Mục lục
Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về tới Hải Đường uyển, thay y phục xong, Dung Hoa tới thư phòng, hỏi Túy Đồng: "Ta kêu ngươi tìm hiểu tin tức của Bạch gia, tới đây rồi?"

"Tin tức ở kinh thành đã thu thập xong, nhưng Bạch gia chủ yếu phát triển ở phía Nam, muốn tìm hiểu kỹ phải tốn ít nhiều công sức."

"Ngươi quen thuộc Diệp gia hơn Lưu Tô, cho nên chuyện trong phủ do ngươi phụ trách, chuyện của Bạch gia cứ giao cho Lưu Tô đi." Dung Hoa nói, "Ngươi theo dõi bên Lại Ngọc các cho ta, không cần làm gì cả, chú ý thêm Lan di nương là được."

Kỷ thị đương nhiên không để đứa nhỏ trong bụng Ngọc di nương.

Xuống tay với hài tử còn chưa ra đời quá mức nham hiểm, cho nên nàng sẽ không lợi dụng một thai phụ để đối phó Kỷ thị, nhưng một khi Kỷ thị muốn xuống tay, bản thân nàng phải đoạt lấy cơ hội trước.

Túy Đồng gật đầu: "Vâng." Sau đó nàng lại ngẩng đầu nhìn nhìn Dung Hoa.

"Có chuyện gì muốn nói sao?"

"Không ạ." Túy Đồng lắc đầu.

Chuyện liên quan tới chủ tử, nếu tiểu thư đã đoán được nhưng lại không lên tiếng, vậy nàng cũng không cần mở miệng.

Dung Hoa khẽ cười.

Liễu Hành?

Chiêu Vương Liễu Hành?

Từ ngày quen biết, y không màng Bạch Lẫm, sau đó hồi kinh lại không chút sức lực mà mở Lâu Ngoại Lâu, còn mặc kệ Lâm Luật đập quán. Nếu nàng còn không đoán ra y chính là Chu Hành, vậy quả thật là có mắt không tròng.

Trong trí nhớ, năm nàng được đón về nhà thì y đã rời kinh, nhưng lời đồn quả thật nghe qua không ít.

Thông minh tuyệt đỉnh, hoàng tử được tiên đế sủng ái nhất, ra dáng thiên tử.

Tiên đế mất năm y sáu tuổi, nghe nói y bi thương tới tính tình thay đổi, thậm chí không thể nói chuyện... Bất đắc dĩ, Kính Huệ công chúa phải ra quyết định đưa y đi Thương Châu.

Mười hai năm qua, y chưa từng trở về kinh thành.

Mà những năm gần đây, tin đồn thần thánh hóa vị Chiêu Vương này cũng dần biến mất.

Một Chiêu Vương thiếu niên bắt mắt như sao băng xẹt qua kinh thành, sau đó biến mất không một dấu vết.

"À đúng rồi, Lưu Tô, ngươi giúp ta chú ý thêm tin tức buôn bán nhà cửa bên thành đông nữa." Đông quý tây phú, phía đông là nơi quyền quý tụ tập, tương đối an toàn.

"Vâng."

"Các ngươi lui ra đi, giúp ta gọi Thạch ma ma vào đây." Dung Hoa phất tay.

Hai người lui xuống, Thạch ma ma cũng nhanh chóng vào phòng.

Dung Hoa xua tay cho bà miễn lễ rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh, hỏi: "Ma ma, những người bên cạnh phụ thân bà đều quen hết chứ? Hiện tại bọn họ đang ở đâu?" Người bên cạnh tất nhiên là tâm phúc của Diệp Thế Hiên.

Thạch ma ma vừa gật đầu vừa nói: "Vâng, bên cạnh lão gia có hai trợ thủ đắc lực, Tống Văn và Hà Vũ, Tống Văn đã cầu ân điển của lão phu nhân và đại lão gia để đưa thê nhi về quê, còn Hà Vũ đang làm trong chuồng ngựa."

Chủ tử đã chết, trong lòng Diệp Thế Lâm lại mang khúc mắc nên không trọng dụng bọn họ, vì thế một người tự động rời đi, một người bị bỏ rơi.

Dung Hoa lại hỏi: "Người nhà hắn đâu?"

"Mẹ hắn đang làm việc trong phòng giặt quần áo trong nhà có đứa con gái sáu tuổi." Thạch ma ma trả lời.

Không chỉ có bản thân mà ngay cả người nhà cũng bị ghẻ lạnh. Dung Hoa tiếp tục hỏi: "Hà Vũ này là người thế nào?"

"Quyền cước không tồi, vô cùng ổn trọng."

Quả nhiên là người ẩn nhẫn, phụ thân là Trạng Nguyên, tâm phúc bên cạnh ông chắc chắn cũng không tầm thường. Dung Hoa khẽ cười: "Ta muốn gặp hắn, ma ma giúp ta truyền lời đi."

Nếu Hà Vũ thích hợp thì nàng sẽ không đi tìm người khác, bản thân cũng có thể sớm ngày hành động. Có điều hợp hay không còn phải chờ gặp mặt mới biết.

"Vâng, lão nô đi ngay." Thạch ma ma gật đầu đứng dậy.

................

Diệp Di Nguyệt vừa chạy vào phòng thì nước mắt liền rơi xuống: "Nương, phải làm sao đây?"

"Nguyệt Nhi, con làm sao vậy?" Lan di nương bị nàng ta dọa cho sợ hãi, vội vàng đứng dậy kéo lại gần mình, "Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói."

Diệp Di Nguyệt cho hạ nhân lui ra ngoài, sau đó nức nở kể lể: "Nương, làm sao đây? Bá mẫu nhất định là ghi hận chuyện lần trước."

Lan di nương cầm khăn tay giúp nàng ta lau nước mắt: "Cẩn thận nói lại lời tổ mẫu con nói xem."

Diệp Di Nguyệt tỉ mỉ kể lại, ngay cả biểu cảm và ánh mắt đều mô tả vô cùng chi tiết.

"Ý của tổ mẫu con là để Ngũ tỷ tỷ con vào cung tuyển tú?" Lan di nương hầu hạ lão phu nhân đã nhiều năm, cho nên chỉ cần nghe liền đoán được tâm tư của bà ấy.

"Vâng, nhìn thần sắc của tổ mẫu, nữ nhi cũng nghĩ vậy." Diệp Di Nguyệt gật đầu, lại nói, "Nương, hiện tại không phải nói chuyện này, chúng ta nên tìm cách để không cần tới chỗ của Ngọc di nương đi kìa."

Lan di nương duỗi tay xoa mái tóc của Diệp Di Nguyệt: "Đừng lo lắng, nương sẽ không để cho người ta tính kế, Ngọc di nương cũng không phải kẻ ngốc, việc này con không cần để tâm."

"Nhưng mà... Nương, nữ nhi lo..." Nhiều năm cúi người thuần phục Kỷ thị, Diệp Di Nguyệt ít nhiều cũng biết được tính cách của bà ta.

Lan di nương nắm chặt tay Diệp Di Nguyệt: "Nương sẽ không sao, những việc bình thường đã có nha đầu và bà tử làm, nương chỉ nói chuyện tâm sự với Ngọc di nương thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, con đừng lo..."

Lan di nương trấn an một lúc rồi kêu Diệp Di Nguyệt về phòng.

Lan di nương đứng dậy đi lấy đôi giày mới thêu chưa được bao lâu, nâng bước tới Tễ Huy viện.

Nếu Ngũ cô nương đã tham gia tuyển tú, vậy... Hôn sự với Lâm gia do Thành Quốc Công và lão gia định ra, người thực hiện chắc chắn là cô nương nhị phòng bọn họ!

..............

"Nàng ta tới?" Kỷ thị đang nhìn bái thiếp của Định Quốc Công phủ, đúng lúc nghe Hương Lăng báo Lan di nương nói, liền chán ghét, nhíu mày, "Được, để ả ta vào."

Hương Lăng nhanh chóng mời Lan di nương vào, Lan di nương lập tức hành lễ: "Gặp qua đại phu nhân."

"Đứng lên đi." Kỷ thị uống một ngụm trà, lạnh giọng, "Ta đang muốn tìm người thông báo cho muội, nếu muội đã tới thì ta cũng không cần phái người đi nữa. Muội trở về dọn dẹp đồ đạc, nhanh chóng dọn tới Lại Ngọc các đi."

"Vâng, phu nhân." Lan di nương mỉm cười đứng dậy, mở khăn tay trình đôi giày mới thêu lên, "Đây là đôi giày tiện thiếp giành thời gian để làm, mong phu nhân nhận cho."

Kỷ thị phất tay để Trần ma ma nhận lấy, lại nhìn thoáng qua: "Đường may rất tinh xảo, vất vả cho muội rồi."

"Có thể làm việc cho phu nhân là phúc phận của tiện thiếp." Lan di nương cúi đầu. 

Nàng tới để quy phục, nhưng Kỷ thị lại không coi nàng vào mắt, phất tay kêu người tiễn ra ngoài.

"Đại phu nhân, tiện thiếp có lời muốn nói, về Ngũ tiểu thư." Lan di nương ngẩng đầu nhìn Kỷ thị, ánh mắt lướt qua nha đầu trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK