Diệp Thế Lâm cũng tức giận, nghiến răng, lạnh lùng nói: "Lui hết cho ta, ai cũng không được cản. Kỷ thị, hôm nay ta thật muốn xem ngươi có lá gan đánh vào mặt mũi liệt tổ liệt tông Diệp gia không!"
Nha đầu bà tử bên cạnh muốn tiến lên ngăn cản, lại nghe lão gia nghiêm khắc nói như thế liền dừng bước.
"Phụ thân..." Diệp Di Châu hoảng sợ tới gương mặt tái nhợt, quay đầu cầu xin Diệp Thế Lâm, "Phụ thân, nữ nhi cầu xin người, người đừng tức giận với mẫu thân, người cứ nói mấy câu dỗ mẫu thân đi, chờ mẫu thân bình tĩnh rồi nói."
Ngay lúc này sao có thể đổ thêm dầu vào lửa chứ? Phụ thân đã lên tiếng, có ai dám ngăn cản? Mẫu thân, lỡ bà ấy thật sự đâm đầu tới chết thì sao?
Diệp Di Châu khóc lóc tới đứt từng khúc ruột, quay đầu nhìn Kỷ thị: "Mẫu thân, đừng, người đừng nghĩ bậy như vậy!" Người khác không dám động nhưng nàng vẫn tiến lên ngăn cản, vừa nói vừa lau nước mắt chạy về phía Kyry thị.
Cả người Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Bạc đều cứng lại.
Mà đương sự Kỷ thị nghe Diệp Thế Lâm nói xong, bước chân liền dừng lại, tiến lên một bước không được, thối lui cũng không xong.
Bà đâu có muốn đi tìm cái chết! Chẳng qua là muốn uy hiếp Diệp Thế Lâm và lão phu nhân từ bỏ chuyện này, cho nên diễn kịch mà thôi! Bà còn chờ có người tiến tới kéo lại, bà nào thật sự muốn đi tìm cái chết?
Nhưng hôm nay Diệp Thế Lâm lại nói như vậy, Kỷ thị không khỏi tiến thoái lưỡng nan.
Đụng thì thôi đi, nhưng bà thật sự sợ chết.
Có điều hiện tại không đâm, làm trò trước trước mặt nhiều người như vậy, còn cả hạ nhân, nếu bà không đụng thì thể diện sẽ hoàn toàn mất hết.
Kỷ thị cắn răng, thật sự chạy về phía tường nhưng sức lực không lớn, trên trán không chút thương tổn.
"Mẫu thân!" Diệp Di Châu nhào tới ôm lấy eo bà ta.
Hai huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Bạc cũng chạy tới, giữ bà ta lại.
Nhìn cái trán bà ta, Diệp Thế Lâm cười lạnh: "Sao còn chưa chết? Nếu muốn đâm thì dứt khoát đi, dùng sức mạnh một chút!"
Hiện tại chỉ cần nhìn Kỷ thị, Diệp Thế Lâm liền cảm thấy chán ghét. Tâm địa ngoan độc, ngay cả một hài tử chưa ra đời cũng không buông tha! Hiện tại lại làm trò tầm thường của nữ nhân, một khóc hai nháo ba thắt cổ, thật là một chút lễ nghi cũng không để ý, ngay cả thể diện cũng không cần!
Diệp Thế Lâm nhìn bà ta, nhấp môi. Lúc trước, bà ta cũng là nữ tử dung nhan kiều tiếu, tính tình ôn nhu hòa ái, sao bây giờ lại biến thành khắc nghiệt, thô bỉ và ác độc như vậy?
"Được rồi, lão Đại đang nổi nóng, ngươi đừng đòi sống đòi chết nữa!" Diệp lão phu nhân khuyên một câu, trong lòng cũng có chút do dự, nếu Kỷ thị thật sự hạ quyết tâm tự tử thì sao?
Tết nhất, máu chảy đen đủi tới chừng nào?
Đường đường là một phu nhân lại muốn sống muốn chết ngay mùng ba mươi, bà ta chết thì không còn gì, nhưng người bên ngoài sẽ nói ra nói vào nhi tử và tôn tử của bà!
Thể diện của Diệp gia sắp mất hết rồi!
Hiện tại nể tình hai đứa tôn tử, Diệp lão phu nhân cũng giữ thể diện cho bà ta vài phần. Bà áp chế lửa giận trong lòng xuống, bổ sung một câu: "Tết nhất, tất cả bớt tranh cãi cho ta."
Diệp lão phu nhân đã nói như vậy, Kỷ thị cũng thuận theo chiếc thang mà leo xuống, hất tay nữ nhi ra, hướng Diệp Thế Lâm, quát lớn: "Diệp Thế Lâm, lương tâm của ngài bị chó ăn hết rồi sao? Ta và ngài phu thê nhiều năm như vậy, vì ngài sinh nhi dưỡng nữ, giúp ngài xử lý việc nhà, hôm nay ngài lại vì nghiệp chướng bò từ bụng tiện nhân này mà ép ta, cư nhiên ép ta đi tìm đường chết!"
Dung Hoa nhướng mày, trong lòng không khỏi vui vẻ, xuất thân là thiên kim hầu phủ lại vô cớ gây rối thế sao? Rõ ràng là tự mình đi tìm đường chết, hiện tại lại đi trách mắng người khác.
Đúng là thị phi điên đảo!
Diệp Thế Lâm duỗi tay bắt lấy hai tay bà tay, lạnh giọng: "Không phải tự ngươi muốn chết hay sao? Ta ép ngươi khi nào?" Thật đúng là một chút đạo lý cũng không nói!
"Là ngài ép ta!" Kỷ thị lớn tiếng, "Ta không đồng ý tên nghiệp chướng kia qua Nhị phòng, tiện nhân kia dám tính kế sao? Mơ tưởng! Kiếp này ả ta đừng hòng mơ tưởng, trừ phi ta chết!"
Diệp Cẩm Cần cúi đầu, sắc mặt đã đỏ bừng, hai tay nắm chặt tới nổi gân xanh.
"Độc phụ!" Diệp Thế Lâm quát, "Muốn chết thì hiện tại chết đi, không ai cản ngươi cả!"
Nói xong, ông ta liền vung tay đẩy Kỷ thị, dù sao sự tình cũng đã quyết định, cho nên bà ta muốn nháo thì cứ nháo đi, muốn chết thì cứ đi tìm cái chết đi!
Diệp Di Châu nhanh chóng đỡ lấy Kỷ thị, tự trách mà ôm lấy bà ta, khóc lóc: "Mẫu thân, người đừng như vậy nữa, đừng bỏ rơi nữ nhi."
Tin là do nàng gửi cho mẫu thân, chỉ là nàng không ngờ mẫu thân sẽ nháo lớn như vậy, nếu mẫu thân thật sự xảy ra chuyện, cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Nàng nhìn Diệp Thế Lâm, nức nở: "Phụ thân, xin người bớt giận, mẫu thân chỉ là tức giận nên mới nói như vậy. Mẫu thân không đồng ý để Nhị ca ca qua Nhị phòng, phụ thân chỉ cần từ từ thương lượng với mẫu thân là được, sao có thể kêu bà ấy đi chết đi chứ?"
"Phụ thân, xin đừng trách mẫu thân." Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Bạc cùng đi lên đứng trước Kỷ thị, khom người nói.
"Được, được, được lắm." Diệp Thế Lâm duỗi tay chỉ vào Kỷ thị, "Ngươi đã nuôi được nhi tử ngoan, nữ nhi ngoan lắm, hiện tại một đám cũng dám chỉ trích với đối nghịch của ta!"
"Phụ thân, nhi tử không dám."
"Nữ nhi không dám."
Ba huynh muội Diệp Cẩm Hoằng, Diệp Cẩm Bạc và Diệp Di Châu vội quỳ xuống.
"Diệp Thế Lâm, ngài có gì không bằng lòng cứ tính lên người ta, đừng kéo ba huynh muội chúng vào!" Kỷ thị gấp tới độ nhảy dựng lên, đây không phải nói nhi tử nhi nữ của nàng ngỗ nghịch bất hiếu sao?
"Được rồi, lão Đại, huynh muội Hoằng Nhi lấy chữ hiếu đi đầu, hôm nay cũng vì mẫu thân mà cầu tình, con đừng nói chúng nữa." Thấy huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng Diệp Cẩm Bạc quỳ xuống, Diệp lão phu nhân cũng đau lòng, lại nghe nhi tử đội cái mũ ngỗ nghịch bất hiếu lên đầu ba huynh muội thì lập tức lên tiếng.
"Đứng dậy đi." Diệp Thế Lâm cũng không thật sự muốn trách nhi nữ.
"Tạ phụ thân." Ba người đứng lên.
Diệp Thế Lâm nhìn Kỷ thị đầu tóc tán loạn, sau đó xoay người nhìn bài vị đặt bên trên, nghiêm túc nói: "Kỷ thị, hôm nay ta đứng trước liệt tổ liệt tông viết tên Cần Nhi lên đây, từ nay nó chính là nhi tử của Nhị đệ, mặc kệ ngươi có đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, chuyện này cứ quyết định vậy đi!"
Kỷ thị há miệng thở dốc, thanh âm chói tai như cục đá rớt xuống đất: "Tên có thể viết thì cũng xóa được, Diệp Thế Lâm, ta không đồng ý!"
"Ta đã viết lên gia phả của Diệp gia." Diệp Thế Lâm quay đầu nhìn Kỷ thị, ánh mắt uy nghiêm, "Cho nên, mọi chuyện dừng ở đây, ngươi đừng náo loạn nữa. Ở đây nhiều hạ nhân nhiều như vậy, lại làm trò trước mặt nhi nữ, ngươi thu lại thái độ chút đi."
Bản thân không biết xấu hổ thì thôi, ít nhất cũng phải chừa chút thể diện cho nhi nữ!
Diệp Di Châu ôm chặt cánh tay Kỷ thị, sợ bà ta lại làm ra chuyện gì nữa.
"Mẫu thân, bọn con là ba huynh đệ, Nhị đệ tuy đã là nhi tử dưới danh nghĩa của Nhị thúc nhưng đệ ấy vẫn là Nhị đệ của con, là Nhị ca của Tam đệ." Diệp Cẩm Hoằng vội khuyên, hắn là đích trưởng tử, Diệp Cẩm Cần cho dù qua Nhị phòng cũng không uy hiếp tới địa vị của hắn. Tuy phụ thân làm như vậy là vì mong muốn huynh đệ bọn họ quang tông diệu tổ, rạng danh Diệp gia, nhưng với tính cách và tài học của thứ đệ, hắn hoàn toàn không xem vào mắt.
Xuất thân tốt thì sao? Chẳng lẽ qua nhị phòng, hắn có thể thông minh như Nhị thúc sao?
Cho nên chuyện này đối với hắn cũng không phải chuyện lớn.
"Con biết cái gì!" Kỷ thị duỗi tay đánh trưởng tử Diệp Cẩm Hoằng một cái, sau đó nhìn ba huynh muội bọn họ, "Mẫu thân đề là vì các con."
Hồ ly tinh Ngọc di nương hiện tại được lòng lão phu nhân, nếu nhi tử ả ta qua Nhị phòng, tiện nhân kia còn không phải rất đắc ý sao?
Lão phu nhân nói chờ trưởng tức vào cửa sẽ để trưởng tức chưởng gia, nhưng hiện tại cả hai nhi tử đều chưa thành thân, bản thân lại bị giam lỏng, nếu tiện nhân kia gây khó dễ từ giữ thì như thế nào?
Hôn sự của trưởng tử, Diệp Thế Lâm đã suy xét ổn thỏa, nhưng chuyện của hậu viện, một đại nam nhân như ông ta thì hiểu cái gì?
"Con biết mẫu thân đều vì bọn con." Diệp Cẩm Hoằng kính cẩn trả lời một câu, sau đó quay đầu nhìn Diệp lão phu nhân và Diệp Thế Lâm, "Tổ mẫu, phụ thân, sắc mặt mẫu thân tuy không tốt nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, con thấy chi bằng để con và Bạc Nhi, Châu Nhi đưa về nhà cữu cữu tĩnh dưỡng xem."
"Đúng vậy." Diệp Cẩm Bạc gật đầu phụ họa.
Diệp Di Châu cũng lên tiếng: "Sang năm yến tiệc giữa các phủ sẽ rất nhiều, thân thể mẫu thân tốt lên có thể giúp đỡ được cho tổ mẫu."
Huynh muội bọn họ không biết cụ thể là chuyện thế nào, cũng không biết Kỷ thị sẽ dưỡng bệnh bao lâu, nhưng quyền quản gia cũng bị đoạt đi, đương nhiên không phải chuyện nhỏ. Cho nên nhân cơ hội này, chỉ bằng gỡ bỏ lệnh cấm túc!
Hai mắt Kỷ thị lập tức sáng rực.
Nghiệp chướng kia qua Nhị phòng, bà ngàn vạn không muốn, nhưng nếu điều đó có thể đổi được sự tự do của bản thân, vụ mua bán này coi như cũng đáng giá!
Chỉ cần chính mình giải trừ lệnh cấm, lần nữa chưởng quản Diệp gia, tới lúc đó từ từ tính kế Diệp Cẩm Cần là được! Qua Nhị phòng, nhưng bên đó lại không có trưởng bối, hắn không phải vẫn dựa vào Đại phòng sao?
Ý tứ của ba huynh muội Diệp lão phu nhân đương nhiên nghe ra, nhưng... Sắc mặt bà ta trầm xuống: "Vẫn là tĩnh dưỡng cho khỏe rồi nói, bệnh này nếu không trị tận gốc thì tương lai sẽ luôn khó chịu trong người, còn hầu gia và hầu phu nhân... Mẫu thân các cháu bị bệnh không thể về nhà, hầu gia và hầu phu nhân là người hiểu lý lẽ, chắc chắn sẽ không trách tội."
"Tạ mẫu thân quan tâm, con dâu đã khỏe rất nhiều, hơn nữa tới Tết, cho dù bị bệnh nhưng con dâu chẳng lẽ không về nhà mẹ đẻ một chuyến sao? Nếu không trở về, tới lúc đó đại ca đại tẩu biết tin, khẳng định sẽ vô cùng lo lắng. Để bọn họ nôn nóng sốt ruột là con không phải." Kỷ thị lập tức thu lại sắc mặt hung dữ, khom người nói với Diệp lão phu nhân.
"Nếu ngươi mang bệnh trở về, tới lúc đó càng nghiêm trọng hơn thì sao?" Diệp lão phu nhân không muốn buông tha nàng ta.
"Không sao, con tự mình đưa huynh muội Hoằng Nhi về, sau đó sẽ giải thích với đại ca, mẫu thân không cần lo lắng."
Hôm nay Kỷ thị nháo lớn như vậy, Diệp Thế Lâm sao có thể để bà ta về nhà mẹ đẻ tìm chỗ dựa?
Ba huynh muội Diệp Cẩm Hoằng nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy khó hiểu, bọn họ đã nhắc tới cậu mợ, sao tổ mẫu và phụ thân còn không chịu buông tha chứ? Mẫu thân rốt cuộc đã gây râ chuyện gì mà khiến hai người tức giận như vậy?
"Mẫu thân, lão gia..." Kỷ thị tranh thủ chút sức lực cuối cùng.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, về phòng tĩnh dưỡng đi, về sau đừng xúc động nháo nhào nữa. Huynh đệ Hoằng Nhi sắp phải thi cử, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi, đừng để bọn chúng phân tâm." Diệp lão phu nhân cảnh cáo một câu, sau đó quay đầu phân phó Lý ma ma, "Bà đưa phu nhân về phòng đi."
"Vâng, lão phu nhân." Lý ma ma đi tới trước mặt Kỷ thị.
"Mẫu thân..." Kỷ thị còn muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Diệp lão phu nhân, bà ta đành nuốt lời định nói trở về.
Bà ta có nháo thế nào cũng không thể mặc kệ tiền đồ của nhi tử. Bọn chúng sắp thi cử, nếu còn nháo lớn, nhi tử sao có thể chuyên tâm đọc sách?
Vì hai nhi tử, cho dù thế nào Kỷ thị cũng không dám nháo, đừng nói tới chuyện lấy cái chết uy hiếp! Huống hồ bà ta cũng không thật sự muốn chết.
Đòi sống đòi chết như vậy mà kết quả lại không chút thay đổi, trong lòng Kỷ thị như có tảng đá đè nặng, nhưng bà ta không khóc không nháo, chỉ mặc Lý ma ma và hai bà tử "đỡ" mình về phòng.
Diệp Di Châu thấy thế liền nói với Diệp lão phu nhân và Diệp Thế Lâm: "Tổ mẫu, phụ thân, con đưa mẫu thân về phòng."
"Tổ mẫu, phụ thân, trời lạnh khó đi, con cũng đi đưa mẫu thân trở về." Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Bạc cùng nói.
Đang Tết, chút chuyện này Diệp lão phu nhân đương nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa hai tôn tử đã lên tiếng, bà liền gật đầu: "Ừ, đi đi, cẩn thận một chút."
Huynh muội ba người hành lễ, liền đỡ Kỷ thị rời khỏi từ đường.
"Đúng là gia môn bất hạnh." Diệp lão phu nhân than một câu, sau đó lại nhìn nhóm bà tử đang quỳ dưới đất, "Các ngươi trông người thế nào hả?"
"Lão phu nhân tha mạng." Một bà tử mặc áo xanh sẫm run run đáp, "Phu nhân lấy cái chết ép bức, lão nô... Lão nô cũng không còn cách nào khác."
Mấy bà tử kia cũng vội gật đầu.
"Sang năm, các ngươi tới thôn trang đi." Đang Tết, thấy máu sẽ không may mắn, cho nên Diệp lão phu nhân không phạt trượng bọn họ.
"Tạ lão phu nhân ân điển." Sắc mặt mấy bà tử trắng bệch, tới thôn trang sao có thể so với cuộc sống trong phủ? Nếu có thể, bọn họ tình nguyện chịu nỗi đau xác thịt rồi được ở lại đây, nhưng lúc này không ai dám mở miệng cầu tình.
Bọn họ dập đầu, rồi nhanh chóng lui xuống.
"Tạ tổ mẫu, phụ thân hậu ái." Diệp Cẩm Cần quỳ gối trước mặt Diệp Thế Lâm và Diệp lão phu nhân, dập đầu ba cái.
Sự tình coi như đã định, từ nay về sau hắn chính là nhi tử của Diệp Thế Hiên. Trong lòng không nói nên lời, hắn tràn ngập hy vọng và động lực, cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp hơn. Vừa rồi Kỷ thị nháo lớn như vậy, mọi điều trông mong vốn có dường như đã tan biến, nhưng không ngờ kết thúc vẫn tốt đẹp như cũ.
"Mau đứng lên đi." Diệp lão phu nhân khẽ cười.
"Vâng, tổ mẫu."
"Về sau phải nhớ kỹ, ta là đại bá của con." Lễ không thể bỏ, nếu đã qua Nhị phòng, vậy từ nay hắn là người bên đó.
"Vâng, phụ..." Diệp Cẩm Cần vội thu lời định nói trở về, hai chữ đại bá rốt cuộc vẫn không thể kêu ra.
"Được rồi, sau này quen dần là được." Diệp lão phu nhân lại nhìn tỷ muội Dung Hoa và Diệp Di Nguyệt, "Hai đứa lại đây."
"Ca ca." Dung Hoa mỉm cười.
"Ca ca." Diệp Di Nguyệt cũng gọi một tiếng.
"Ngũ muội muội, Lục muội muội." Diệp Cẩm Cần thi lễ.
Diệp lão phu nhân cười nói: "Được, được, mấy đứa vốn là huynh muội, hiện giờ thân càng thêm thân, về sau phải huynh cung muội kính, có biết không?"
"Vâng." Ba người Dung Hoa cùng đáp.
Dung Hoa mỉm cười nhìn Diệp Cẩm Cần. Mặt mày tuấn lãng, đôi mắt sáng ngời, cả người toát ra sự tự tin. Vừa rồi phản ứng của hắn nàng đều không bỏ qua. Biết tiến biết lui, ẩn nhẫn hiếu thuận, biết rõ khi nào cần lên tiếng nói chuyện, biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện nào không được.
Diệp Cẩm Cẩn quả nhiên không tồi. Có điều, trở thành nhi tử của Diệp Thế Hiên, hắn vừa lòng sao?
"Về đi." Diệp lão phu nhân phất tay.
Mọi người liền hành lễ cáo lui.
.........................
Vừa vào phòng, Diệp Di Châu liền cho Lý ma ma và hạ nhân lui xuống.
Là lão phu nhân đồng ý cho huynh muội bọn họ đưa người trở về, cho nên Lý ma ma liền hành lễ rồi rời đi.
Đám người lui xuống, Diệp Di Châu nhịn không được mà lên tiếng hỏi: "Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tổ mẫu và phụ thân sao lại tàn nhẫn với người như thế?"
Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Bạc cũng nhìn Kỷ thị.
"Không sao." Kỷ thị lắc đầu, duỗi tay xoa xoa gương mặt của Diệp Di Châu, "Đừng lo cho ta, con theo ma ma học tập tới đây rồi?"
Sau đó, bà ta quay đầu nhìn hai huynh đệ Diệp Cẩm Hoằng và Diệp Cẩm Bạc: "Các con không cần nghĩ nhiều, cứ đọc sách là được."
"Vâng, mẫu thân." Diệp Cẩm Hoằng gật đầu, nói: "Bọn con nhất định sẽ học tâm chăm chỉ, mẫu thân không cần lo lắng."
"Sao lại không sao chứ? Người xem phụ thân hôm nay đi, ngay cả sống chết của người ông ấy cũng mặc kệ! Có chuyện gì mẫu thân cứ nói với bọn con, bọn con sẽ nghĩ cách." Diệp Di Châu nức nở, "Nếu không được nữa còn có cữu cữu và cữu mẫu mà."
"Châu Nhi, ta không sao." Sự tình bình thường còn dễ nói, nhưng lần này bà tính kế lên đầu lão phu nhân, ngay cả ca ca tẩu tử cũng không thể ra mặt, bởi vì tới lúc đó, bà sẽ mang cái tội con dâu bất hiếu trên đầu, còn liên lụy tới thanh danh của Kỷ gia và nhi nữ! Trong lòng có khổ nhưng không thể nói thành lời, Kỷ thị chỉ biết duỗi tay kéo Diệp Di Châu cùng ngồi xuống, nhẹ giọng, "Ta đã nói không sao thì không sao đâu."
"Mẫu thân..."
"Châu Nhi, nghe lời."
Diệp Di Châu nước mắt lưng tròng, chỉ biết im lặng.
Kỷ thị nhìn ba người: "Hoằng Nhi và Bạc Nhi phải nỗ lực nhiều hơn, nương chỉ chờ các con kim bảng đề danh. Châu Nhi, con cũng vậy, cố gắng theo ma ma học tập, đợt tuyển tú sắp tới đã tới gần..."
"Mẫu thân!" Diệp Di Châu thẹn thùng kêu một tiếng.
"Chỉ cần ba đứa các con đều có tiền đồ, nương sẽ không sao."
Nhi tử đỗ cao trung, nữ nhi vào cung tuyển tú được chọn làm nương nương hoặc hôn phối với hoàng tử, chẳng lẽ Diệp Thế Lâm và lão bà kia còn gây khó dễ mình sao?
Chỉ cần bản thân kiên nhẫn, một ngày nào đó có thể nhìn thấy mặt trời!
"Nữ nhi, nhi tử sẽ nỗ lực, không để người thất vọng."
Kỷ thị hòa ái nhìn ba đứa con của mình: "Được rồi, hôm nay là Tết, mấy đứa qua bên tổ mẫu đi, đừng để lão nhân gia chờ lâu."
"Vâng."
Ba người lập tức đứng dậy cáo từ.
.....................
Cơm tất niên vốn chuẩn bị vô cùng phong phú lại bị Kỷ thị nháo nhào một phen, Diệp lão phu nhân không có tâm trạng nên dùng bữa xong, bà cho mọi người đều lui xuống.
Bên đường đèn lồng màu đỏ toát ra ánh sáng ấm áp, bốn phía một màu trắng xóa, vô cùng an tĩnh, Dung Hoa mang Túy Đồng và Lưu Tô về Hải Đường uyển.
"Tiểu thư." Thạch ma ma không ngờ nàng lại về sớm như vậy.
Chuyện bên từ đường mọi người sớm đã biết, nhưng hiện tại là thời khắc giao thừa, nói thế nào cũng phải cùng người nhà đoàn viên.
"Tổ mẫu mệt nên cho mọi người tan sớm." Dung Hoa nhìn Thạch ma ma, "Ma ma, mọi người ăn cơm hết chưa?"
"Đều ăn rồi." Thạch ma ma cười nói, giúp nàng cởi áo choàng bên ngoài.
"Người trông nom Hải Đường viện ta đã sắp xếp, hiện tại là Tết, ma ma gọi mọi người tới đây, trong bếp chúng ta có không ít nguyên liệu nấu ăn, kêu đầu bếp nữ làm nóng chảo, tất cả cùng đón giao thừa."
"Lão nô thay mọi người cảm tạ tiểu thư." Thạch ma ma uốn gối, sau đó hầu hạ nàng thay y phục rồi mới ra ngoài kêu người chuẩn bị.
Người nhiều, mọi thứ đương nhiên được chuẩn bị nhanh chóng. Tiếng cười nói náo nhiệt cũng rất mau liền truyền tới.
Dung Hoa tựa bên cửa sổ, trong tay ôm chiếc gối thêu hoa đinh hương, nói với Lưu Tô và Túy Đồng: "Hai ngươi cũng qua đó đi, ta ở đây không cần các ngươi hầu hạ."
Túy Đồng và Lưu Tô nhìn nhau, nói: "Tạ tiểu thư."
"Tiểu thư muốn ăn gì không? Nô tỳ kêu đầu bếp làm cho người." Cảm tạ xong, Túy Đồng vẫn không rời đi, lại hỏi.
"Không cần, các ngươi đi đi." Dung Hoa cười nói.
Túy Đòng và Lưu Tô hành lễ lui xuống. Hai người không rời đi, chỉ đứng ở bên ngoài.
"Tiểu thư hình như không được tốt cho lắm." Túy Đồng thì thầm.
Lưu Tô cũng gật đầu.
Túy Đồng nghĩ nghĩ, rồi nói: "Ta ra ngoài một chút."
Nói xong, nàng đẩy cửa ra ngoài, qua nửa ngày mới trở lại, hai tay bưng một cái mâm có vài món điểm tâm, còn cả một bầu rượu.
Túy Đồng đưa mắt nhìn bầu rượu.
Túy Đồng nháy mắt một cái, sau đó cười khanh khách đem đồ vào trong.
Dung Hoa cầm sách ôm gối tới xuất thần, ánh đèn màu cam bất giác chiếu lên gương mặt trắng nõn cùng hàng lông mi cong dài của nàng.
Điềm tĩnh, lịch sự, tao nhã, đẹp như bức tranh.
Túy Đồng nhìn thấy, không khỏi sửng sốt. Nàng còn tưởng tiểu thư có tâm sự, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ nàng đoán sai rồi!
Nghe tiếng bước chân đi vào, Dung Hoa ngẩng đầu, lại thấy đồ vật trong tay Túy Đồng, liền cười hỏi: "Kêu ngươi đi ăn, sao lại quay trở về?"
"Ma ma nói sao có thể để tiểu thư một mình ở đây, cho nên đầu bếp nữ liền cố ý làm mấy món điểm tâm cho người." Túy Đồng cười tủm tỉm mang đồ đặt lên bàn, sau đó duỗi tay rót cho Dung Hoa chén rượu, "Tiểu thư, đây là rượu thanh mai, uống vào không say đâu."
Hương rượu chậm rãi lan tỏa khắp phòng.
"Ừ." Dung Hoa khẽ cười, duỗi tay nhận lấy.
"Vậy nô tỳ cáo lui trước, nếu tiểu thư có chuyện gì cứ kêu một tiếng, nhĩ lực của nô tỳ và Lưu Tô rất tốt, nhất định có thể nghe được."
"Ngươi mau qua đó đi." Dung Hoa gật đầu.
Lúc này Lưu Tô mới lui xuống.
Mùi rượu thanh đạm, Dung Hoa vuốt ve miệng ly, cúi đầu uống một ngụm. Trong vị ngọt có chút chua chua, đúng là rượu tốt.
Đêm nay, tuyết không ngừng rơi.
..................
Hôm sau, mùng một, Dung Hoa vận một bộ Tương phi, vạt áo thêu hoa hải đường, từng đóa từng đóa đều có sức sống. Nàng chọn thêm đôi khuyên tai san hô, vô cùng tiếu lệ, sau đó mới tới viện Diệp lão phu nhân thỉnh an.
Diệp Thế Lâm, Diệp Di Châu, Diệp Di Nguyệt, còn cả Diệp Cẩm Cần đều đã tới, nàng là người cuối cùng có mặt.
Trong phòng hoan thanh tiếu ngữ, hòa thuận vui vẻ, so với bầu không khí trầm trọng hôm qua hoàn toàn khác biệt.
"Dung Hoa xin chúc Tết tổ mẫu, chúc Tết đại bá, chúc tổ mẫu đại bá năm mới cát tường, vạn sự như ý." Dung Hoa tiến vào, hành lễ.
"Ngoan." Diệp lão phu nhân tươi cười tới gả gương mặt nở, phất tay kêu nàng đứng lên, sau đó liền đưa bao lì xì.
Diệp Thế Lâm cũng từ ái phát lì xi cho nàng.
Dung Hoa lại cùng đám người Diệp Cẩm Hoằng chúc Tết, thu lễ xong liền tặng túi tiền cho họ.
Ngày này không có khách tới, năm mới bắt đầu, tâm tình của Diệp lão phu nhân không tồi, nêu kêu Diệp Thế Lâm mang ba huynh đệ Diệp Cẩm Cần tới Noãn các, còn mình dẫn ba đứa cháu gái chơi bài.
Ngọc di nương một thân xiêm y màu đỏ, sắc mặt ôn nhu khó nén vui sướng, cao hứng hầu hạ bên cạnh Diệp lão phu nhân và các vị cô nương. Bọn họ nói chuyện mãi tới cơm tối mới giải tán.
Hôm sau, mùng hai, dùng bữa sáng xong Diệp Thế Lâm liền dẫn ba huynh muội Diệp Cẩm Hoằng, Diệp Cẩm Bạc và Diệp Di Châu đi Tế Ninh Hầu phủ chúc tế.
Mà Dung Hoa cùng Diệp Cẩm Cần, Diệp Cẩm Nguyệt lại tới Nhan gia.
Hai nhà Diệp - Nhan vốn không còn quan hệ nên năm trước, bọn họ không tới. Diệp lão phu nhân vẫn khó chịu trong lòng, ý muốn năm nay cũng giống năm trước. Có điều, Hứa phu nhân Nhan thị đã đưa lễ tới, cố ý nói muốn Dung Hoa mùng hai qua thăm.
Nhan gia muốn đón cháu ngoại về, Diệp lão phu nhân đương nhiên không tiện ngăn cản, cho nên chỉ đành chuẩn bị lễ vật chu toàn. Mà Diệp Cẩm Cần vừa qua Nhị phòng, vừa lúc có thể theo qua Nhan gia bái phỏng, nhận thân thích.
Nghĩ tới chuyện Nhan thị cũng về nhà mẹ đẻ chúc Tết, Diệp lão phu nhân dứt khoát kêu Diệp Di Nguyệt đi cùng.
Nhi tử của bà tuy đã chết nhưng nó vẫn là cô gia danh chính ngôn thuận của Nhan gia, cho nên thứ nữ của chồng trước Nhan thị cùng nhi tử vừa kế vị không cần phải che giấu!
Diệp lão phu nhân nhìn thoáng qua cách ăn vận của ba người, thấy Diệp Cẩm Cần một thân cẩm phục huyền sắc, ngọc quan, khuôn mặt tuấn lãng, tinh thần phấn chấn. Dung Hoa mặc một bộ váy tím nhạt, còn Diệp Di Nguyệt chọn chiếc váy màu lam. Bà ta vừa lòng để bọn họ ra cửa.
Tới Nhan gia, ma ma quản sự thấy Diệp Cẩm Cần và Diệp Di Nguyệt thì không khỏi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ đón ba người vào phủ.
Vừa thấy bọn họ, Nhan Hằng và Hứa thị đều kinh ngạc, có điều hai người nhanh chóng thu lại thần sắc, hòa ái kêu ba người đứng dậy, lại phát lì xì.
Dung Hoa cười nhận lấy, sau đó mới giải thích: "Hôm ba mươi, tổ mẫu và đại bá đã làm chủ để Nhị ca qua kế thừa danh nghĩa của phụ thân, vừa lúc hôm nay là ngày chúc Tết cậu mợ, tổ mẫu và đại bá liền kêu Nhị ca tới đây dập đầu với hai người."
Diệp Cẩm Cần vội hành lễ.
"Mau đứng lên." Nhan Hằng lên tiếng, ánh mắt thầm đánh giá Diệp Cẩm Cần, sau đó lại kiểm tra tài học vấn của hắn, vuốt râu gật đầu, "Lão phu nhân và đại lão gia thật có lòng."
"Chuyện tốt, đúng là chuyện tốt, cô gia ở dưới cửu tuyền chắc chắn sẽ cao hứng." Nhan thị cười nói, sau đó lại kêu nha đầu mang thêm một phần lễ gặp mặt, có điều trong lòng thầm mắng, Diệp gia làm việc thật biết tính toán!
Cô nãi nãi tái giá chứ không phải chết, chuyện kế vị lớn như vậy lại không danh chính ngôn thuận báo với cữu gia một tiếng, thật đúng là không xem ai ra gì! Hôm nay đã vậy còn đường đột tới nhận thân thích!
"Lục nha đầu lần đầu tới phủ, nào lại đây, để cữu mẫu nhìn xem." Hứa thị thân thiết kéo Diệp Di Nguyệt tới trước mặt, trên dưới đánh giá, "Đúng là đứa nhỏ linh hoạt."
Nói xong, bà ta liền chỉ tay và huynh muội Nhan Thụy giới thiệu một lần.
Chúng vãn bối biểu ca biểu tỷ biểu muội liền thi lễ.
Trong quá khứ hai nhà đã cắt đứt quan hệ, nhưng tất cả mọi người đều quen nhau. Diệp lão phu nhân định khiến Nhan thị tức chết, nhưng lại không ngờ bà ta căn bản không hề trở về Nhan gia chúc tết. Bởi vì Kiều Nguyệt sinh bệnh, bà ta không thể phân thân về nhà mẹ đẻ.
Đừng nói là bà ta, ngay cả Tây Ninh Hầu và Kiều Vũ Thần cũng không tới, bọn họ nói là ngày khác sẽ qua Nhan gia chúc Tết.
Thời điểm nhắc tới chuyện này, trên mặt Hứa thị chứa đựng lo lắng.
Dung Hoa nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Mà tiểu cô nãi nãi khác của Nhan gia là con vợ lẽ, cũng chính là dì của Dung Hoa đã gả xa, năm nay cũng không trở về.
Nhan Hằng mang nhi tử và Diệp Cẩm Cần ra đại sảnh nói chuyện, Hứa thị kêu Nhan Mẫn Chi dẫn Diệp Di Nguyệt tới Noãn các chơi, ở đây chỉ còn lại mình bà ta và Diệp Dung Hoa.
"Dung Hoa, con sắp tới tuổi cập kê rồi, bên phía Lâm gia..." Hứa thị dò hỏi, "Những lời này vốn không nên nhắc tới trước mặt con, nhưng con cũng lớn rồi, có một số việc trong lòng phải tự hiểu rõ."
"Tạ cữu mẫu quan tâm." Dung Hoa cúi đầu.
Hứa thị mở miệng tiếp tục: "Về hôn sự của con và Lâm gia, tổ mẫu và đại bá con tính toán thế nào? Bọn họ có nói gì không?"
Dung Hoa khẽ nhíu mày, thành thật đáp: "Tổ mẫu và đại bá không nói gì cả."
"Vậy Lâm gia có thái độ gì không?" Không đợi Dung Hoa trả lời, bà ta đã tiếp tục, "Lâm gia có thái độ gì, chắc con cũng không biết."
Dứt lời, Hứa thị liền yêu thương trìu mến nói với Dung Hoa: "Hôn sự này là do phụ thân con định ra, Thành Quốc Công lại là người giữ lời. Dung Nhi, con trở về nhớ thăm dò ý tứ của lão phu nhân và đại bá con, nói khéo họ nhanh chóng định ngày thành thân, miễn cho đêm dài lắm mộng. Nếu có sự cố gì, con cứ phái người tới nói với cậu mợ, cậu mợ sẽ làm chủ cho con."
Đây là hỏi tới hôn sự của nàng sao? Dung Hoa ngẩng đầu: "Cảm ơn mợ, có điều mợ cứ yên tâm, hôn nhân đại sự đương nhiên theo lệnh của cha mẹ lời người mai mối, hiện tại phụ thân không còn nữa, cho nên hôn nhân của Dung Nhi đương nhiên sẽ do tổ mẫu và đại bá làm chủ, không cần con bận lòng, cho nên cũng xin cữu mẫu yên tâm."
Không cho mình quản sao? Tươi cười trên mặt Hứa thị lạnh đi vài phần, nhưng bên ngoài vẫn duy trì sự hòa ái: "Con còn nhỏ, có một số việc còn chưa hiểu, lão phu nhân và đại bá con có thể một lòng suy tính cho con, ta đây và cậu con cũng yên tâm. Nhưng, lão phu nhân tuổi lớn rồi, bà ấy không thể theo con cả đời, còn đại bá con, rốt cuộc cũng không thân thiết. Con đó, cứ nhớ lời của mợ, sau này có chuyện gì cứ cho người tới đây báo tin, biết không?"
Tổ mẫu cách một lứa, đại bá cách một tầng, bà ta làm như quan tâm tới nàng lắm vậy, tất cả cũng chỉ vì muốn thân thiết với Thành Quốc Công phủ mà thôi!
Trong lòng Dung Hoa cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: "Con biết rồi, cảm ơn mợ, sau khi trở về con sẽ nhắc với tổ mẫu chuyện này. Có điều một tiểu cô nương như con nói tới chuyện này cũng không tốt, cho nên, tới lúc đó con sẽ nói là ý của mợ."
Hứa thị nghĩ nghĩ, mới nói: "Cách ngày cập kê cũng còn mấy tháng, con không cần sốt ruột, ta sẽ tự tìm cách tự mình tới bái phỏng lão phu nhân, thăm dò ý tứ của bà ấy." Nhà ngoại hỏi tới hôn sự của biểu cô nương là chuyện thường tình, nhưng cô gia Diệp Thế Hiên đã chết, cô nãi nãi lại tái giá! Diệp lão phu nhân đương nhiên vẫn còn tức giận Nhan gia.
"Nếu đã như vậy, làm phiền mợ rồi." Dung Hoa khẽ cười. Lão phu nhân còn đang mơ tưởng đưa nàng vào cung tuyển tú, nào còn quan tâm tới mối hôn sự này? Có điều, để Nhan thị nháo nhào một phen cũng là ý kiến không tồi.
"Có gì phiền chứ, con là cháu ruột của ta mà. Thôi, con đi tìm Mẫn Chi chơi đi." Hứa thị cười nói.
..........................
Dùng bữa trưa xong, ba người Dung Hoa liền đứng dậy cáo từ.
Trời còn sớm, Diệp Di Nguyệt đương nhiên không muốn vừa ra ngoài đã trở về sớm như vậy, cho nên vén màn xe ngựa nói với Diệp Cẩm Cần: "Ca ca, trời còn sớm, không bằng chúng ta đi dạo một lát đi."
"Đang Tết, các tửu lâu đều chưa mở cửa, trời lại lạnh như vậy, chúng ta nên trở về thôi." Diệp Cẩm Cần khuyên một câu.
"Ca ca, Nguyệt Nhi khó lắm mới ra ngoài một chuyến, nếu cửa hàng chưa mở, chúng ta liền tới bờ sông ngắm tuyết, được không?" Diệp Di Nguyệt nói.
Diệp Cẩm Cần nhìn Dung Hoa, thấy nàng không đưa ra chủ ý, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tới bờ sông thì quá lạnh, không cẩn thận sẽ bị cảm, chi bằng tới Lâu Ngoại Lâu đi, nghe nói Lâu Ngoại Lâu không đóng cửa ngày Tết."
"Ca ca thật tốt." Diệp Di Nguyệt mỉm cười ngọt ngào.
"Có điều, Nguyệt Nhi, nếu Dung Nhi mệt không muốn đi thì chúng ta ở trở về nhé." Diệp Cẩm Cần nói.
Diệp Di Nguyệt liền quay đầu nhìn Dung Hoa: "Ngũ tỷ tỷ, tỷ có mệt hay không? Nếu không mệt thì chúng ta đi chơi một lát rồi về, được không?"
Dung Hoa ngẩng đầu: "Nhị ca, muội không mệt." Nàng cũng muốn tới xem Lâu Ngoại Lâu sau khi tu sửa thì như thế nào.
Ba người nhanh chóng tới nơi, kết quả khiến Dung Hoa vô cùng hài lòng, tuy Lâu Ngoại Lâu không còn rực rỡ như xưa nhưng khách khứa lui tới không ít, lầu ba đã đầy người. Cho nên, Diệp Cẩm Cần chọn một nhã gian ở lầu hai.
"Tiểu thư, công tử ở trên lầu bốn." Dung Hoa vừa vào, Kim chưởng quầy đã đi tới thấp giọng với nàng.
Chu Hành ở đây? Dung Hoa không khỏi kinh ngạc, quay đầu nghi hoặc nhìn Kim chưởng quầy.
Kim chưởng quầy chỉ lắc đầu. Công tử ngồi đây đã nửa ngày, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ba người Dung Hoa theo tiểu nhị lên lầu hai, vừa vào nhã gian, Dung Hoa tìm cớ đi nhà xí để lên lầu bốn. Vừa đẩy cửa, một thân ảnh đĩnh bạt như tùng đập thẳng vào mắt, những tia nắng mặt trời chiếu qua càng khiến gương mặt y càng thêm như tranh vẽ.
Nghe tiếng mở cửa, Chu Hành quay đầu, gương mặt không biểu cảm lộ một tia kinh ngạc: "Ngũ cô nương, sao cô nương lại tới đây."
Dung Hoa khẽ cười đi vào, không đáp, chỉ hỏi lại: "Vậy điện hạ sao lại tới đây? Hôm nay là mùng hai, ngài không nên đi thăm hỏi bằng hữu hay sao?"
Chu Hành lãnh đạm cầm chén rượu, chậm rãi lên tiếng: "Nơi này náo nhiệt."
Nơi này náo nhiệt?
Bốn chữ đơn giản lại khiến nụ cười của Dung Hoa cứng lại, trong lòng có loại chua xót khó mà miêu tả.
Nàng, hiểu cảm giác này.