"Vâng, nô tỳ đi một lát rồi về." Túy Đồng gật đầu, sau đó Lưu Tô rời khỏi thư phòng.
"Tiểu thư, có việc gì không? Nghe nói Tố Lan mất rồi." Sắc mặt Lê Hoa trắng bệch, nàng thật sự lo Túy Đồng và Lưu Tô một đi không trở về, tiểu thư là chủ tử chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, như mạng của nha đầu chỉ nhỏ bé như con kiến.
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Dung Hoa cười cười. "Giúp ta mài mực đi." Chỉ gọi Túy Đồng và Lưu Tô là vì bận tâm tới danh dự của nàng, dù sao hài tử của di nương bá phụ cũng không liên quan tới bản thân. Vả lại, Túy Đồng và Lưu Tô cũng không phải loại người dễ bị khi dễ.
Túy Đồng và Lưu Tô vừa tới nơi, nha đầu canh cửa liền xốc màn mời hai người vào.
Túy Đồng Lưu Tô hành lễ đúng mực: "Nô tỳ thỉnh an lão phu nhân, phu nhân."
"Hai ngươi nói đi, hôm nay ở vườn mai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ thị lạnh giọng, "Một chữ cũng không được giấu diếm, nếu không loạn côn đánh chết!"
Diệp lão phu nhân không nói gì, nhưng ánh mắt lại âm trầm quan sát hai nha đầu trước mắt, chỉ cần việc này liên quan tới Ngũ nha đầu, bà ta sẽ lập tức xử lý bọn họ! Diệp gia nuôi dưỡng một cô nương suốt mười mấy năm, đương nhiên không thể vì chuyện này mà hủy hoại thanh danh.
"Vâng, lão phu nhân, phu nhân." Túy Đồng gật đầu, sau đó cẩn thận kể lại sự tình khi đó.
"Chẳng lẽ việc này thật sự là ngoài ý muốn sao?" Nghe xong, Kỷ thị quay đầu nhìn Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân không để ý bà ta, chỉ nhìn Túy Đồng và Lưu Tô, hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Có." Lưu Tô lên tiếng, "Nô tỳ thấy Lan di nương đẩy Ngọc di nương." Tuy động tác rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không giấu được đôi mắt của nàng và Túy Đồng.
Một câu khiến tất cả đều sợ ngây người, Lan di nương đứng bên cạnh nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, lập tức ngẩng đầu nhìn Lưu Tô, khóc lóc quỳ xuống: "Lão phu nhân, phu nhân minh giám, tiện thiếp... Tiện thiếp sao có thể táng tận lương tâm, làm ra loại chuyện thiên lôi đánh chết như vậy?"
Trong mắt Kỷ thị xẹt quá ý cười, hỏi lại: "Ngươi thấy rõ sao?"
"Vâng." Lưu Tô không nhiều lời, chỉ đáp một tiếng.
"Lão phu nhân, phu nhân, tiện thiếp bị oan." Lan di nương vừa khóc vừa duỗi tay chỉ vào Lưu Tô, "Nha đầu chết tiệt ngươi, ta và ngươi không có thù oán, ngươi sao có thể vu oan cho ta? Ngươi không sợ báo ứng hay sao? Ngươi vì sao lại vu oan cho ta cơ chứ? Có phải ngươi đã làm ra chuyện không nên làm, lúc này lại đem nước bẩn hắt lên người ta không? Hay là ngươi đang giúp đỡ ai đó?"
Giúp đỡ, đương nhiên là che giấu việc xấu cho chủ tử, mũi giáo lại chỉ thẳng vào Diệp Dung Hoa.
Trong lòng Kỷ thị đặc biệt cao hứng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh giọng hét một tiếng: "Lan di nương."
Lan di nương lập tức câm miệng, nước mắt cứ ào ào rơi xuống: "Cầu lão phu nhân, phu nhân làm chủ cho tiện thiếp, mấy ngày qua, nửa điểm tiện thiếp cũng không dám lơi lỏng, mọi chuyện đều vì mong Ngọc di nương bình an sinh một hài tử khỏe mạnh... Tiện thiếp... Thật sự bị oan."
"Đúng vậy, mấy ngày nay Lan di nương thật sự rất tận tâm, ngay cả ngủ cũng ngủ cạnh phòng của Ngọc di nương." Kỷ thị gật đầu nói với Diệp lão phu nhân, chứng minh Lan di nương luôn tận lực chăm sóc Ngọc di nương.
Sắc mặt Diệp lão phu nhân vẫn vô cùng âm trầm.
Kỷ thị thầm quan sát biểu cảm của Diệp lão phu nhân, sau đó trừng mắt nhìn Lưu Tô, trầm giọng: "Còn không nói thật? Vì sao lại bôi nhọ Lan di nương?"
"Lão phu nhân, phu nhân, oan uổng quá." Lan di nương khóc lóc càng thêm ủy khuất.
"Oan uổng?" Lưu Tô bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Lan di nương.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Lão phu nhân và phu nhân đang ở đây, ngươi dám to gan sao?"
"Ta chỉ muốn nói với người rằng..." Lưu Tô duỗi tay giật cây trâm vàng trên đầu nàng ta xuống, "Chẳng qua là một di nương nhỏ nhoi, vậy mà dám hắt nước bẩn lên người tiểu thư nhà ta!"
Nói xong, cây trâm cứ thế bị quăng xuống đất.
Lan di nương hoảng sợ nhìn tay Lưu Tô, thân mình nhịn không được mà run rẩy.
Kỷ thị và Diệp lão phu nhân cũng hít vào một hơi thật sâu, đó rõ ràng là kim trâm bằng vàng!
Đám người Lý ma ma cũng nghẹn họng, ngơ ngác nhìn Lưu Tô.
Qua nửa ngày Kỷ thị mới hoàn hồn, bà ta nuốt nước bọt, quát: "Làm gì vậy hả? Ở trước mặt lão phu nhân, ngươi dám lỗ mãng vậy sao?"
Lưu Tô thản nhiên trở về vị trí cũ.
Túy Đồng không chút hoang mang, nói: "Lão phu nhân, phu nhân, tiểu thư không thể rời nô tỳ và Lưu Tô, nếu hai người không còn chuyện gì khác, vậy chúng nô tỳ xin cáo từ."
Diệp lão phu nhân ổn định tâm thần, vội phất tay: "Ừ, về đi, cố gắng hầu hạ tiểu thư nhà ngươi."
Chờ bọn họ ra khỏi phòng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là gì chứ? Kỷ thị tuy không cam lòng nhưng lại không dám ngăn cản: "Mẫu thân..."
Lan di nương vẫn còn kinh hoảng, lúc này mới gào lên: "Lão phu nhân, phu nhân..."
"Im miệng!" Diệp lão phu nhân quát.
Cả người Lan di nương run lên, không dám hé răng.
"Chuyện này ngươi điều tra đi, ta mệt rồi." Diệp lão phu nhân đuổi mọi người ra ngoài, chỉ giữ một mình Lý ma ma, "Bà đi điều tra xem nha đầu kia có lai lịch gì, còn chuyện hôm nay nữa, tra rõ cho ta."
Lan di nương là do Kỷ thị cố tình điều qua chăm sóc Ngọc di nương, mấy ngày nay nàng ta đặc biệt tận tâm, với ăn mặc của Ngọc di nương đều vô cùng cẩn thận. Hiện tại tôn tử không còn, nha đầu Tố Lan cũng chết, mà nàng ta mỗi câu mỗi chữ đều chỉ cháu gái của mình. Tuy không thích cháu gái này, nhưng bà cũng không phải kẻ không phân biệt thị phi trắng đen, một tiểu thư nhị phòng sao phải đi hại hài tử trong bụng di nương của đại phòng chứ?
Tố Lan đã chết, lúc này chỉ còn lại Lan di nương và chủ tớ Dung nha đầu. Hiện tại chỉ có điều tra mới làm sáng tỏ việc này.
....................
Trở về Hải Đường uyển, Túy Đồng kể lại chuyện bên chỗ Diệp lão phu nhân. Dung Hoa gật đầu, mới nói: "Mấy tháng qua, Kỷ thị không động tay chân gì sao?"
"Dạ có." Túy Đồng đáp, "Theo nô tỳ thấy cẩn thận, Ngọc di nương mang thai kỳ thật cũng không vất vả lắm... Hài tử không còn, Kỷ thị không thể thoát khỏi quan hệ."
"Có bằng chứng không?"
"Có."
"Vậy để lộ cho tổ mẫu và đại bá biết đi."
....................
Từ nha môn trở về, vừa tới cửa Diệp Thế Lâm đã nghe được tin, sắc mặt âm trầm đi nhanh qua Lại Ngọc các.