• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ra khỏi gian phòng, Hạ Thanh Ca vươn tay nhìn hắn "Công tử hình như cần phải trả lại ta một đồ vật."

Vân Tranh chép miệng, cuối cùng không cam không nguyện móc ra một cái hà bao từ trước ngực đưa cho Hạ Thanh Ca.

"Cô phát hiện ta trộm hà bao của cô từ lúc nào ?"

Hắn buồn bực hỏi, tay nghề của hắn trộm đồ cũng không phải chỉ qua loa, lại không nghĩ tới nha đầu này cẩn thận như vậy, Vân Tranh oán thầm, càng là người có tiền càng hẹp hòi.

Hạ Thanh Ca tự nhiên không có buông tha trào phúng trong mắt hắn, nàng móc ra tất cả bạc vụn bên trong cùng hai tờ một ngân phiếu trăm lượng đưa cho hắn.

"Cầm đi đi, bệnh của bác gái không thể chậm trễ."

Vân Tranh cúi đầu nhìn thoáng qua ngân phiếu trong tay Hạ Thanh Ca, đôi môi khẽ giật giật, cuối cùng mang theo một chút kiêu ngạo nói: "Cô đang thương hại ta? Cám ơn ý tốt của cô, nhưng ta không thể nhận."

"Ha ha, vì cái gì?" Đối với việc Vân Tranh không muốn ngân lượng của mình, Hạ Thanh Ca cũng không có biểu hiện cực kỳ giật mình.

" Vân Tranh ta tuy là người nghèo, nói trắng ra là, người ở thôn dân đen này có thể là ở trong mắt những đại gia kinh thành kia ngay thì cả súc sinh cũng không bằng, nhưng ta vẫn lo liệu mọi thứ dựa vào hai tay của mình nuôi sống chính mình, cho nên, trộm tiền của cô ta sẽ yên tâm thoải mái, nhưng cầm tiền của cô ta sữ có cảm giác mắc nợ cô ."

Hạ Thanh Ca thu hồi ngân phiếu trong tay, dường như nàng hiểu tâm tư của Vân Tranh, mặc dù người nam nhân này xuất thân lỗ mãng, lại mang theo khí phách không chịu thua cùng quật cường.

Đúng lúc này, Vân Tranh mạnh quay đầu lại, Hạ Thanh Ca theo tầm mắt của hắn nhìn lại, có mấy chục người cầm gậy gộc từ phía xa chạy đến bên này, lại bị Xảo Lan chặn lại.

Thì ra là Xảo Lan đã sớm đuổi theo Vân Tranh, vốn định bắt lấy hắn tại chỗ, có thể thấy được hắn một đường đi về nhà tranh của mình, nàng nghĩ tiểu thư sẽ cùng đi qua nên không rút dây động rừng.

Mà sau khi nàng đi một đường tới đây, đúng là thấy được Hạ Thanh Ca, nàng đang muốn đi lên phía trước thì lại thấy đám người đuổi theo Vân Tranh lúc nãy đến đây, một đám người khí thế hung hăng , có thể tiểu thư còn ở bên trong, nàng tuyệt đối không thể để cho những người này đi vào làm bị thương tiểu thư.

"Các ngươi nổi giận đùng đùng xông qua làm gì? Có chuyện gì không thể nói chuyện sao?"

Người đàn ông cầm đầu cười lạnh một tiếng, mang theo ánh mắt cực kỳ bỉ ổi nhìn kỹ Xảo Lan "Vậy mà cũng có một tiểu mỹ nhân đến đây làm chỗ dựa cho thằng nhóc kia, cô quản nổi sao?"

Trên mặt Xảo Lan thoáng hiện lên tức giận "Ngươi muốn tìm người ta tự chắc sẽ không trông nom, nhưng mà nơi này là nà dân, người cũng không thể tự ý xông vào nhà dân, đây là phạm pháp."

Xảo Lan vừa nói ra, một đám người đối diện liền ồ ồ cười vang.

Nam nhân cầm đầu lắc đầu "Ta nói tiểu nha đầu, cách ăn mặc của cô nhất định là nha đầu nhà giàu, nên làm gì thì làm đi, không nên ở chỗ này ngăn cản chuyện của chúng ta, cô cũng không hỏi thăm một chút thôn dân đen này có người trông nom sao? Lời nói khó nghe, cho dù hôm nay gia gia đây đốt cả thôn này, quan phủ cũng sẽ không hỏi nhiều một câu."

Lúc này một giongj nói cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới "Giữa ban ngày ban mặt, ta muốn nhìn một chút ngươi làm sao có thể thiêu rụi nơi này."

"Tiểu thư." Xảo Lan quay đầu lại, thấy là Hạ Thanh Ca, liền vội vàng đi tới, bảo hộ ở bên cạnh.

Lúc này Vân Tranh cũng bước nhanh tới, gương mặt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện "Chương Đại Đảm, ta chỉ là mượn ngươi ba lượng bạc, hiện thời ta cả vốn lẫn lời trả lại ngươi bốn lượng bạc trắng, ngươi lại tăng tiền lãi lên gấp mười lần, làm gì có nơi nào lòng dạ đen tối như các ngươi?"

Người cầm đầu cười hắc hắc, đưa tay sờ soạng cằm một cái, lúc này mới lạnh mặt "Đây là quy củ của sòng bạc Long Môn chúng ta, ngươi mượn bạc của chúng ta, thì phải trả lãi gấp mười lần, đến hôm nay vừa lúc là kỳ hạn, ba mươi lượng bạc trắng một phần cũng không thể thiếu, nếu không cũng đừng trách ta trở mặt vô tình."

Sòng bạc Long Môn? Hạ Thanh Ca hoài nghi nhìn Vân Tranh một cái, hắn như thế nào chạy tới sòng bạc mượn bạc? Chẳng lẽ là vì mẹ của hắn?

Ở kiếp trước, sau khi hắn công thành danh toại dường như không có nghe nói hắn còn có một vị mẹ già, khi đó sợ là đã qua đời.

Vừa rồi nàng cẩn thận quan sát sắc mặt phụ nhân kia, hai mắt bầm tím, đôi môi khô nứt, trên mặt vàng như nến khô, cái dạng này vừa nhìn chính là hàng năm tật bệnh quấn thân.

Vân Tranh nghe lời nói của Chương Đại Đảm kia, trên mặt lập tức trầm xuống "Ta lúc ấy ký kết biên lai cùng các ngươi cũng không có quy định này, các ngươi ở chỗ này tùy tiện lập lời nói, ta làm sao có thể tin? Hiện tại chúng ta lấy ra chứng từ đến đối chứng một phen, xem ta nói đúng hay không."

Chương Đại Đảm vừa nghe, trên mặt bắt đầu khó coi "Tiểu tử, đừng có mà rượu mời không uống lại uống rượu phạt, ngươi cũng không hỏi thăm một chút người mược tiền ở sòng bạc Long Môn của chúng ta ai không phải trả lãi gấp mười lần, ngươi hôm nay trả thì đừng trách ta hạ thủ vô tình , các huynh đệ, xét nhà cho ta, hầu hạ tiểu tử đáng chết này thật tốt."

Hắn ra lệnh một tiếng, hơn mười người sau lưng cùng nhau ùa lên.

"Chờ một chút, bạc này ta trả." Hạ Thanh Ca kịp thời mở miệng.

Hai mắt Chương Đại Đảm bốc lên ánh sáng "Ha ha, ta nói Vân Tranh, tiểu tử đáng chết nhà ngươi đúng là diễm phúc sâu, cũng quan hệ được với tiểu thư nhà giàu nha."

"Không được cho bọn họ, bọn họ là một đám thổ phỉ, ta phải đi Kinh Điềm Doãn tố cáo bọn họ." Vân Tranh không nghĩ đến nữ tử chỉ có duyên gặp mặt một lần cùng mình này sẽ đứng ra giúp hắn, mặc dù trong lòng hắn xác thực cảm nhận được một tia mềm mại, nhưng là người tự biết thân phận, hắn tuyệt đối không thể để cho một cô nương xa lạ trả nợ cho hắn.

Thấy Vân Tranh ngăn cản ở trước người của mình, thử dò xét của Hạ Thanh Ca đối với hắn xem như kết thúc, hắn xác thực cũng coi là một vị quân tử, mặc dù lúc này hắn đã đi đến cùng đường, lại kiên trì làm theo nguyên tắc làm người cơ bản của mình.

Hạ Thanh Ca khẽ cười một tiếng đi ra từ phía sau hắn, quay đầu lại ném cho hắn một ánh mắt trấn an, lúc này mới nhìn về phía Chương Đại Đảm đối diện.

"Bạc ta có thể cho, Vân công tử hôm nay đã cho các ngươi bốn lượng bạc trắng, ấn theo lời các ngươi, cũng chính là còn thiếu hai mươi sáu, chúng ta hiện tại có thể đến Kinh Điềm Doãn, ngay trước mặt Kinh Điềm Doãn Hạ đại nhân, lúc ta trả lại ngân lượng còn dư lại cho các ngươi, các ngươi ký kết một phần chứng từ khác tại chỗ cho ta, tỏ rõ Vân công tử đã trả sạch nợ nần."

Chương Đại Đảm vừa nghe, hai mắt trợn tròn trừng mắt Hạ Thanh Ca "Ngươi trêu chọc lão tử phải hay không? Hừ! Vân Tranh hắn thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên, làm cái gì còn làm phiền Kinh Điềm Doãn đại nhân làm chứng?"

Hạ Thanh Ca cười nhạt một tiếng, cực kỳ bình thản mở miệng "Không phiền toái, Kinh Điềm Doãn Hạ đại nhân chính là Nhị thúc phụ (chú hai) của ta, Nhị thúc phụ luôn luôn yêu thương ta, cho nên, chỉ cần các ngươi đi theo ta đến, hắn tự nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi. Huống chi, không có chứng từ, các ngươi nếu nói là Vân công tử chưa trả tiền, chẳng phải là biến thành một vụ án không đầu mối rồi sao?"

Chương Đại Đảm vừa nghe Hạ Thanh Ca nói, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn chỉ là một lưu manh đầu đường, mà chủ tử nhà mình cũng chỉ là một thương hộ, khi dễ khi dễ những người nghèo kia còn nói được, hắn như thế nào dám muốn tiền người của Hạ gia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK