Lần này, ông ta lại để Chu Hành phụ trách án tử? Vụ án năm đó nhảy ra, nếu để người ta có tâm xử lý, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Chẳng lẽ bệ hạ cho Chiêu Vương phụ trách là có ý tứ khác?
Trong lòng chúng thần suy tư một phen.
Sắc mặt Chu Hành vẫn bình tĩnh như thường, trực tiếp nhận lệnh.
Ánh mắt Chính Đức Đế thâm thúy liếc nhìn Chu Hành, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.
Vụ án này không phải Chu Hành đứng sau sai sử thì còn là ai?
Chuyện năm đó, ai có thể nói rõ?
Y muốn lật lại bản án của Phong thái y?
Ông ta sẽ tin tưởng Chu Hành y sao?
Từ khi nào Chu Hành y nhiệt tình như vậy? Vì những kẻ không liên quan như Phong thái y, y sẽ giúp bọn họ lật lại bản án sao?
Thứ y muốn là lật lại bản án của Tần Vương và Tấn Vương?
Kỳ thật thứ y muốn nhất chính là soán ngôi đoạt vị!
....................
Tan triều, Lục hoàng tử trực tiếp đuổi theo Chu Hành ra ngoài, mở miệng hỏi: "Tiểu hoàng thúc, phụ hoàng sao lại để ngài phụ trách án tử này?"
Hắn là hoàng tử, tuy tính cách tùy tiện nhưng chuyện nên hiểu hắn đều hiểu, hắn sao có thể nhìn không ra phụ hoàng không thích Tiểu hoàng thúc?
Chu Hành nghiêng đầu nhìn, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nói: "Ngươi đi cùng ta."
Dạy nhiều thế nào cũng không bằng để hắn tự mình trải nghiệm.
"Được." Có thể làm việc với Chu Hành, Lục hoàng tử đương nhiên cao hứng, lập tức sảng khoái nhận lời.
"Vậy được, bên Công Bộ và bệ hạ ta đi chào hỏi." Chu Hành nói.
Lục hoàng tử gật đầu, dừng bước: "Con muốn tới hậu cung thỉnh an mẫu phi, sau đó lại đi tìm Tiểu hoàng thúc ngài."
Phía sau hai người bọn họ là Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh và Ngự Sử Đài đại phu, ba người đi lên, hành lễ: "Vương gia, Lục điện hạ."
Chu Hành gật đầu với Lục hoàng tử: "Ngươi đi đi." Nói rồi, y nâng bước cùng ba vị đại nhân rời đi.
Lục hoàng tử hưng phấn qua chỗ Lý Thục Phi.
"Nhìn con đầu đầy mồ hôi kia, trời nóng như vậy còn vội vàng như tiểu hài tử, chạy chậm một chút." Lý Thục Phi thấy hắn đầu đầy mồ hôi liền từ ái trách cứu, quay đầu phân phó cung nữ cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.
Lục hoàng tử nhận lấy khăn tự lau mặt, sau đó cười tủm tỉm nói: "Nhi thần muốn gặp mẫu phi, bước chân không phải sẽ bất giác nhanh hơn sao?"
Lý Thục Phi biết hắn chỉ dỗ mình vui vẻ, nhưng nghe xong trong lòng cũng thật sự cao hứng.
"Mẫu phi, phụ hoàng cho Tiểu hoàng thúc phụ trách án tử của Phong thái y, Tiểu hoàng thúc nói để con qua hỗ trợ." Lục hoàng tử nói.
"Con đi theo Tiểu hoàng thúc làm việc cũng có thể học thêm vài thứ, đừng gây thêm phiền phức cho Tiểu hoàng thúc, biết không?" Lý Thục Phi dặn dò.
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Lý Thục Phi hi vọng nhi tử bà nhọc lòng không thôi có thể học được vài phần trầm ổn của Chu Hành.
Thân tại hoàng gia, tính tình nhi tử như vậy rất dễ bị hại hoặc lợi dụng.
"Mẫu phi, nhi thần sẽ nghiêm túc học tập Tiểu hoàng thúc!" Lục hoàng tử nói, "Nhi thần cũng không phải tiểu hài tử."
Lý Thục Phi mỉm cười: "Được, ta biết, con không phải tiểu hài tử." So với tiểu hài tử còn khiến người ta nhọc lòng hơn, cũng may còn nghe lời Chiêu Vương nói.
Còn về việc theo Chiêu Vương học hỏi, Lý Thục Phi đương nhiên vui vẻ thành toàn. Bà hiển nhiên không hi vọng nhi tử thành nghiệp lớn, trở thành trữ quân, bà chỉ hi vọng nhi tử có thể trưởng thành, làm việc đừng xúc động.
Mà hắn nghe lời Chu Hành nhất, hiện tại Chu Hành nguyện ý dạy hắn, bà đương nhiên vui mừng.
Mẫu tử hai người nói chuyện một hồi, Tằng Mính cùng nhi tử Chu Chi Vũ tiến vào.
"Tổ mẫu." Chu Chi Vũ thoát khỏi tay vú nuôi, vui vẻ chạy tới bên người Lý Thục Phi.
"Bé ngoan của ta." Lý Thục Phi cười vội duỗi tay đón lấy nó.
"Mẫu phi, điện hạ." Tằng Mính tươi cười hành lễ với Lý Thục Phi và Lục hoàng tử.
"Đứng lên, mau ngồi đi." Lý Thục Phi hòa ái cho nàng miễn lễ, sau đó ôm Chu Chi Vũ tới không muốn rời tay.
Thân thiết một hồi, thấy sắc trời không còn sớm, Lý Thục Phi mới buông Chu Chi Vũ ra, kêu một nhà ba người bọn họ đi thỉnh an Phương Hoàng Hậu.
"Mẫu phi, nếu nhớ tiểu Chi Vũ, người cứ sai người truyền lời cho con dâu, con dâu lập tức dẫn nó vào cung hàn huyên với người." Tằng Mính cười nói.
Trong cung ngoài cung không phải ngày nào cũng gặp, Lý Thục Phi hòa ái, Tằng Mính hiếu thuận, mẹ chồng nàng dâu hai người trước nay đều rất hòa hợp.
"Được, được." Lý Thục Phi gật đầu, "Mau đi đi kẻo trễ."
Phu thê bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.
Lục hoàng tử kể chuyện sẽ đi giúp Chu Hành nói nàng nghe.
Tằng Mính so với Lý Thục Phi càng yên tâm hơn.
Trong mắt của nàng, phu quân tính tình như lửa chỉ có Tiểu hoàng thúc mới trấn trụ được.
Nói chuyện với Tằng Mính xong, Lục hoàng tử nhìn Chu Chi Vũ đang tò mò nhìn bốn phía, duỗi tay chọc chọc gương mặt nó, nói với Tằng Mính: "Tìm cho nó một sư phụ đi."
Tằng Mính lắc đầu: "Hiện tại vỡ lòng có phải quá sớm không?" Nhi tử còn chưa tới hai tuổi.
"Không sớm." Lục hoàng tử cười nắm tay Chu Chi Vũ, nghiêng đầu nhìn Tằng Mính, "Tập võ, tuổi nhỏ tập mới tốt." Nhi tử sớm tập võ có thể cường thân thể kiện tự bảo vệ bản thân, còn có thể chiếu cố bảo bảo của Tiểu hoàng thúc!
Hai tuổi tập võ? Khóe môi Tằng Mính giật giật, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngài tìm một người đi, có điều nhi tử nhỏ như vậy, xương cốt còn yếu, cũng không biết có chịu nghe lời sư phó không?" Nhi tử nhỏ như vậy có tập võ được không Tằng Mính không rõ, nhưng nàng biết thân tại hoàng gia, nhi tử sớm tập võ một chút cũng tốt, nếu gặp tình huống nguy hiểm, nó sẽ có năng lực tự bảo vệ chính mình.
"Đó là đương nhiên!"
Phu thê hai người vừa nói vừa cười tới chỗ Phương Hoàng Hậu.
...........................
Tựa bên cửa sổ, vừa nghe Túy Đồng nói, Dung Hoa liền ngước mắt muốn xác nhận: "Hoàng Thượng để Vương gia phụ trách?"
"Đúng vậy, nói ngay lúc lâm triều, hiện tại mọi người đều biết." Túy Đồng gật đầu trả lời.
Dung Hoa nhíu mày buông cuốn sách trong tay xuống.
Túy Đồng rót nước ấm cho nàng, thấy sắc mặt Dung Hoa ngưng trọng liền mở miệng khuyên: "Có phải Vương phi lo lắng cho Vương gia không? Người yên tâm, Vương gia sẽ cẩn thận, chắc chắn sẽ không sao."
Nàng đương nhiên là lo lắng! Dung Hoa mím môi, uống ngụm nước: "Ta là đang suy nghĩ Hoàng Thượng vì sao lại làm như vậy?" Chính Đức Đế không phải đề phòng Chu Hành sao? Sao lần này lại làm cách trái ngược như thế? "Chẳng lẽ ông ta yên tâm Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh và Ngự Sử Đài đại phu?"
Hình Bộ Thượng Thư và Đại Lý Tự Khanh là tâm phúc của Chính Đức Đế, mà người của Ngự Sử Đài đa phần đều ngay thẳng không sợ chết.
Chỉ sợ ông ta hoài nghi Chu Hành, cho nên dứt khoát tương kế tựu kế.
"Mấy ngày nay Kim Ngô Vệ vẫn luôn tìm người." Túy Đồng nói.
Tìm ai? Không cần nói cũng biết, đương nhiên là tìm nhân chứng. Dung Hoa cười lạnh, lại hỏi: "An toàn không?"
Túy Đồng cười trả lời: "Vương phi không cần lo lắng."
Dung Hoa gật đầu, phân phó: "Kêu bọn họ mấy ngày nay hành sự cẩn thận, đặc biệt là bên tiền trang, phải chú ý một chút."
Chờ tới buổi chiều ăn cơm xong, thời điểm tản bộ, Dung Hoa kéo tay Chu Hành, hỏi: "Không phải phòng chàng như phòng giặc sao? Chàng nói xem, ông ta rốt cuộc muốn làm gì?"
Chu Hành khẽ cười: "Ông ta khẳng định nghĩ rằng chuyện này do ta đứng sau sai sử, muốn tìm nhân chứng lại tìm không thấy, cho nên mới để ta phụ trách, điều tra rõ ràng ngọn nguồn rồi tìm nhân chứng đưa về, còn nữa, ông ta là muốn nhân cơ hội này đối phó ta."
"Vậy chàng cẩn thận một chút." Chuyện trên triều đình nàng không giúp được, huống hồ hiện tại nàng đang hoài hài tử, làm việc càng không dễ dàng.
Chu Hành nắm tay nàng, mười ngón tay đang xen: "Ta sẽ cẩn thận, nàng an tâm dưỡng thai, thả lỏng tâm tình, không cần lo lắng cho ta."
Chính Đức Đế muốn mượn tay y tìm ra nhân chứng, nhưng Chu Hành y không phải kẻ ngốc.
Sao có thể vì chính mình phụ trách vụ án, y liền thiếu cảnh giác?
........................
Chuyện của mười mấy năm trước, muốn điều tra đương nhiên không dễ dàng, Chu Hành đương nhiên bắt đầu bận rộn.
Mà những người liên quan năm đó phần lớn đã không còn, cho nên điều tra không phải chuyện của một ngày hai ngày.
Án tử bên này đâu vào đấy mà điều tra, tháng bảy bên phía Tây Nam đưa tin trở về.
La Bân tra rõ mọi chuyện, đưa kết quả trở về.
Từ việc phát hiện thế nào cho tới bây giờ binh lính trấn thủ đều là người của Giang tướng quân, tất cả đều viết hết trong tấu chương, không thiếu một chữ.
Nhìn kết quả La Bân đưa tới, Chính Đức Đế nhíu mày.
"Bệ hạ." Trương công công gọi, "Là có gì không đúng sao?"
Chính Đức Đế cười lạnh: "Không có gì không đúng, quá hoàn mỹ." Hoàn mỹ tới không chê vào đâu được, nhưng quá hoàn mỹ mới khiến người ta hoài nghi.
"Vậy..." Nhìn thần sắc Chính Đứ Đế lúc này, Trương công công liền biết tâm tình ông ta không tốt.
Chính Đức Đế trầm mặc một lát, mở miệng: "Truyền Tây Ninh Hầu và Giang Ngọc Nguyên."
"Ý của bệ hạ là..."
"Giang gia có công phát hiện mỏ vàng, đương nhiên phải ban thưởng." Chính Đức Đế nói.
Mỏ vàng này ở Tây Nam, Giang Dũng chiếm cứ bên kia mấy năm, thực lực không thể khinh thường, muốn động vào ông ta không phải thời điểm hiện tại, huống hồ còn có Chu Hành ở cạnh như hổ rình mồi, lúc này động tới Tây Nam không phải thời điểm tốt nhất.
"Nô tài đi ngay." Trương công công gật đầu, phân phó người đi truyền Kiều Vũ Đình và Giang Ngọc Nguyên.
Chờ hai người tới, Chính Đức Đế liền quan tâm hỏi thăm: "Hiện giờ đã là tháng bảy, hôn sự hai nhà các ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?"
Kiều Vũ Đình và Giang Ngọc Nguyên cảm kích trả lời: "Đều đã chuẩn bị xong xuôi."
Chính Đức Đế cười gật đầu: "Lão phu nhân hầu phủ tuổi đã lớn, cũng không có chủ mẫu chủ sự, một nhà Giang ái khanh tới kinh thành chưa được bao lâu, nếu các ngươi có khó khăn gì cứ đi tìm Nội Vụ Phủ."
"Tạ chủ long ân." Kiều Vũ Đình và Giang Ngọc Nguyên vội quỳ xuống tạ ơn.
"Bình thân." Chính Đức Đế nâng tay, lại hỏi Giang Ngọc Nguyên chuyện bên Tây Nam hai câu liền cho bọn họ trở về.
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, Giang Ngọc Nguyên thở dài nhẹ nhõm.
Chuyện mỏ vàng Tây Nam xem như qua.
Kiều Vũ Đình cùng hắn đi một đoạn liền dừng bước, cười nói: "Ta còn việc phải làm, không tiễn Đại cữu huynh."
"Sau này mời ngươi uống rượu." Giang Ngọc Nguyên gật đầu, chắp tay với hắn rồi xuất cung.
Kiều Vũ Đình nghiến răng, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Giang Ngọc Nguyên.
Năng lực của La Bân, hắn rõ ràng.
Giang gia đúng là có chút năng lực, thế mà né được đôi mắt của La Bân.
Giang gia như vậy, hắn muốn!
Cũng không biết Hoàng Thượng có thái độ gì.
Có điều hiện tại hắn không quan tâm thái độ Hoàng Thượng đối với Giang gia là chỉ, chỉ cần ông ta không động vào Giang gia lúc này thì tốt!
Xoay người lại, Kiều Vũ Đình liền nhìn nhóm phu nhân thỉnh an Hoàng Hậu xuất cung.
Trong hoa đoàn cẩm thốc, ánh mắt Kiều Vũ Đình tìm thấy Tằng Mính và Dung Hoa đang đùa giỡn trong đám người.
Hài tử đã qua ba tháng, đây là lần đầu tiên sau khi mang thai nàng tiến cung thỉnh an.
Ba tháng có thai, hiện tại không nhìn ra gì, nhưng mỗi bước chân đều ôn nhu kiều diễm.
Tay Kiều Vũ Đình bất giác nắm chặt.
Năm đó, hắn có phải nên trực tiếp trói nàng, sau đó hoàn thành chuyện tốt, giữ nàng bên cạnh mình không?
Năm đó, hắn chỉ vài báo thù.
Có lẽ ánh trăng đêm đó quá đẹp, nàng như dây tơ nhẹ nhàng trói lấy tim hắn.
Lâu ngày, mỗi lúc một chặt.
Cho tới bây giờ, mỗi lần nghĩ tới, trái tim liền đau.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Dung Hoa đang nói chuyện với Tằng Mính quay đầu nhìn Kiều Vũ Đình đang đứng ở bậc thang nơi xa.
Thu hồi ánh mắt, nàng tiếp tục: "Sau này ngươi cứ dẫn Chi Vũ tới chơi, ta cũng sẽ mời Lưu Quang tỷ tỷ và Đổng tỷ tỷ tới."
"Được, đã lâu rồi con không gặp bọn họ." Tằng Mính cười đồng ý.
Hai người vừa nói vừa cười đi tới xe ngựa mới dừng lại, sau đó tách nhau mà xuất cung.
.....................
Chính Đức Đế bên này nhận được tin, Chu Hành bên kia cũng nhận được tin tức phía Tây Nam.
Lâm Hạ oán giận: "Không ngờ La Bân kia vô dụng như vậy, người của chúng ta rõ ràng đã cho ám hiệu." Thế mà vẫn không tra được gì.
"Không phải hắn vô dụng." Chu Hành lắc đầu.
"Là người Giang gia?" Lâm Hạ lập tức hiểu ý của Chu Hành.
"Ừ." Chu Hành gật đầu, "Giang gia bố trí chu toàn, phản ứng cũng nhanh, bên kia lại là địa bàn của họ, cho dù người của chúng ta ám chỉ cho La Bân thì Giang gia cũng có thể lập tức ứng đối. Kêu bọn họ trở về đi."
Tiếp tục ở lại cũng không làm được gì.
Hơn nữa, những người còn lại của Giang gia cũng sắp hồi kinh.
Hoàng huynh tốt của y nếu đã hoài nghi, hoài nghi trong lòng khẳng định sẽ không tiêu trừ nhanh như vậy.