhìn nàng một cái "Ngươi không cần hỏi nhiều, ta đi chỗ đó tự nhiên là có nguyên nhân nói, cho phu xe một tiếng đi."
Xảo Lan xem Hạ Thanh Ca kiên trì cũng không nên đang khuyên, đẩy ra rèm cùng phu xe thông báo một tiếng liền hướng tới tây thành mà đi.
- -
"Công tử."
Sau khi Phượng Phi Lang ra khỏi phủ Tu quốc công, nho nhã trên mặt biến mất trong nháy mắt, thay tới nhưng là một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau khi hắn ngồi lên xe thìnhìn thoáng qua mấy tấm cuộn tranh họa kia, đưa tay cầm ra một tác phẩm trong đó, còn lại trực tiếp ném cho gã sai vặt tới đón tiếp.
"Lâm Phúc, nghĩ biện pháp xử lý những thứ này."
Lâm Phúc lập tức hiểu ý tứ thiếu gia của mình, mỗi lần thiếu gia giao cho hắn những vật này, hắn hơn phân nửa đều là tìm một chỗ không người thiêu hủy, xem ra hôm nay lại có tiểu thư nhà ai đưa cho thiếu gia những vật này.
"Bẩm thiếu gia, tiểu nhân tuyệt đối làm xong cho ngài."
Phượng Phi Lang khẽ cười một tiếng, mở cuộn tranh họa trong tay thưởng thức bức họa phía trên một lần nữa, tuyệt, tiểu nha đầu này người chơi tốt nhất, thần bí nhất mà hắn từng gặp qua.
"Thiếu gia, bầy giờ ngài muốn về phủ hay đi đâu?"
"Đi Phượng Tiên Lâu." Trong xe ngựa truyền đến nhàn nhạt thanh âm, Lâm Phúc lập tức quay đầu ngựa lại hướng tới Phượng Tiên Lâu - -
Từ trà lâu Xuân Nguyệt một đường chạy nhanh đến thôn dân đen ước chừng hơn một canh giờ, khi bọn họ đến nơi, sắc trời đã đến gần giờ Thân (cỡ 15h-17h).
Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua chung quanh, thôn dân đen này nói là một thôn xóm, nhưng mà khắp nơi đều là bụi cỏ dại, ngay cả đường nhỏ cũng không có, dọc theo bị người giẫm bằng đường mòn tiến vào cửa thôn.
Một mùi gay mũi đập vào mặt, Hạ Thanh Ca cùng Xảo Lan không hẹn mà cùng dùng khăn lụa che lại mũi của mình.
Hạ Thanh Ca nhìn lại chung quanh, mới phát hiện hai bên khắp nơi là rác rưởi chất đống, hơn mười ngôi nhà tranh đơn sơ phân tán ra, có đứa bé ngồi ở cửa hai mắt không ánh sáng ngẩn người, dường như làbộ dạng đói bụng thật lâu, mà có còn lại là bưng bát đũa cũ rách dự định ra cửa xin cơm, xem bọn họ nữ có nam có, hơn nữa đa số đều là người già cùng trẻ em.
Lúc này Hạ Thanh Ca mới biết được vì sao nơi này sẽ có mùi khó chịu như vậy, thì ra là trong thôn làng không có nhà vệ sinh, cho nên bọn họ dùng cỏ khô xây dựng một túp lều đơn sơ ở gần đó.
Cho nên mùi khó chịu này chính là từ nơi này truyền tới , Hạ Thanh Ca nôn khan một hồi, lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Xảo Lan đỡ nàng đi vào sâu bên trong, người trong thôn đều là giương mắt tò mò nhìn chằm chằm hai nữ tử ăn mặc sang trọng này.
Gần vào trong thôn, Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua ông lão ngồi bên cạnh, xoay mặt phân phó Xảo Lan: "Ngươi đi lên hỏi một chút nơi này có người nào gọi là Vân Tranh công tử hay không."
"Vâng ạ" mặc dù Xảo Lan không biết tiểu thư vì sao phải tới nơi này tìm người, nhưng là nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn theo phân phó chạy đến trước hỏi thăm một phen.
Hạ Thanh Ca đứng tại chỗ, đang nhìn cảnh tượng đổ nát chung quanh, cảm thán người này từ khi ra đời đã nhất định bất bình đẳng, thế gia quý tộc cả ngày là rượu ngon thức ăn tốt, xa xỉ phù hoa, mà ở trong đó chỉ cách bọn họ một đường gần một canh giờ, nhưng lại có vân cùng bùn khác nhau.
Đúng vào lúc này sau lưng đột nhiên có người không cẩn thận bổ nhào về phía nàng, Hạ Thanh Ca cảnh giác chợt nhích người, người nọ liền té nhào vào .
"Ai u." Một tiếng kêu đau, cộng thêm tiếng vang vật nặng rơi xuống đất, Hạ Thanh Ca xoay người nhìn lại, đã thấy một vị nam tử người mặc trường vải thô sam màu lam té nhào vào, bụi đất trên mặt đất lập tức bay lên.
"Ta nói ngươi - - ngươi" nam tử bò trên mặt đất, tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "Ngươi đứng ở chỗ này cản trở đường đó, có biết hay không ?"
Lúc này Hạ Thanh Ca mới nhìn rõ tướng mạo nam tử trước mặt, hắn xõa tóc, y phục trên người rách nát không chịu nổi, khắp nơi đều là dấu vết vá víu, tóc đen thật dài đem cả khuôn mặt hắn ẩn giấu dưới sợi tóc, nhưng là nàng nhìn ra đây là một vị nam tử trẻ tuổi.