Học sinh chung quanh rối rít gật đầu "Đúng vậy, nếu là Phượng công tử có thể trở thành phu tử của chúng ta, vậy hàng năm lúc đến Hội Văn Sĩ, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua những người ở Quốc Tử Giám kia ." Trong đó, một vị nam tử chừng mười ba mười bốn tuổi hết sức kích động hô lớn một tiếng.
"Đúng vậy, để Viện sĩ nói một chút đi, để Phượng công tử làm phu tử của chúng ta."
"Đúng vậy."
Mọi người bắt đầu nghị luận rối rít, nam tử trong điện đều dùng vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Phượng Phi Lang, mà hơn phân nửa nữ tử là thẹn thùng e lệ nhìn qua nam tử áo trắng bồng bềnh, anh tuấn bất phàm trên đài.
Nhìn thấy tình hình mất khống chế bên trong, Hạ Thanh Ca có chút tiến thối lưỡng nan, nàng rất bất ngờ là phu tử mới tới thế nhưng lại là Phượng Phi Lang?
Nhìn đứng nam tử đặc biệt tuấn tú đứng ở trên giảng đài kia, đầu nàng đau nhức, hiện thời nàng vì một mảnh đất thanh tĩnh mà sẵn sàng cho Trình phu tử tới.
"Học sinh bên ngoài, đi học vì sao còn chưa vào?"
Phượng Phi Lang nhìn hơn mười ánh mắt nhìn mình chằm chằm phía dưới kia, trên mặt vẫn là mỉm cười thản nhiên, trong lòng đã sớm phiền muộn không chịu nổi.
Nếu không phải lão đầu tử kia tử cứng rắn túm hắn tới đây, hắn tuyệt đối sẽ không lội vũng nước đục này.
Đang lúc hắn muốn nói cái gì đó để áp chế tình cảnh này lại, lại nhìn thấy một nữ tử đứng bên ngoài, nàng tĩnh lặng đứng ở ngoài điện, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho bộ váy dài của nàng ánh lên, khuôn mặt nhỏ kia bởi vì đứng ở chỗ che bóng mà không thấy rõ lắm, nhưng là Phượng Phi Lang lại cảm thấy cặp mắt kia hết sức quen thuộc.
Theo tầm mắt của Phượng Phi Lang, mọi người cùng nhau xoay người nhìn về hướng cửa, trong nháy mắt, Hạ Thanh Ca đã trở thành tiêu điểm toàn trường.
Đáng chết, Hạ Thanh Ca thầm mắng trong lòng, sớm biết rằng Phượng Phi Lang này có thể thấy nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chút do dự xoay người rời đi.
Rơi vào đường cùng, nàng đi vào, khẽ phúc thân "Học sinh thỉnh an phu tử."
Lúc này Phượng Phi Lang mới thật sự nhìn rõ dung mạo của nữ tử, nữ tử này ngũ quan tinh xảo, trên mặt lại càng trắng nuột như ngọc, tuyệt sắc khuynh thành, sau khi nàng đi vào, mọi người trong điện cơ hồ đều lộ ra vẻ kinh diễm.
Ngay cả Phượng Phi Lang cũng không thể không tán thưởng trong lòng, nữ tử này quả thật có dung mạo khuynh người.
"Đứng dậy đi, hôm nay đúng là trò học lớp này ?"
“Vâng”
Phượng Phi Lang nhìn một vòng cung điện, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện mỗi một cái bàn, mỗi cái ghế dựa đều bị chiếm chỗ.
"Không bằng, trò cứ ngồi ở chỗ này của ta đi, " Phượng Phi Lang đưa tay chỉ một chiếc thư án bên cạnh hắn, đó là chỗ phu tử phê chữa bài tập ngày thường.
Hạ Thanh Ca nhìn lại theo phương hướng hắn chỉ, khẽ vuốt cằm "Vậy làm sao được? Nếu chiếm mất chỗ của phu tử, tí nữa lúc phu tử phê duyệt tác phẩm của học sinh thì chẳng phải là không có chỗ sao? Nếu không được thì hôm nay học sinh không học vậy."
Nàng vừa nói như vậy, bọn nữ tử trong điện đều có vẻ mặt mừng rỡ, vừa rồi lúc Phượng Phi Lang nói ra để Hạ Thanh Ca ngồi ở thư án của mình, trong lòng các nàng đều khó chịu một hồi.
Dựa vào cái gì nàng có thể ngồi ở chỗ kia?
Lúc này, trong đám người truyền tới một giọng nói thanh thúy "Vị tiểu thư này là ở quý phủ nào , vì sao chưa bao giờ thấy qua?"
"Đúng vậy, ta cũng vậy chưa bao giờ thấy qua." Lúc này, nữ tử ngồi ở bên cạnh nàng cũng tùy theo mở miệng.
Nghe được giọng của hai người, Hạ Thanh Ca nhàn nhạt quét tới, nói chuyện đúng là Lương Giai Dĩnh cùng Lý Tân Nhu.
Cách ăn mặc của nàng hôm nay sợ là đa số người đều không biết, mà Hạ Du Hàm ngồi bên cạnh các nàng cũng chỉ là thoáng lặng nhìn nàng một cái, lập tức mang theo một tia không vui quay đầu đi.
Lúc này, trong lòng Hạ Du Hàm cực kỳ khó chịu, vốn là hôm nay Phượng Thế tử ở chỗ này giảng bài, nàng rất kinh ngạc cùng vui vẻ, nghĩ đến hôm đó Phượng Thế tử ca ngợi bài thơ tả mai của mình, nàng có dự cảm, Phượng Thế tử hẳn là có chỗ đặc biệt đối với nàng, hiện thời hắn lại thành phu tử của mình, đây chẳng lẽ là duyên phận do trời định, không phải sao?
Đúng là, khi nàng ở thời khắc vui vẻ nhất, thế nhưng xuất hiện một nhân vật như vậy, nhất là khi thấy dung mạo nữ tử này, nàng lại càng cảm nhận được uy hiếp thật sâu.
Hạ Thanh Ca nhìn ra mọi người đang nghi hoặc, nàng xoay người hướng tới Phượng Phi Lang, nhẹ giọng nói: "Học sinh chính là Hạ Thanh Ca phủ Tu quốc công."
"Cái gì?"
Người trong điện đa số đều biết Hạ Thanh Ca, người mặc dù không quen biết cũng ít nhiều nghe nói qua đại danh Hạ Thanh Ca,nữ tử ngày hôm nay đứng ở trước mặt bọn họ, cử chỉ hào phóng, dung mạo tuyệt mỹ tại sao có thể là Hạ Thanh Ca?
Ngay cả Hạ Du Hàm cũng mang theo một tia không thể tin, nhưng là cẩn thận nghe giọng nói của nàng đã từ từ bắt đầu tin tưởng.
Giọng nói này thật sự là quá mức quen thuộc, nàng ngay cả nằm mơ đều hận không thể mang chủ nhận của giọng nói này băm vằm thành trăm mảnh, làm sao lại nghe lầm?
Hạ Thanh Ca? Nàng tại sao có thể trở nên đẹp như vậy? Hạ Du Hàm vừa rồi vốn là ghen tị, mà hiện tại, trong lòng lại trở thành tàn nhẫn cùng cay độc.
Nàng tuyệt đối không cho phép Hạ Thanh Ca che mất tài hoa của mình!
Mà lúc này, người run động nhất chính là Phượng Phi Lang, trước đây hắn đáp ứng Trình phu tử xác thực có mục đích khác, chính là vì ngóng trông có thể nhìn thấy nữ tử khiến cho hắn hứng thú kia, ngày hôm nay nàng đã đứng ở trước mặt của mình, lại cùng bộ dáng trong trí nhớ của hắn hoàn toàn như hai người.
Vầng sáng phát ra xung quanh nàng bây giờ sợ là những nữ tử trong kinh đô không ai có thể địch nổi, hiện thời nàng còn nhỏ tuổi, nếu như qua hai ba năm nữa, sau khi cập kê thì nàng sẽ xinh đẹp lộng lẫy đến mức nào nữa?
Phượng Phi Lang sau khi lấy lại tinh thần, ôn nhu cười một tiếng, sâu trong ánh mắt mang theo một tia vui vẻ mơ hồ nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca.
"Đã là học sinh nơi này, vậy Hạ tiểu thư không cần phải khách khí, ngồi xuống đi."
"Tạ phu tử." Hạ Thanh Ca cũng không từ chối nữa, khẽ phúc thân, dưới ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của mọi người, ngồi xuống thư án bên cạnh Phượng Phi Lang.
Sau khi nàng ngồi xuống liền giương mắt nhìn về phía Phượng Phi Lang, không nghĩ nàng vừa mới ngẩng đầu thế nhưng Phượng Phi Lang cũng mang theo vui vẻ nhìn xem nàng, thấy hắn khẽ gật đầu, khóe miệng Hạ Thanh Ca dẫn ra một tia lễ phép vui vẻ.
"Nếu học sinh đã tới đủ, hôm nay chúng ta sẽ lấy thơ vẽ tranh, thơ chính là bài mà ta đang cầm trên tay, mọi người có thể xem xong rồi suy nghĩ một lát, lập tức bắt đầu, đến buổi trưa kết thúc."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Phượng Phi Lang giơ lên một tờ giấy trắng.
"Triều bình lộ đái sa. Sổ thanh đề điểu oán niên hoa, hựu thị thê lương thì hậu tại thiên nhai! Bạch lộ thu tàn nguyệt, thanh phong tán hiểu hà. Lục dương đê bạn vấn hà hoa, ký đắc na niên cô tửu, na nhân gia?"
Sau khi Hạ Du Hàm thấy bài thơ này đã có dự định trong lòng, học sinh trong điện trên cơ bản đều đã bắt đầu chuẩn bị giấy và bút mực, đều là vẻ mặt nhao nhao muốn thử.
Lúc này Phượng Phi Lang đưa bài thơ trong tay đặt ở trước mặt Hạ Thanh Ca, miệng mang ý cười tươi cười nhìn chằm chằm nàng "Hôm nay coi đây là đề, ta ngược lại rất tò mò Hạ tiểu thư sẽ ứng phó như thế nào?"
Nhớ tới bài thơ mắng chửi người cùng chữ viết rất đẹp của Hạ Thanh Ca ngày hôm đó, hôm nay hắn ôm tâm tình mong chờ mà nhìn nàng.
Hạ Thanh Ca cầm lấy thi từ, nhìn thoáng qua, trên mặt có hoa, có rượu, có chim, có núi, có sông,trong từ ngữ lại có rất nhiều ẩn ý.
Nhìn thoáng qua đôi mắt của Phượng Phi Lang, nàng khẽ cười nhạt "Phu tử đợi tí nữa sẽ biết."
Nói rồi cũng bắt đầu vẽ một bức tranh trên giấy Tuyên Thành.