"Lan di nương, lão gia và ta năm đó để ngươi thiếu ăn thiếu mặc hay sao? Năm đó lão gia đối với ngươi thế nào, người rõ ràng nhất! Hiện tại lão gia không còn nữa, ngươi lại ở trước mặt lão phu nhân dựng chuyện thị phi, bôi nhọ đích nữ duy nhất của lão gia sao?" Nhan thị lạnh giọng, uy nghiêm nhìn Lan di nương.
"Phu nhân." Lan di nương lộ ra vẻ mặt ủy khuất, hỏi lại, "Nếu Ngũ tiểu thư là thân sinh của người, sao người lại không thích nàng ấy? Còn nữa, mười mấy năm qua sao chưa từng quan tâm nàng ấy?"
"Sao hả? Ta làm gì cũng phải giải thích với một kẻ hạ tiện như ngươi sao?" Nhan thị trào phúng.
"Sao thế, hầu phu nhân hiện tại còn tưởng mình là Nhị phu nhân Diệp gia sao?" Diệp lão phu nhân trầm giọng quát, "Nàng ta cho dù có là kẻ hạ tiện cũng là người của Diệp gia. Đây không phải Tây Ninh Hầu phủ, không phải chỗ cho ngươi muốn làm gì thì làm!"
Diệp lão phu nhân thật sự nổi giận.
Ở đây tát Lan di nương một cái, Nhan thị coi Diệp gia là chỗ nào?
Ả ta đã không còn là tức phụ của Diệp gia nữa!
Nhan thị hiện tại đã là người của Kiều gia ở Tây Ninh Hầu phủ, ả ta đã tái giá, ả ta có tư cách gì mà tới Diệp gia diễu võ dương oai?
Tưởng mình còn là Nhị phu nhân Diệp gia sao? Tới để giáo huấn thiếp thất?
Nhan thị nắm chặt khăn lụa trong tay, nói: "Lão phu nhân, không phải ta muốn làm vậy... Chỉ là lời này của Lan di nương thật sự rất quá đáng." Nói tới đây, hốc mắt bà ta đỏ lên, "Năm đó lão gia đối với nàng ta không tệ, nhưng không ngờ nàng ta lại nói ra lời không có lương tâm như vậy. Lão gia sủng ái Dung nha đầu nhất... Nếu ông ấy ở dưới suối vàng biết có người nói xấu Dung nha đầu, ông ấy chắc chắn sẽ rất thương tâm..."
Nhan thị che miệng làm ra bộ dáng đau lòng.
Nhắc tới nhi tử mất sớm, Diệp lão phu nhân không khỏi có vài phần thương cảm.
"Lão phu nhân, lời tiện thiếp nói đều là thật, không có nửa câu dối trá." Lan di nương nghẹn ngào nói với Diệp lão phu nhân, sau đó lại quay đầu nhìn Nhan thị, "Phu nhân một lòng báo ân cho Tứ công tử, muốn giữ gìn cho Ngũ tiểu thư, vì tình cảm có thể tha thứ."
"Câm miệng!" Ánh mắt Nhan thị sắc bén như đao. Nếu thân phận của Dung Hoa bại lộ, không có gia tộc phía sau, nàng một thân một mình ở bên ngoài, dung mạo lại tuyệt sắc như vậy, tới lúc đó sợ là sẽ xảy ra chuyện!
Nếu là trước đây, chuyện này bà sẽ không quản. Nhưng cách đây mấy ngày, nàng đã cứu nhi tử của mình, nể mặt nhi tử, dù sao cũng phải bảo vệ nàng mấy phần.
"Phu nhân, chẳng lẽ người nhìn không ra sao? Người không nhìn ra nàng ấy và hài tử mình sinh ra không giống nhau sao? Nếu thật sự là nữ nhi của người, người sao có thể vứt bỏ nàng ấy, một câu cũng không hỏi tới chứ?" Lan di nương bò lên, đứng cạnh Diệp lão phu nhân.
"Tiện tỳ đáng chết, nữ nhi của ta chẳng lẽ ta không nhận ra sao?" Nhan thị lạnh lùng trả lời, "Còn những năm nay, ta... Ta không hỏi thăm tới nó là vì chuyện năm đó bản thân tái giá nháo quá lớn, ta nhẫn tâm không tới thăm, không quan tâm nó là hi vọng lão phu nhân niệm tình nó một mình lẻ loi, có thể thương tiếc hài tử kia nhiều một chút."
Diệp lão phu nhân cau mày, nhìn chằm chằm bà ta.
Lời này không sao, điều bà ta lo lắng cũng có lý.
Năm đó bà ta tái giá, Diệp gia và Nhan gia cắt đứt tới lui, bản thân đồng thời ghi hận lên người Kiều gia và Nhan gia, đặc biệt là Nhan thị.
Mấy năm nay, ả ta không quan tâm Ngũ nha đầu, nếu cứ hai bà ngày ả ta lại tới đây, bản thân sợ là sẽ giận chó đánh mèo lên người Ngũ nha đầu.
Lan di nương lại khịt mũi coi thường: "Thì ra những gì phu nhân làm đều vì tiểu thư, vậy trước kia tại sao tiểu thư bị bệnh, phu nhân không ôm lấy nàng ấy?"
Diệp lão phu nhân nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói: "Cho dù thế nào Ngũ nha đầu cũng là nữ nhi của Diệp gia ta, là cô nương Diệp gia ta nuôi dưỡng mười mấy năm. Hầu phu nhân, hôm nay ta gọi người tới là muốn nghe một câu thật lòng, muốn biết nó có phải nữ nhi của Diệp gia không. Nếu không phải, chúng ta sẽ giúp nàng tìm lại thân nhân của mình, ta nghĩ bọn họ chắc chắn cũng đang nhớ thương nàng rất nhiều."
Làm bộ quan tâm sao? Cùng bà ta mẹ chồng nàng dâu mấy năm, Nhan thị đương nhiên hiểu rõ con người của Diệp lão phu nhân, hốc mắt liền đỏ lên: "Lão phu nhân, người đừng nghe tiện thiếp này nói bậy, Dung Hoa là nữ nhi của Diệp gia, là nữ nhi thân sinh của ta và lão gia."
Một câu vô cùng chân thành.
Diệp lão phu nhân cẩn thận quan sát sắc mặt của bà ta, cười nói: "Xem ra là ta lo lắng nhiều rồi, thỉnh hầu phu nhân thứ tội."
Nhan thị yên tâm đáp: "Lão phu nhân quá lời."
Nói thêm hai câu, Nhan thị liền đứng dậy cáo từ.
Diệp lão phu nhân nhìn khuôn mặt ung dung của bà ta, khách khí tỏ ý giữ lại, sau đó liền kêu Diệu Châu tiễn bà ta ra ngoài.
Diệp lão phu nhân nhắm mắt dựa ra sau.
Lan di nương uốn gối nhẹ nhàng lui xuống.
Rời khỏi Tùng Hạc Đường, Lan di nương không về phòng của mình, trực tiếp tới Lưu Vận Các của Diệp Di Nguyệt.
Diệp Di Nguyệt đang dựa vào giường nôn nóng chờ tin tức, phái nha đầu đi hỏi thăm đều không mang tin tức gì về. Vừa thấy Lan di nương tới, nàng ta lập tức ngồi thẳng dậy muốn xuống đất: "Di nương."
"Nguyệt Nhi, con còn chưa khỏe đâu, ngồi đi đừng nhúc nhích." Lan di nương vội đi tới, ấn nàng ta xuống.
"Di nương, sao rồi? Phu nhân nói thế nào?" Diệp Di Nguyệt gấp tới độ bắt lấy tay Lan di nương, lúc này mới để ý dấu tay trên mặt bà ta, la lên, "Mặt di nương sao vậy? Ai đánh người, là tổ mẫu sao?"
"Không sao." Lan di nương vỗ vỗ gương mặt của mình, cười nói, "Con yên tâm đi, chỉ cần ngồi chờ là cô nương duy nhất của Nhị phòng là được rồi."
"Thật ư? Phu nhân thừa nhận rồi sao? Phu nhân nói với tổ mẫu Diệp Dung Hoa không phải nữ nhi của Diệp gia?" Diệp Di Nguyệt mở to hai mắt, tươi cười sung sướng.
"Không có." Lan di nương lắc đầu, "Phu nhân phủ nhận, một mực khẳng định Ngũ tiểu thư là nữ nhi thân sinh của bà ấy và lão gia?"
"Vậy thì yên tâm cái gì? Bà ấy nói Diệp Dung Hoa là nữ nhi của mình mà." Diệp Di Nguyệt nghi ngờ nhìn Lan di nương, "Nương, việc này không phải người tự biên ra đấy chứ?"
"Con chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng, đừng ra ngoài là được." Lan di nương nhìn gương mặt của nàng ta, dặn dò một tiếng, sau đó mới nói, "Chuyện như vậy, nương sao dám tùy tiện bịa ra? Chuyện này không tám thì mười."
"Nhưng hầu phu nhân đã khẳng định, chúng ta có cách nào đây? Phụ thân cũng không còn nữa."
Lan di nương nhếch mép, đắc ý cười: "Bà ấy càng nói vậy, tổ mẫu con càng nghi ngờ."
"Tổ mẫu sẽ như vậy sao?" Diệp Di Nguyệt không khỏi nghi ngờ. Nhan thị đã nói như vậy, tổ mẫu sẽ hoài nghi chuyện Diệp Dung Hoa không phải nữ nhi Diệp gia sao?
Lan di nương gật đầu: "Ừ, cho nên con cứ yên tâm chờ xem là được."
Bà hầu hạ lão phu nhân nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính cách của bà ấy.
Nhiều năm không quan tâm, khi trước Ngũ tiểu thư lại vừa cứu Tứ công tử Kiều gia, hơn nữa Nhan thị cùng từng sống trong Diệp gia hơn một năm, ả ta đối đãi với Ngũ tiểu thư thế nào, trong lòng lão phu nhân rất rõ.
Cho nên, lão phu nhân chắc chắn sẽ không tin lời Nhan thị nói.
"Vâng." Diệp Di Nguyệt bán tin bán nghi gật đầu.
"Nguyệt Nhi, mặt con khá lên chưa?" Lan di nương đau lòng duỗi tay sờ lên mặt nàng ta.
Diệp Di Nguyệt hoảng sợ rụt người lại.
"Còn đau sao?"
"Đau." Diệp Di Nguyệt rên lên.
Sao có thể không đau chứ? Vừa chạm vào liền đau như lửa đốt, hôm qua vừa nhìn gương mặt này, nàng còn cảm thấy hoảng sợ, trong lòng hận Dung Hoa tới chết.
"Cố gắng tĩnh dưỡng, đừng ra ngoài nữa, những đồ nên kiêng thì đừng đụng vào, có biết không?" Lan di nương dặn dò.
Diệp Di Nguyệt gật đầu, lại hoảng sợ cầm tay Lan di nương, hỏi: "Nương, có phải sẽ để lại sẹo không?"
"Không đâu." Lan di nương lắc đầu nói, "Con cứ nghe theo lời đại phu là được. Đừng lo lắng nữa,
đại phu đã nói không sao rồi. Ta nhất định sẽ không để con vô lý chịu khổ, Ngũ tiểu thư nhất định sẽ mất thân phận đích nữ của Diệp gia! Tới lúc đó, nàng ta mất hết thân phận, chẳng qua là một dưỡng nữ, nàng ta không phải tùy ý để con tra tấn sao? Làm dưỡng nữ, nàng ta còn dám làm gì? Đến lúc đó, ngay cả một sợi tóc của con nàng ta cũng không dám đụng!"
Trừ phi Diệp Dung Hoa muốn mang danh vong ân phụ nghĩa!
.............................
"Qua bữa trưa, ngươi tranh thủ qua chỗ Ngũ cô nương." Về Tây Ninh Hầu phủ, Nhan thị thay xiêm y, phân phó Tần ma ma, "Đem chuyện này nói với nàng ấy một tiếng, kêu nàng ấy yên tâm, chỉ cần một lòng làm đích nữ của Diệp gia là được."
"Vâng, phu nhân." Tần ma ma nhận lệnh lui xuống.
Nghe Tần ma ma nói xong, Dung Hoa mỉm cười cảm tạ: "Ma ma trở về thay ta đa tạ sự hậu ái của phu nhân."
"Ngũ cô nương quá lời, so với ân tình của Ngũ cô nương, phu nhân nói đây chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi." Tần ma ma khiêm tốn trả lời, sau đó đứng dậy cáo từ."
"Không ngờ hầu phu nhân vẫn có vài phần tình nghĩa." Túy Đồng cười tủm tỉm.
"Đó là vì nể mặt Thần Nhi mà cho ta vài phần thể diện." Dung Hoa lãnh đạm nói một câu.
Nhan thị vì sao làm như thế, trong lòng nàng hiểu rõ.
Dung Hoa cười cười: "Có điều... Tổ mẫu chưa chắc tin lời bà ấy."
Diệp lão phu nhân cũng không phải người ăn chay, chỉ sợ càng thêm nghi ngờ thân phận của nàng.
Túy Đông nghĩ nghĩ, sau đó liền nhận ra, thở dài: "Xem ra thân phận của tiểu thư sẽ bị vạch trần."
"Là chuyện sớm muộn thôi. Còn bên phía Lâm gia kia..." Thần sắc Dung Hoa trở nên ngưng trọng, "Một vinh cùng vinh, một suy cùng suy, bọn họ rất có khả năng sẽ nhờ Bạch Lẫm giúp đỡ."
Túy Đồng gật đầu: "Rất có khả năng."
Dung Hoa suy xét một lúc lâu, mới nói: "Ngày mai chúng ta qua xem cửa hàng của Mạnh gia."
Chuyện kinh doanh y phục và trang sức nàng không thông thạo, nhưng chưa thấy heo chạy, chẳng lẽ cũng không ăn thịt heo sao?
Kiếp trước, nàng là người ngoài nghề, nhưng ở đây, Mạnh gia lại là nhân sĩ chuyên nghiệp!
.................
Sau khi Nhan thị rời đi, Diệp lão phu nhân không nhắc lại chuyện của Dung Hoa, ngay cả Lý ma ma cũng không dám mở miệng hỏi. Tới chạng vạng, biết Diệp Thế Lâm đã từ nha môn trở về, bà ta liền phân phó người mời ông tới đây.
"Mẫu thân." Diệp Thế Lâm vừa thay triều phục ra liền tới.
"Các ngươi lui xuống hết đi." Diệp lão phu nhân phất tay.
Lý ma ma khom người dẫn theo hạ nhân rời khỏi nhà.
"Mẫu thân, có chuyện gì vậy?" Diệp Thế Lâm kinh ngạc hỏi.
Về thân thế của Dung Hoa, hôm qua Diệp lão phu nhân không nhắc tới, cho nên Diệp Thế Lâm không biết.
Diệp lão phu nhân vân vê Phật châu trong tay, đem sự tình nói ra một lần, ngay cả chuyện Nhan thị tới cũng kể lại. Nói xong, bà ta cầm Phật châu trong tay trái, tay phải cầm ly trà uống một ngụm, ngước mắt nhìn ông ta: "Ngũ nha đầu này nhất định không phải thân sinh của Nhị đệ con, ta nói mà, nha đầu này sao lại không có quy củ như vậy, hoàn toàn không có phong độ và lễ nghi của Diệp gia ta. Tiện nhân Nhan thị kia... Vì nhi tử của mình, không ngờ cũng biết ơn! Hừ, tưởng ta không biết sao? Năm đó sau khi đệ đệ con ra đi, bọn họ vừa hồi kinh, ả ta đã lạnh nhạt với Ngũ nha đầu, một chút bộ dáng người làm nương cũng không có."
"Mẫu thân, việc này..." Diệp Thế Lâm nói, "Ngũ nha đầu quả thật không giống Nhị đệ và hầu phu nhân, có điều, nếu không phải thân sinh, Nhị đệ cần gì phải thương nàng như vậy?
"Tâm tư của Nhị đệ con ai mà biết?" Diệp lão phu nhân tức giận.
"Vậy..." Diệp Thế Lâm nghĩ nghĩ, "Nhi tử sẽ phái người tới Cẩm Châu điều tra."
"Không cần, đệ đệ con một khi làm việc thì đều vô cùng cẩn thận." Diệp lão phu nhân xua tay, "Hơn nữa thời gian qua lâu như vậy, còn tra được gì! Ta là nghĩ, nếu Ngũ nha đầu không phải nữ nhi thân sinh của Diệp gia ta, vậy thì không thể để chúng ta uổng cơm nuôi nàng ta trưởng thành."
"Mẫu thân nói đúng." Diệp Thế Lâm gật đầu.
"Vậy nên an bài nàng thế nào đây?" Diệp lão phu nhân nhíu mày.
"Lai lịch nàng ta không rõ, nếu Kính Huệ công chúa và Chiêu Vương biết cũng sẽ lãnh đạm với nàng. Dung mạo nàng ta xinh đẹp như vậy, nương nương ở trong cung lại như đi trên băng mỏng, con thấy chi bằng..."
Đưa nàng tiến cung!
Hai mắt Diệp lão phu nhân lập tức sáng ngời.