Tuyên Bình Hầu là huynh trưởng của Tề Quý phi, ba thê tử trước đây cưới về đều chết, bên ngoài có lời đồn nói rằng Tuyên Bình Hầu có mạng khắc thê, cho nên Tề lão phu nhân, Tề Quý phi và Tuyên Bình Hầu đều sầu não.
Một tháng nay, Tuyên Bình Hầu đột nhiên mắc bệnh, Thái y trong Thái Y Viện đều đã tận lực nhưng vẫn không có khởi sắc, Tề Quý Phi và Tề lão phu nhân lo lắng tới tóc bạc cả đầu.
Mấy ngày trước, Tề lão phu nhân tới Tướng Quốc Tự nhờ cao tăng chỉ điểm, nói kiếp nạn lần này của Tây Ninh Hầu, muốn hóa giải phải nhờ tới nữ tử có phúc khí.
Cao tăng vừa dứt lời, Tề lão phu nhân liền nghĩ tới lời đồn gần đây nhắc tới Kiều Nguyệt.
Nhị cô nương Kiều gia này được Hoàng Thượng và Hoàng hậu chọn để tứ hôn cho Chiêu Vương vì muốn xung hỉ, nhưng Chiêu Vương điện hạ lại không đồng ý, nói không muốn trì hoãn cuộc đời của cô nương người ta.
Chiêu vương gia không đồng ý, nhưng Tề gia bọn họ chịu nhận!
Tề lão phu nhân lập tức tiến cung cầu xin Tề Quý Phi, cầu nữ nhi cứu nhi tử một mạng.
Tề Quý Phi chỉ có một huynh trưởng này, đương nhiên không thể thấy chết không cứu, liền sai người ngầm thăm dò sinh thần bát tự của Kiều Nguyệt, nhờ Khâm Thiên Giám xem cùng bát tự của Tây Ninh Hầu, không ngờ kết quả lại là trời sinh một đôi.
Tề Quý Phi lập tức khóc lóc kể lể với Hoàng Thượng, tuy hiện tại Diệp Di Châu đang được sủng ái, nhưng Tề Quý Phi nhận thánh sủng nhiều năm, lại sinh dưỡng Thất hoàng tử cùng Thanh Hà công chúa, cho nên trong lòng Chính Đức đế bà ta vẫn chiếm một vị trí quan trọng.
Nhưng Tuyên Bình Hầu phủ Tề gia là gia đình thế nào?
Sa cơ thất thế có tiếng trong kinh thành, ngoại trừ ăn nhậu chơi bời, Tuyên Bình Hầu chỉ biết tầm hoa vấn liễu, người không có năng lực như vậy, Kiều Nguyệt nào coi trọng?
Nội thị còn chưa đọc xong thánh chỉ, Kiều Nguyệt đã phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Nguyệt Nhi." Kiều lão phu nhân kinh hô một tiếng, hai mắt cũng tối sầm ngã xuống.
Đại sảnh nhất thời hỗn loạn không khống chế được.
Thánh chỉ còn đọc chưa xong đã có hai người hôn mê, nội thị chỉ đành đọc thật nhanh, sau đó khép lại, mỉm cười nhìn Tây Ninh Hầu: "Hầu gia."
"Tạ chủ long ân." Tây Ninh Hầu cảm tạ một tiếng, bộ dáng cảm động tới rơi nước mắt nhận thánh chỉ.
Kiều Nguyệt và Kiều lão phu nhân đã hôn mê, nội thị cũng không tiện nói nhiều, lập tức cáo từ rời đi.
Tây Ninh Hầu vội sai người ban thưởng rồi tiến hắn ta ra ngoài.
"Mẫu thân, Nguyệt Nhi." Nhan thị phân phó nha đầu và bà tử đưa hai người về phòng của lão phu nhân, cũng kêu người mời thái y tới.
Kiều Vũ Thần tuổi còn nhỏ, Nhan thị kêu nha đầu và vú nuôi đưa hắn trở về, trong phòng lúc này chỉ còn Tây Ninh Hầu, Nhan thị, Kiều Vũ Đình, Kiều Nhân và đám bà tử nha đầu.
Nhan thị cầm khăn lau trán cho Kiều lão phu nhân, Kiều Nhân và những nha đầu còn lại chăm sóc Kiều Nguyệt trên giường.
Tây Ninh Hầu khoanh tay đứng một bên, sắc mặt mờ mịt không rõ.
Kiều Vũ Đình vẻ mặt tối sầm, thái dương nổi gân xanh, hai tay nắm chặt thành quyền.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường.
"Thái y tới." Mãi tới khi nha đầu dẫn thái y vào phòng mới phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh.
"Thái y, mau xem cho gia mẫu và tiểu nữ." Tây Ninh Hầu vội nói/
"Hầu gia." Thái y ôm quyền, sau đó nhanh chóng tới mép giường, bắt mạch cho Kiều lão phu nhân trước.
Khám xong, thái y kêu dược đồng lấy ngân châm ra, thi châm vài đường, Kiều lão phu nhân rên một tiếng, mê man mở mắt.
"Mẫu thân." Tây Ninh Hầu đi tới, hỏi, "Thái y, gia mẫu sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
"Lão phu nhân chỉ là nhất thời chịu kích động dẫn tới chóng mặt, không có gì đáng ngại, hầu gia không cần lo lắng." Thái y chắp tay với Tây Ninh Hầu, sau đó mới đi bắt mạch cho Kiều Nguyệt.
Kiều lão phu nhân chịu kích thích quá độ nên mới té xỉu không quá nghiêm trọng, nhưng bên phía Kiều Nguyệt lại là một vấn đề lớn.
Thái y cẩn thận thi châm cho nàng ta, kê thuốc, sau đó lại dặn dò về sau không được để nàng ta chịu kích động như vậy.
Xong xuôi mọi chuyện, thái y cùng dược đồng liền cáo từ, Nhan thị lập tức phân phó nha đầu đưa ông ta ra ngoài.
Kiều lão phu nhân nhìn Tây Ninh Hầu, yếu ớt hỏi: "Sao lại thế này? Hoàng Thượng sao lại đột nhiên tứ hôn cho Nguyệt Nhi và Tuyên Bình Hầu?"
Tuyên Bình Hầu là ai?
Là ca ca của Tề Quý Phi.
Năm đó phụ thân Tề Quý Phi chẳng qua là quan cửu phẩm tép riu, cũng may nữ nhi kiều mị vô song được Hoàng Thượng sủng ái mới gà cho lên trời, được phong hầu, hiện tại phụ thân của Tề Quý Phi không còn nữa, Tuyên Bình Hầu này chính là ca ca thân sinh của Tề Quý Phi.
Tuyên Bình Hầu phủ này nhờ Tề Quý Phi mới có phong vị như hiện nay, đương nhiên không thể so với những quý tộc khác. Gia đình như vậy, có ai coi trọng?
Mà Tuyên Bình Hầu cũng là nhân vật nổi danh trong kinh thành, bởi vì muội muội là Quý Phi đương triều, ông ta chỉ nhận một chức quan nhàn hạ trong Lễ Bộ, trong nhà mỹ thiếp thành đàn còn ra ngoài tầm hoa vấn liễu, có tiếng vì không có học thức.
Thượng bất chính hạ tất loạn (1), hai nhi tử của hắn cũng vậy, cùng Phương Húc ăn chơi một bọn, trong cung Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi tranh đấu người sống kẻ chết, nhưng Phương Húc và thế tử của Tuyên Bình Hầu lại là huynh đệ kề vai sát cánh.
(1) Thượng bất chính, hạ tất loạn: Bề trên (vua, cha) không chính trực, làm gương thì bề dưới (dân chúng, con cái) nổi loạn là điều đương nhiên.
Ba thê tử Tuyên Bình Hầu trước đây cưới về đều chết, kinh thành có lời đồn nói các nàng bị ông ta khắc chết, nhưng trong giới huân quý, trong lòng mọi người đều vô cùng rõ ràng, Tuyên Bình Hầu ăn chơi đàng điếm, Tề lão phu nhân nhiều năm sống trong phú quý nên đặc biệt chanh chua! Ba vị phu nhân trước của Tuyên Bình Hầu kỳ thật đều bị Tuyên Bình Hầu và Tề lão phu nhân tra tấn tới chết!
Trong một năm không biết có bao mỹ thiếp cũng chung số phận bị nâng ra ngoài.
Lần này Tuyên Ninh Hầu là đang chơi đùa với cô nương ở Thiên Hương Lâu mà phát bệnh!
Tuyên Bình Hầu phủ lộn xộn như thế, có nhà nào dám gả nữ nhi qua đó? Cũng chỉ có những kẻ muốn nịnh bợ lấy lòng Tề Quý Phi mới nhẫn tâm đây nữ nhi vào hố lửa mà thôi!
Kiều lão phu nhân vỗ ván giường: "Một chút dấu hiệu cũng không có, hiện tại đột nhiên tứ hôn, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Chớ nói tới Tuyên Bình Hầu Tề gia thế nào, chỉ cần nghĩ tới đứa cháu gái đáng thương, thân mình mảnh mai như vậy sao có thể chịu nỗi sự tra tấn đó?
Gả tới Tề gia, đây còn không phải là đoạt mạng của nàng sao?
Sự tình sao lại biến thành như vậy?
Cháu gái là đích nữ của Tây Ninh Hầu gia bọn họ, sao có thể gả cho người ta làm vợ kế? Hơn nữa là Tuyên Bình Hầu không có tiền đồ này?
Ngoại trừ Tề Quý phi, Tuyên Bình Hầu gia không có gì trong tay cả.
Trước đây, Kiều lão phu nhân còn nghĩ nếu cháu gái gả cho Chiêu Vương, tương lai có thể giúp đỡ đôi chút cho tôn tử, nhưng Tuyên Bình Hầu này, chỉ cần không kéo hắn xuống đã may lắm rồi!
Hoàng Thượng sao lại đột nhiên ban hôn cho cháu gái và Tuyên Bình Hầu chứ?
Tây Ninh Hầu cũng cảm thấy đau cả đầu: "Mẫu thân, chuyện này nhi tử sẽ đi hỏi thăm xem rốt cuộc là như thế nào?"
Cho dù có Tề Quý Phi, Thất hoàng tử, Tây Ninh Hầu cũng không thấy vừa mắt Tuyên Bình Hầu Tề gia, hiện tại trung cung có đích tử, hơn nữa đích tử là Tứ hoàng tử tính tình trầm ổn, lại là người có năng lực, trên triều người người đều coi trọng.
Mà nữ nhi gả tới Tuyên Bình Hầu phủ, Kiều gia sẽ tự động đứng cùng phía với Tề Quý Phi, tương lai nếu Thất hoàng tử tranh giành đế vị, chỉ sợ một chút phần thắng cũng không có, tới lúc đó cả Kiều gia cũng phải liên lụy.
So với hôn sự của nữ nhi, Tây Ninh Hầu lo lắng cho tương lai của Kiều gia hơn.
Nhan thị lẳng lặng đứng một bên, nhưng trong lòng lại như nở hoa, nha đầu kia lộn xộn nháo nhào, cuối cùng phải gả cho kẻ sa cơ thất thế như Tuyên Bình Hầu!
Kiều Nhân đứng bên cạnh cúi đầu khẽ cười, đích tỷ được ngàn kiều vạn sủng gả cho Tuyên Bình Hầu, đối với nàng đương nhiên là chuyện đáng để cao hứng.
"Tổ mẫu..." Kiều Nguyệt vừa mở mắt liền xuống giường, đỡ tay Kiều Nhân đi qua, nhào vào lòng Kiều lão phu nhân, "Tổ mẫu, người cứu cháu, cháu không muốn gả, không muốn gả." Nàng ta vừa nói vừa khóc thê lương.
Nha đầu bà tử trong phòng nơm nớp lo sợ, không ai dám lên tiếng.
"Nguyệt Nhi đáng thương của ta." Kiều lão phu nhân ôm Kiều Nguyệt vào lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Nguyệt Nhi." Sắc mặt Kiều Vũ Đình tối sầm.
"Ca ca." Kiều Nguyệt bi ai nhìn Kiều Vũ Đình.
Kiều Vũ Đình siết chặt hai tay, hốc mắt cũng đỏ ửng.
Kiều lão phu nhân nhìn huynh muội bọn họ, lại ngẩng đầu nhìn Tây Ninh Hầu: "Nhi tử, con nghĩ biện pháp đi!"
Tây Ninh Hầu nhấp môi không đáp.
Có thể có cách gì chứ?
Ông đâu phải Chu Hành! Chu Hành nói không cưới thì không cưới, Hoàng Thượng cũng không nói gì. Nhưng ông có thể không gả nữ nhi sao? Nữ nhi có thể không gả đi sao?
Đây là thánh chỉ Hoàng Thượng hạ xuống!
Kháng chỉ? Tới lúc đó Hoàng Thượng sẽ lấy đầu toàn bộ Kiều gia!
"Tổ mẫu, cháu không gả, không gả!" Kiều Nguyệt nức nở, thanh âm thê lương khiến người ngoài cũng đau lòng.
Tây Ninh Hầu siết chặt hay tai, sắc mặt xanh mét đánh một chưởng lên cây cột trên giường: "Câm miệng cho ta!"
"Bang" một tiếng, mọi người trong phòng sợ run lên.
Kiều Nguyệt khụt khịt mấy tiếng rồi dừng khóc, nhất thời, nội thất yên tĩnh không một tiếng động.
Kiều lão phu nhân hoàn hồn, run rẩy chỉ tay vào Tây Ninh Hầu: "Ngươi tức giận cái gì? Kêu ngươi nghĩ cách, sao lại mắng Nguyệt Nhi?"
"Các ngươi lui xuống hết đi." Tây Ninh Hầu nhìn hạ nhân trong phòng.
Mọi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
"Tuyên Bình Hầu là người thế nào, ngươi chắc chắn còn rõ cho ta, Nguyệt Nhi gả cho hắn còn có đường sống sao?" Kiều lão phu nhân dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tây Ninh Hàu, hỏi.
"Hu hu..." Kiều Nguyệt lại khóc nức lên.
"Phụ thân, người cứu muội muội đi, nhi tử cầu xin người, muội muội không thể gả cho Tuyên Bình Hầu được!" Kiều Vũ Đình quỳ xuống, dập đầu ba cái, "Chỉ cần người cứu muội muội, về sau cái gì nhi tử cũng nghe lời người."
Cho dù muốn hắn nhường vị trí thế tử này, hắn cũng nguyện ý. Hắn chỉ hận bản thân không có năng lực, ngay cả muội muội cũng không bảo vệ được.
Tây Ninh Hầu trừng mắt nhìn Kiều Vũ Đình: "Cái gì là không gả? Có thể không gả hả? Đây là Hoàng Thượng tự mình hạ thánh chỉ, về sau không được nói vậy nữa!" Nói xong, ông ta lại nhìn Kiều Nguyệt, "Nguyệt Nhi, đừng náo loạn nữa, an tâm chờ gả đi!"
Kiều Nguyệt nước mắt lưng tròng nhìn Tây Ninh Hầu, đôi môi run run lại không dám nói không gả, chỉ ngồi ngay mép giường, cúi đầu nức nở.
Tây Ninh Hầu đã cảnh cáo như vậy, sắc mặt Kiều lão phu nhân trắng bệch.
Đây là thánh chỉ, là Hoàng Thượng tứ hôn.
Cho dù Tuyên Bình Hầu phủ là địa ngục, cháu gái cũng phải gả qua đó, hơn nữa phải vui vẻ gả đi! Kiều gia cũng phải vui vẻ gả nữ nhi đi!
Kháng chỉ? Kiều gia nào có lá gan lớn như vậy?
Vẻ mặt Kiều Vũ Đình cũng tái nhợt.
Kiều Nguyệt nức nở một hồi mới chậm rãi nâng gương mặt trong suốt nhìn Nhan thị, ánh mắt lạnh thấu xương, gằn từng chữ nói: "Mẫu thân, là người sao? Là người nói với Ngũ cô nương kêu Vương gia làm vậy đúng không?"
Nhất định là bà ta!
Là bà ta nói với Diệp Dung Hoa, kêu Vương gia cầu xin Hoàng Thượng gả mình cho Tuyên Bình Hầu!
Chính là bà ta!
Sắc mặt Nhan thị trắng bệch, tức giận tới muốn dậm chân: "Nguyệt Nhi, con nói lời này là có ý gì?"
"Có ý gì? Trong lòng bà biết rõ! Nhất định là bà, nhất định là bà hại ta!"
Kiều lão phu nhân cũng âm trầm nhìn Nhan thị: "Ngày đó ngươi kêu Vu ma ma ra ngoài để nói chuyện riêng với Ngũ cô nương, hai người rốt cuộc đã nói cái gì?"
Là bản thân và cháu gái buộc bà ta đi tìm Ngũ cô nương Diệp gia, hi vọng Chiêu Vương có thể cưới cháu gái. Lúc này bà sao có thể nói cháu gái không phải?
"Tổ mẫu..." Kiều Nguyệt thê lương, không cam lòng.
Nhan thị duỗi tay che đôi mắt ướt át: "Mẫu thân, trời đất chứng giám, con dâu sao có thể độc ác đẩy Nguyệt Nhi vào hố lửa như vậy? Tính tình nha đầu Dung hoa quật cường, mấy năm nay con dâu lại không chăm sóc nó, trong lòng nó oán con dâu, con dâu định mấy ngày nay sẽ tiếp tục qua từ từ nói chuyện với nó, kêu nó hỗ trợ nói mấy câu trước mặt Vương gia, không ngờ... Hoàng Thượng đã tứ hôn cho Nguyệt Nhi... Con dâu ngày ấy... Mấy năm nay con dâu không quan tâm Dung Hoa, con dâu chẳng qua là muốn hỏi thăm nó mấy câu, xin mẫu thân minh giám."
"Mẫu thân, đây rốt cuộc là chuyện gì, nhi tử sẽ đi hỏi thăm rõ ràng." Tây Ninh Hầu đỡ Nhan thị đang thương tâm ngồi xuống ghế, nói với Kiều lão phu nhân.
Kiều lão phu nhân hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Nhan thị: "Của hồi môn của Nguyệt Nhi ngươi chuẩn bị đi."
Hỏi thăm rõ ràng thì như thế nào?
Hỏi thăm rõ ràng, cháu gái có thể không gả sao?
Cháu gái đáng thương, sao mệnh lại khổ như vậy?
"Được rồi, Nguyệt Nhi không khóc nữa, trở về nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nữa, cố gắng điều dưỡng thân thể, biết chưa?" Kiều lão phu nhân cầm tay Kiều Nguyệt, nhu hòa nói, "Cháu vừa ngất xỉu, thân thể còn yếu, có chuyện gì, tổ mẫu, phụ thân và ca ca cháu giải quyết."
Kiều Nguyệt khóc lóc không nói lời nào.
Kiều Nguyệt lại ngẩng đầu nhìn Kiều Nhân: "Cháu đưa tỷ tỷ về phòng đi."
"Vâng, tổ mẫu." Kiều Nhân ngoan hiền đáp.
"Tổ mẫu, cháu đưa muội muội về phòng." Kiều Vũ Đình tiến lên đỡ Kiều Nguyệt.
"Ừ." Kiều lão phu nhân gật đầu, sau đó xua tay, "Các ngươi đều về hết đi."
Gọi hạ nhân vào hầu hạ, mọi người mới cáo từ.
................................
Kiều Vũ Đình đỡ Kiều Nguyệt về viện, vừa vào phòng, đám người Cam Thảo liền hầu hạ nàng nằm xuống giường.
Kiều Nguyệt không ngủ, chỉ kêu hạ nhân lui xuống.
Kiều Vũ Đình nâng gối phía sau cho nàng dựa: "Nguyệt Nhi, nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nữa."
Kiều Nguyệt đau khổ phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ca ca, nhất định là Nhan thị hại muội!"
"Nguyệt Nhi, muội đừng nghĩ nhiều nữa, có ca ca ở đây, nếu bà ta thật sự hãm hại muội, ca ca chắc chắn sẽ báo thù cho muội."
"Ca ca." Kiều Nguyệt nhẹ giọng gọi một tiếng, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, "Nguyệt Nhi phải sống sao đây? Nguyệt Nhi muốn dùng hơi tàn này giúp đỡ ca ca..."
Lòng Kiều Vũ Đình đau như dao cắt: "Muội muội, chúng ta bỏ đi đi, ca ca đưa muội đi, cái gì cũng từ bỏ, ca ca đưa muội rời khỏi kinh thành."
Hai mắt Kiều Nguyệt sáng rực, nhưng sau đó lại trở nên ảm đạm: "Không, muội không đi, ca ca cũng không thể đi."
Nàng một thân bệnh tật, có thể trốn đi đâu? Hầu phủ là của ca ca, hiện tại sao có thể chắp tay nhường cho người khác? Hơn nữa kẻ đó lại là nhi tử của độc phụ Nhan thị?
Kiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Đình, lắc đầu nói: "Ca ca, muội không sao."
"Nguyệt Nhi..."
"Ca ca, chắc chắn là Nhan thị giở trò, bà ta muốn hại chúng ta." Sắc mặt Kiều Nguyệt âm trầm, trong mắt lộ rõ lệ khí, "Chắc chắn là bà ta nói Diệp Dung Hoa mở lời với Vương gia, sau đó Vương gia động thủ, nếu không Hoàng Thượng sao có thể tứ hôn muội cho tên phế vật kia được?"
Gương mặt Kiều Vũ Đình tối sầm.
"Muội nhất định sẽ không để bà ta sống yên!" Kiều Nguyệt cắn răng.
"Ca ca sẽ đòi công đạo cho muội." Ánh mắt Kiều Vũ Đình lộ ra tia âm ngoan.
Kiều Nguyệt vội lắc đầu: "Không, ca ca không được động thủ, nếu huynh xử lý bà ta, tới lúc đó bị phụ thân tra tới, người bị hại sẽ chính là huynh."
"Nhưng nếu phụ thân tra ra muội, muội không phải cũng bị phụ thân trách phạt sau? Sức khỏe muội không tốt, cứ để ca ca ra tay." Kiều Vũ Đình nhíu mày.
"Ca ca yên tâm, muội sẽ cẩn thận." Khóe môi Kiều Nguyệt lộ ra nụ cười âm hiểm.
Có tổ mẫu che chở, phụ thân có thể điều tra ra cái gì?
Hơn nữa, nàng sợ sao? Nếu có thể chỉnh Nhan thị, cho dù có chết nàng cũng cảm thấy đáng!
"Được rồi, ca ca về đi, muội muốn ngủ một lát." Kiều Nguyệt mỉm cười nhìn Kiều Vũ Đình.
"Được, lát nữa ta sẽ tới thăm muội." Kiều Vũ Đình gật đầu, đỡ nàng nằm xuống, chỉnh lại chăn đệm mới rời đi.
Trong phòng trở lại an tĩnh, chỉ có Cam Thảo ngồi bên cửa sổ may vá, lồng ngực Kiều Nguyệt như bị tảng đá đè nặng, mở mắt, thì thào kêu: "Cam Thảo, nước."
"Vâng, tiểu thư." Cam Thảo vội buông kim chỉ trong tay, lấy nước, đồng thời đem thuốc cho nàng ta uống.
Kiều Nguyệt uống mấy hớp, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn, cả người nằm trên giường nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, ánh mắt lộ tia hung ác.
Tây Ninh Hầu sai người nghe ngóng thông tin, Kiều lão phu nhân nghe xong liền tức giận tới đấm ngực dậm chân: "Là ta, đều do ta hại Nguyệt Nhi, là ta hại nó!"
Mệnh tốt, có thể xung hỉ đều do bà ta nói với Hoàng hậu nương nương.
Cái gì là cao tăng nói, tất cả đều do bà tùy tiện bịa ra để thành toàn cho trái tim của cháu gái, hi vọng cháu gái gả cho Chiêu vương gia.
Hiện tại, chính nó trở thành hòn đá đập vào chân mình.
Hôn sự với Chiêu Vương không thành, ngược lại bị người ta tính kế, cháu gái phải gả cho Tuyên Bình Hầu.
"Mẫu thân, người đừng quá thương tâm, Nguyệt Nhi và Tuyên Bình Hầu là Hoàng Thượng tứ hôn, Tuyên Bình Hầu dù hoang đường thế nào cũng sẽ không ủy khuất Nguyệt Nhi." Tây Ninh Hầu.
"Hắn là ai? Hắn biết thương tiếc Nguyệt Nhi sao? Nguyệt Nhi của ta số thật khổ." Kiều lão phu nhân hối hận than vãn, "Đều do ta hại nó."
Tây Ninh Hầu cau mày không nói gì.
Nếu không phải bọn họ ầm ĩ, nữ nhi sao có thể bị tứ hôn cho Tuyên Bình Hầu?
Hiện tại có thể không gả sao? Kiều gia bọn họ có thể từ chối sao?
Kiều lão phu nhân bình tĩnh lau nước mắt, mới nói: "Của hồi môn của Nguyệt Nhi con phải cho nó thêm ba phần, của hồi môn mẫu thân nó để lại cho nó một nửa, nửa còn lại cho Đình Nhi..."
Tây Ninh Hầu gật đầu.
Kiều lão phu nhân dặn dò một phen, sau đó lấy thêm một phần vốn riêng của mình cho cháu gái.
Kiều Nguyệt sau khi biết chuyện liền cười ha hả.
"Tiểu thư." Cam Thảo sợ nàng ta lại hôn mê bất tỉnh.
"Các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn an tĩnh một lát." Kiều Nguyệt ngưng cười, phất tay.
Cam Thảo vội dẫn hạ nhân lui xuống, nhưng bọn họ không dám đi xa, chỉ sốt ruột canh giữ bên ngoài.
Kiều Nguyệt nắm chặt đệm chăn trong tay, cắn chặt đôi môi.
Sao có thể như vậy?
Không liên quan tới Nhan thị? Sao có thể?
Không thể nào, nhất định là bà ta?
Đám người Cam Thảo bên ngoài qua khe cửa nhìn vào bên trong, thấy Kiều Nguyệt ngồi trên giường không có chuyện gì xảy ra mới thở phào nhẹ nhõm.
.............................
Dung Hoa lại mang tâm tình rất tốt tựa vào nệm xem sổ sách trong thư phòng, Cẩm Tú sơn trang đã đi vào hoạt động, mỗi ngày đều hốt bạc đều đều.
Dung Hoa vừa xem sổ sách vừa nghe Túy Đồng kể chuyện hôn sự của Kiều Nguyệt và Tuyên Bình Hầu, chỉ cười không nói gì thêm.
"Tiểu thư, điện hạ tới." Lưu Tô vào phòng, bẩm báo.
Dung Hoa kinh ngạc hỏi: "Vương gia tới?"
Bên ngoài lời đồn náo nhiệt như vậy, y sao vẫn còn tới đây?
"Vương gia có chuyện muốn nói với tiểu thư." Lưu Tô gật đầu trả lời, "Hiện đang ở sau đình hóng gió."
Dung Hoa buông sổ sách, cúi đầu nhìn y phục trên người, sửa sang vạt áo mới ra ngoài, đồng thời phân phó Túy Đồng lấy chút trà bánh.
Hoàng hôn, Chu Hành khoanh tay đứng trong đình hóng gió, ánh mặt trời chiếu xuống phủ lên người y một tầng chỉ vàng, trường thân ngọc lập, phong tư tuyệt diễm.
Dung hoa nhanh chóng đi qua.
"Quấy rầy rồi." Chu Hành xoay người, nói.
Dung Hoa mỉm cười hành lễ: "Ngồi đi."
Túy Đồng và Lưu Tô đều lui ra ngoài.
Dung Hoa cười hỏi: "Vương gia, ngài tìm ta vì chuyện gì vậy?"
"Phải có chuyện mới được tìm nàng sao?" Chu Hành nhìn nàng, hỏi, "Không thể chỉ vì muốn gặp nàng sao?"
Dung Hoa sửng sốt, sau đó liền cười lắc đầu: "Có thể, đương nhiên có thể."
Chu Hành vuốt ve ly trà, không biết phải nói với nàng thế nào mới đúng.
Dung Hoa an tĩnh ngồi chờ y.
Ánh nắng mỹ lệ chiếu xuống dừng trên gương mặt của hai người, ấm áp như mùa xuân.
"Ta kêu người thu thập nhược điểm của Tây Ninh Hầu." Trầm mặc một lúc, Chu Hành mới lên tiếng nói một câu không đầu không đuôi.
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, đối với chuyện này không chút kinh ngạc.
Kiều Nguyệt nhiều lần muốn tính kế y, y sao có thể mặc kệ để nàng ta muốn làm gì thì làm?
Kiều Nguyệt hành động như vậy, tránh không được sẽ liên lụy tới Kiều gia.
Chu Hành muốn đối phó Tây Ninh Hầu cũng không có gì kỳ quái.
Ánh mắt Chu Hành lộ sự quan tâm: "Ta phát hiện cái chết của lệnh tôn năm đó vô cùng khả nghi."
Dưới ánh hoàng hôn, sắc mặt Dung Hoa lập tức trắng bệch, bàn tay chậm rãi buộc chặt ly trà: "Chắc chắn?"
"Ừ, có điều... Cụ thể thế nào còn phải kiểm chứng." Chu Hành gật đầu nói.
"Có liên quan tới Tây Ninh Hầu?"
Nếu đã phát hiện trong lúc y thu thập nhược điểm của Tây Ninh Hầu, vậy Tây Ninh Hầu chắc chắn không thoát khỏi liên quan.
Dung Hoa không khỏi nghĩ tới Nhan thị.
Mấy ngày trước nhắc tới hài tử đã chết của Diệp Thế Hiên, trong mắt Nhan thị lộ rõ sự oán hận và thống khoái.
Từng làm phu thê nhiều năm, còn từng có hài tử, tuy hài tử không còn, nhưng một chút tình cảm Nhan thị cũng không có.
Chẳng lẽ...
Ngón tay Dung Hoa lập tức trở nên trắng bệch, rất nhanh đè ép suy nghĩ này xuống.
Dù thế nào cũng là phu thê cùng chăn gối, trong lòng Nhan thị dù có người khác nhưng cũng không tới nổi làm chuyện sát phu táng tận lương tâm như vậy.
Trong đầu lại hiện lên nữ nhi mà Diệp Thế Hiên yêu thương như châu báu kia.
Đáy lòng Dung Hoa không khỏi cảm thấy đau đớn, phản ứng này dường như là theo bản năng của nàng, không bị nàng không chế mà chậm rãi lan ra.
Chu Hành duỗi tay lấy chén trà trong tay của nàng, sau đó cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng: "Chuyện này ta sẽ điều tra rõ." Thanh âm nhàn nhạt phảng phất như gió xuân khiến người ta cảm nhận được tia kiên định.
"Phiền ngài rồi." Dung Hoa hoàn hồn, nói.
"Có gì phiền chứ?" Chu Hành lắc đầu, "Chỉ là nếu cái chết của Diệp đại nhân thật sự có khúc mắc phía sau, ta hi vọng nàng đừng quá thương tâm."
Lúc phát hiện sự kỳ quái này, y luôn suy nghĩ không biết có nên nói cho nàng hay không. Suy xét thật lâu, y vẫn quyết định nói cho nàng biết. Vốn có thể cho người truyền lời là được, nhưng y vẫn nhịn không được mà muốn tự mình gặp nàng.
"Đa tạ ngài đã nói với ta chuyện này." Dung Hoa bình ổn cảm xúc, lần nữa nói lời cảm tạ.
"Ta không biết lời này có nên nói với nàng hay không, nếu tới lúc đó phát hiện bản thân sai rồi, không phải đã khiến nàng thương tâm hay sao?" Chu Hành vẫn không buông tay, bàn tay mềm mại của thiếu nữ khiến lòng y như có gì đó xẹt qua.
"Sẽ không." Dung Hoa khẽ lắc đầu, lúc này phát hiện tay mình còn bị y cầm lấy liền vội rút về.
Trong tay không còn gì, Chu Hành đè xuống sự mất mát, lại hỏi: "Nàng còn nhớ gì chuyện khi đó không?" Sau đó lại nhàn nhạt nói, "Năm đó nàng còn nhỏ, chắc không nhớ rõ chuyện gì."
Dung Hoa nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Không sao, ta sẽ điều tra ra." Chu Hành khẽ cười, giọng nói đặc biệt ôn hòa.
Dung Hoa gật đầu, đáp: "Ừ."
Nếu Diệp Thế Hiên thật sự bị hại, một ngày nào đó chân tướng chắc chắn sẽ được phơi bày!
"Đúng rồi, phụ thân có để lại chút đồ cho ta." Dung Hoa đột nhiên nhớ lại món đồ kia.
Chu Hành nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục.
Y biết Lưu Tô đang điều tra chuyện của Diệp Thế Hiên năm đó, hơn nữa còn là một nữ tử, có điều y không mở miệng hỏi nàng.
"Có điều ta không lấy được!" Dung Hoa cắn môi, ảo não đem chuyện món đồ Diệp Thế Hiên gửi ở tiền trang nói với y.
Nữ nhân yêu nhất? Khó trách!
Chu Hành không nói gì, đồ vật để lại cho nữ nhi lại là một vấn đề khác.
Dung Hoa nghiêng đầu nhìn mặt trời ngả về Tây, cảm thán: "Cái chết của phụ thân có lẽ liên quan tới Nhan thị."
Bốn chữ mưu sát phu quân, nàng vẫn không bật ra được.
Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn Chu Hành: "Ngài chắc cũng đã biết, ta không phải nữ nhi thân sinh của bà ta, rất có khả năng ta cũng không phải thân sinh của phụ thân."
Chu Hành gật đầu: "Không phải nữ nhi thân sinh thì thế nào, Diệp đại nhân rất yêu thương nàng."
"Đúng vậy." Dung Hoa nhẹ giọng, "Cho nên cái chết của phụ thân chắc chắn phải điều tra rõ."
Nếu bị người ta hại chết, nàng nhất định phải báo thù cho ông ấy.
Chu Hành lẳng lặng nhìn nàng.
Da thịt trắng như tuyết, mặt mày như họa, ánh mắt lộ vẻ kiên định, tính cách kiên cường, dũng cảm cùng thông minh đặc biệt khắc sâu trong tâm trí y.
Chu Hành không khỏi nhớ lại tình cảnh hai người lần đầu gặp mặt.
Rõ ràng là vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ lạ thường, cũng may người khi đó nàng gặp là y.
Nhưng...
Nghĩ tới chất độc trong người, trái tim Chu Hành trầm xuống, trong đầu lại nghĩ tới một câu nàng từng nói, bật thốt lên hỏi: "Nàng thật sự không muốn lấy chồng sao? Trên đời này chuyện nam tử si tình với một nữ tử thật sự có!"
Bản thân có thể không còn bao nhiêu thời gian, tới lúc mình không còn nữa, ai có thể cho nàng không trung bay lượn đây?
Nàng thông minh như vậy, tới lúc đó... Tài hoa của nàng bị người ta để mắt, chỉ sợ nàng sẽ bị kẻ xấu coi như quân cờ lợi dụng hoặc là miếng thịt để tranh đoạt, những kẻ không thích nàng sẽ không chút kiêng nể mà ra tay diệ trừ.
Nghĩ tới cảnh đó, trái tim Chu Hành lại bắt đầu đau đớn.
Dung Hoa thành khẩn trả lời: "Không muốn."
Đúng vậy, nàng có thể gả cho nam tử si tình, nhưng người đó có thể bảo vệ nàng sao?
Chu Hành nhìn nàng, lo lắng không thôi, cổ họng đột nhiên trào lên vị tanh ngọt. Y vội nuốt xuống, áp chế máu tươi trong miệng.
Nhưng khóe miệng vẫn chảy ra chút máu.
Dung Hoa kinh hãi, cuống quít kêu lên: "Lâm Thắng, Lâm Thắng."
Tuy không thấy Lâm Hạ và Lâm Thắng, nhưng nàng biết bọn họ chắc chắn đang ở gần đây.
"Vương gia." Lâm Thắng không biết từ đâu chạy tới, nhanh chóng đưa thuốc cho y, sau đó thi châm.
Dung Hoa khẩn trương nhìn, chờ Lâm Thắng thu châm xong mới hỏi: "Có phải độc trong người Vương gia tái phát hay không? Có nghiêm trọng không?"
Chu Hành nhìn Lâm Thắng ý bảo hắn không được nói bậy, sau đó mới nhìn Dung Hoa, khẽ lắc đầu: "Không sao."
Máu đã trào ra rồi, còn không sao sao?
Chẳng lẽ thật sự không sống được bao lâu nữa?
Trái tim Dung Hoa như có ai đó bóp nghẹn, nàng nhìn Chu Hành, lại nhìn Lâm Thắng, hỏi: "Tình hình Vương gia thế nào? Lâm Thắng, ta muốn nghe sự thật."
Chu Hành trừng mắt nhìn Lâm Thắng.
Lâm Thắng nhìn Dung Hoa, thành thật trả lời: "Ngũ tiểu thư, Vương gia không thể động tình, một khi động tình sẽ khiến độc trong cơ thể tái phát. Ngũ tiểu thư, người khuyên ngài ấy đi."
"Nói bậy nữa ta sẽ vứt ngươi về Thương Châu." Chu Hành nhíu mày, lạnh mặt.
"Vứt về Thương Châu tiểu nhân cũng không sợ." Có Dung Hoa ở đây, Lâm Thắng càng thêm can đảm.
Dung Hoa nhìn Chu Hành, hốc mắt đỏ ửng, qua nửa ngày mới nói chuyện: "Ngài tội gì phải..."
Chu Hành lạnh lùng nhìn Lâm Thắng, sau đó mới nhìn Dung Hoa: "Nói không chừng chúng ta sẽ gặp nhau ít hơn một lần."
Dung Hoa ngừng khóc, nói: "Ta đã nói sẽ chờ ngài."
"Ta không sao, nàng đừng lo lắng." Chu Hành nhu hòa khuyên.
Dung Hoa lại trừng mắt nhìn y: "Đã biết trong người có độc, ngài còn tùy ý làm bậy."
Chu Hành nhếch miệng cười, tâm tình đặc biệt tốt.
Tuy phun máu, nhưng lại vô cùng đáng giá!
"Ta đi trước." Chu Hành cao hứng đứng dậy.
"Ừ." Dung Hoa cũng đứng lên, nhìn y rời đi.
Hoàng hôn chiếu lên bóng dáng cô độc cùng kiêu ngạo kia, Dung Hoa bất giác gọi y một tiếng: "Chu Hành."
Chu Hành dừng bước, xoay người nhìn nàng.
"Ngài nhất định phải khỏe lại."
"Ừ." Chu Hành nhìn đôi mắt của nàng, chậm rãi gật đầu.
Sau đó rất nhanh, y cùng Lâm Thắng biến mất.
Biết gặp nàng sẽ khiến độc trong người tái phát, y vậy mà vẫn cố ý tới tìm nàng! Có gì muốn nói kêu người truyền lời không được sao?
Tên ngốc này!
Dung Hoa lo lắng lại đau lòng, nhưng trong trái tim như cảm nhận được chút ngọt ngào.
Nàng ngơ ngác nhìn hoàng hôn, đứng lặng nửa khắc mới cùng Túy Đồng và Lưu Tô về phòng.
......................
Lại tới ngày mệnh phụ bên ngoài vào cung thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, trên mặt Diệp lão phu nhân tràn đầy ý cười, cảm thấy chân cẳng tốt hơn khi trước rất nhiều.
Vì Kỷ thị "sức khỏe không tốt", cho nên mỗi lần bà đều thay người Diệp gia vào cung thỉnh an.
Tuy không quý phái bằng các phu nhân hầu tước khác, nhưng Diệp lão phu nhân không để trong lòng. Hiện tại cháu gái đang nhận thánh sủng, chỉ cần hạ sinh tiểu điện hạ, Diệp gia chắc chắn càng thêm vài phần vinh sủng.
Cung cung kính kính thỉnh an, Diệp lão phu nhân muốn qua chỗ cháu gái như bình thường, nhưng lại bị Hoàng Hậu nương nương giữ lại nói chuyện.
Diệp lão phu nhân cả kinh ở lại.
"Mau dọn chỗ cho lão phu nhân." Phương Hoàng Hậu mỉm cười nhìn Diệp lão phu nhân, phân phó cung nữ dọn chỗ cho bà ta cùng chỗ với Phương phu nhân, "Lão phu nhân dùng trà đi."
Diệp lão phu nhân không rõ nguyên do, chỉ có thể cung kính uống trà.
"Lão phu nhân thật có phúc khí, có thể dạy dỗ ra Di Tần nương nương được yêu thích như vậy." Phương phu nhân cười khen.
Lão phu nhân nhìn Phương Hoàng Hậu, thấy Hoàng Hậu cũng tươi cười mới thật sự yên tâm, bà cứ tưởng cháu gái ở trong cung phạm phải lỗi lầm gì.
Diệp Di Châu ngoan hiền ngồi một bên, tuy nhận thánh sủng, nhưng nàng ta cũng không vì vậy mà dương dương tự đắc.
"Diệp gia thư hương quý tộc, cô nương trong phủ đương nhiên đều tri thư đạt lý." Phương Hoàng Hậu cười nói.
"Nương nương quá khen." Diệp lão phu nhân vội đứng dậy cảm tạ một tiếng.
Phương phu nhân lại thở dài: "A, đáng tiếc, mấy đứa trong phủ của ta đều phá phách như hỉ, không nói đâu xa, Húc Nhi ngày ngày chỉ biết ăn chơi, văn không được võ cũng không xong, hiện tại người làm mẫu thân như ta cũng không quản được nó."
"Húc Nhi còn nhỏ, lại sinh trong gia đình quý tộc, ham chơi một chút là chuyện bình thường, đệ muội không cần lo lắng. Hiện tại tìm cho nó một tức phụ thông minh, từ từ khuyên bảo nó, kêu nó có chí cầu tiến là được." Phương Hoàng Hậu khuyên.
Tính cách của Phương Húc, Diệp lão phu nhân đương nhiên biết, nghe Phương phu nhân và Phương Hoàng Hậu nói vậy, trong lòng cũng hiểu được ít nhiều, lập tức đưa mắt nhìn Diệp Di Châu.
Diệp Di Châu lại cúi đầu kính cẩn ngồi nghe.
Phương phu nhân cười nhìn Diệp lão phu nhân: "Nương nương nói rất đúng."
Phương Hoàng Hậu cũng cười nhìn Diệp lão phu nhân và Diệp Di Châu, hỏi Phương phu nhân một tiếng: "Không biết đệ muội có nhìn trúng cô nương nào không?"
"Trong lòng thần phụ thật ra có đã có một người." Phương phu nhân cười đáp, "Chắc nương nương cũng từng nghe nói, đó chính là Ngũ cô nương của Diệp gia, Ngũ cô nương tuy từ nhỏ không có phụ thân, nhưng được lão phu nhân dạy dỗ, tri thư đạt lễ, thông tuệ hơn người."
Phương Hoàng hậu nghĩ nghĩ, liền gật đầu: "Bổn cung có biết, nghe nói Ngũ cô nương còn được hoàng tỷ yêu thích, xem ra cô nương ấy rất tốt, cũng không biết đã có hôn phối chưa?" Nói xong bà ta liền nhìn Diệp Di Châu.
Diệp Di Châu ngẩng đầu, ôn nhu nói: "Nương nương, Ngũ muội muội chưa đính hôn."
Phương Hoàng hậu vừa lòng cười.
Phương phu nhân cũng cao hứng cười.
Nhi tử bị đánh hiện tại còn nằm trên giường, hôm kia nghe nói Ngũ cô nương cũng có mặt liền đòi sống đòi chết muốn cưới nàng ta.
Phương phu nhân đương nhiên không muốn cưới nữ tử không phụ thân, mẫu thân lại tái giá làm con dâu, nhưng đứng trước Phương Húc, bà chỉ có thể đồng ý.
Có điều nghe nói Diệp Dung Hoa kia tự mình tới Lâm gia từ hôn, còn dọn ra khỏi Diệp phủ, Phương phu nhân liền cẩn thận vài phần, sợ tới cửa Diệp gia cầu hôn sẽ bị từ chối, vì thế liền nhờ Phương hoàng hậu ra mặt.
Phương Hoàng hậu hỏi thăm một phen, cảm thấy Ngũ cô nương Diệp gia này có thể giúp cháu trai của mình thay đổi tính cách, cho nên liền vui vẻ nhận lời.
Phương Hoàng hậu cười nói: "Ngũ cô nương thông tuệ linh tú, có bổn cung ở đây chắc chắn sẽ không để Húc Nhi khi dễ nàng ấy."
Phương phu nhân cũng cười nhìn Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân đứng dậy, quỳ xuống: "Nương nương thứ tội, Ngũ nha đầu tài hèn học ít, tính tình lại không tốt, chỉ sợ không thể trèo cao lên thế tử."
Trong lòng Diệp lão phu nhân vẫn thích Chiêu Vương hơn, nói thế nào, Chiêu Vương vẫn tôn quý hơn Phương Húc. Gả qua đó, Ngũ nha đầu chính là vương phi.
"Lão phu nhân cảm thấy gia đình ta không xứng sao?" Phương phu nhân trầm giọng.
Sắc mặt Phương Hoàng hậu cũng tối sầm.
Diệp Di Châu vội đứng lên, quỳ xuống: "Nương nương bớt giận, tổ mẫu không phải có ý đó."
"Không phải ý này, vậy rốt cuộc là có ý gì?" Phương phu nhân cười lạnh.
"Lão phu nhân, bà cảm thấy cháu trai của bổn cung không có tư cách cưới Ngũ cô nương của Diệp gia sao?" Phương Hoàng hậu lạnh giọng, ẩn ẩn chứa sự tức giận.
"Thần phụ không dám." Sắc mặt Diệp lão phu nhân trắng bệch, vội đáp, "Chỉ là..."
"Nương nương, Ngũ muội muội từ nhỏ đã mất phụ thân, tổ mẫu khó tránh khỏi yêu thương nhiều hơn, được nương nương hậu ái và xem trọng, đó là phúc khí của Ngũ muội muội." Diệp Di Châu nháy mắt với Diệp lão phu nhân, vội nói.
"Tạ nương nương hậu ái, Phương thế tử là công tử tốt trăm dặm mới có một, là phúc khí của Diệp gia... chỉ là khuyển tử năm đó từng Thành Quốc Công định thân cho Ngũ nha đầu, hiện tại bên ngoài tuy có nói Diệp gia lui thân với Lâm gia, nhưng đó chỉ là lời đồn, Ngũ nha đầu và Lâm thế tử vẫn có hôn ước... Thỉnh nương nương thứ tội." Diệp lão phu nhân vội lấy Lâm Luật ra làm lá chắn.
Phương phu nhân cắn răng nhìn Diệp lão phu nhân.
Phương Hoàng hậu dùng ánh mắt âm trầm nhìn bà ta.
Diệp Di Châu không dám lên tiếng nữa.
Trong điện đột nhiên an tĩnh đến lạ thường.
Thật lâu sau, Phương Hoàng hậu mới lên tiếng: "Nếu đã vậy, lui xuống đi."
Diệp Di Châu cẩn thận đứng lên, run rẩy đỡ Diệp lão phu nhân ra ngoài.