"Dung Hoa, lần này thật sự cảm ơn con." Nhan thị thật sự cảm kích từ tận đáy lòng, bà biết nếu không phải Dung Hoa cứu nhi tử của mình, đời này bản thân sợ là không còn cơ hội gặp lại nhi tử, hơn nữa kết cục của nó như thế nào bà thật sự không dám nghĩ tới.
Đây đều là công lao của nàng.
"Phu nhân không cần khách khí, có thể cứu được Thần Nhi cũng vì nó rất thông minh và dũng cảm." Hiện tại không có người ngoài, bọn họ cũng không cần xưng hô mẫu thân nữ nhi, cũng không cần bày ra cảnh thái bình. Tình cảm mẹ con giữa các nàng, ngay thời điểm bà vì Kiều Nguyệt mà ép mình đã tiêu tan. Bây giờ trở thành người xa lạ, ngược lại còn thoải mái hơn một chút. Dung Hoa khẽ cười, một chút cũng không kể công.
"Không, là con cứu nó, may mà con nhớ giọng của nó, cho nên con cứu mạng của nó, cũng cứu lấy mạng của ta." Nhan thị lắc đầu, nói, "Đại ân không lời nào cảm tạ hết, lần này con thật sự đã cứu tính mạng của mẫu tử chúng ta."
Nếu nhi tử không tìm được, bà thật sự không còn thiết sống.
Nhan thị thành khẩn nói: "Thật sự cảm ơn con, Dung Hoa."
Dung Hoa mỉm cười: "Thần Nhi thông minh lanh lợi, ta cũng rất thích nó."
Cho dù Nhan thị và những người còn lại trong Kiều gia thế nào, nhưng đứa nhỏ Kiều Vũ Thần này thật sự rất ngoan ngoãn, còn thông minh hiểu chuyện.
"Thần Nhi, mấy năm nay ta thật sự không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ với nó." Nhan thị tự trách.
Vì Kiều Nguyệt, nhi tử luôn bị bà bỏ phía sau.
Cũng may con ma ốm kia đã gả ra ngoài, sau này bà có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc nhi tử.
Đáng tiếc, lần này không lôi được con tiện nhân kia ra ngoài!
Sự tình lần này, rõ ràng là tiện nhân kia sắp xếp!
Nhan thị ngước mắt nhìn Dung Hoa: "Mấy năm nay con sống có tốt không? Tổ mẫu, đại bá và đại bá mẫu con đối xử có tốt hay không?"
Không giống lần trước, lần này bà thật sự quan tâm hỏi han tới nàng.
Dung Hoa gật đầu.
Tốt hay không tốt, mọi chuyện đều trôi qua, mà cho dù thế nào, tất cả cũng không liên quan tới Nhan thị.
Vì nhi tử, Nhan thị mới thay đổi thái độ với Dung Hoa, nhưng nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn là xa lạ. Bà không tiếp tục hỏi, chỉ nói: "Lần trước con có hỏi ta nữ tử phụ thân con yêu nhất..."
Dung Hoa vội hỏi: "Phu nhân nhớ ra gì rồi sao?"
Nhan thị lắc đầu: "Phụ thân con là người tốt, ông ấy chính trực không câu nệ tiểu tiết, hành sự trầm ổn, làm việc quyết đoán, nhưng điểm đáng quý nhất vẫn là trái tim của ông ấy. Tuy ta lãnh đạm, nhưng trước nay ông ấy chưa từng vì vậy mà nạp nữ tử khác về nhà, luôn toàn tâm toàn ý muốn sống hạnh phúc với ta, còn về Lan di nương..." Nhan thị cười một tiếng, "Là lão phu nhân ép buộc đưa vào, phụ thân con hiếu thuận, đương nhiên sẽ không ngỗ nghịch lại tổ mẫu của con..."
Nếu người đã đưa tới, Diệp Thế Hiên không thể không chạm qua vài lần, nhưng một Diệp Thế Hiên thâm tình như vậy, bà lại không thích.
Đôi khi hồi tưởng về ông ấy, bản thân cũng không khỏi cảm thán.
Diệp Thế Hiên tốt như vậy, sao bà lại không thích cơ chứ? Mặt mày tuấn lãng, tài hoa hơn người, hơn nữa còn có một trái tim không bao giờ thay đổi.
Ở thời này lấy thê nạp thiếp là chuyện bình thường, Diệp Thế Hiên đúng là nam tử trăm năm mới tìm được một!
Ngay cả bà và Tây Ninh Hầu Kiều Uyên đều yêu thương lẫn nhau, trong nhà vẫn có thiếp thất thông phòng.
Hối hận sao?
Không, mười mấy năm nay, bà trước sau chưa từng hối hận.
Diệp Thế Hiên là nam nhân tốt, nhưng trái tim bà lại quá nhỏ, chỉ chứa được một mình Kiều Uyên.
Cho nên, bà chưa từng hối hận.
Cho dù đôi tay của mình dính máu tanh, trước nay bà chưa từng vì hành động khi đó mà hối hận. Nếu được làm lại, bà vẫn sẽ lựa chọn như thế.
"Lần trước, là ta nói chuyện lỗ mãng." Nhan thị xin lỗi Dung Hoa, "Có điều, cùng phụ thân con phu thê mấy năm, ta cũng coi như hiểu rõ con người ông ấy. Chuyện trước khi thành thân ta không biết, nhưng sau khi thành thân, ta biết phụ thân con trên phương diện nữ sắc là người cực kỳ hạn chế, ta có thể nói cho con biết, mấy năm đó, ông ấy không hề có quan hệ với bất kỳ nữ tử nào, mà con chỉ là đứa trẻ ông ấy ôm về từ bên ngoài."
Nghĩ nghĩ, Nhan thị lại nói: "Ta nghĩ, trước khi thành thân ông ấy cũng không thân mật với ai, tuy ta không biết, nhưng thân là nữ tử, điểm này ta có thể cảm nhận được."
Cho nên, ngoại trừ Nhan thị và Lan di nương, phụ thân không có nữ tử khác sao?
Dung Hoa không không khỏi nhíu mày, nếu đã thế, ông ấy vì sao lại đưa ra câu hỏi như vậy?
Đáp án vốn không phải Nhan thị và Lan di nương.
Nhan thị nhìn Dung Hoa, cười cười: "Nói thẳng ra, người Diệp Thế Hiên yêu thương nhất chính là con."
Tình thương của Diệp Thế Hiên dành cho nữ nhi này có đôi khi khiến bà có loại ảo giác... Nữ nhu thân sinh chưa từng bị bóp chết!
Người nói vô tình, kẻ nghe có tâm, Dung Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nữ tử phụ thân yêu thương nhất... Chính mình là nữ nhi, đồng thời cũng là nữ tử.
Chẳng lẽ đáp án là nàng sao?
Nếu thật sự là thế, khó trách điều tra mãi vẫn không ra.
Dung Hoa đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong lòng thầm quyết định lát nữa sẽ tới tiền trang thử xem.
Nhắc tới Diệp Thế Hiên, Dung Hoa liền nghĩ tới vấn đề Chu Hành từng nhắc, cái chết của ông ấy vô cùng khả nghi. Trong lòng cân nhắc một lúc, nàng lại nhìn Nhan thị, nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy, khi đó ta còn nhỏ nên không nhớ được gì nhiều, chỉ biết phụ thân rất thương ta... Phu nhân có thể kể ta nghe chuyện khác của ông ấy không? Còn nữa, năm đó phụ thân ra đi thế nào? Phu nhân có thể nói tỉ mỉ cho ta nghe được không?"
Cánh tay bưng ly trà cứng lại, Nhan thị ngẩng đầu nhìn Dung Hoa, ánh mắt mang vài phần cảnh giác và lạnh lùng.
Đôi mắt Dung Hoa vô cùng trong suốt, gương mặt mang theo vẻ hồi tưởng cùng thương tâm.
Nhan thị cẩn thận quan sát nàng, thấy nàng không có gì khác thường mới thở dài nói: "Chuyện qua rồi, nhắc lại thì có lợi ích gì? Chỉ thêm thương tâm mà thôi!"
Có vấn đề!
Biểu cảm của Nhan thị không thể thoát khỏi ánh mắt của nàng.
Cái chết của Diệp Thế Hiên thật sự có vấn đề! Nhưng Nhan thị là đang cảm thán, hay là... Chính bà ta ra tay?
Người bên gối có quá nhiều cơ hội, động thủ cũng rất dễ dàng!
"Ta chỉ muốn biết phụ thân cuối cùng ra đi thế nào." Dung Hoa khẽ than một câu.
Đáy mắt Nhan thị mang theo một tia thương tâm, quay đầu nhìn ra cửa sổ: "Chết vì bệnh, bệnh nặng kéo dài một tháng, vốn định hồi kinh mời thái y tới xem, không ngờ..."
Mặt trời bên ngoài đã lên cao.
Dung Hoa cắn môi, lại hỏi: "Ở Cẩm Châu không có đại phu tốt sao?"
Nhan thị lắc đầu: "Toàn bộ đại phu ở Cẩm Châu đều đã mời tới..." Thấy Dung Hoa thương tâm, Nhan thị liền nói, "Được rồi, không nhắc tới ông ấy nữa, mọi chuyện cũng qua lâu rồi, hiện tại con sống tốt, phụ thân con chắc cũng yên tâm. Còn về thân thế, con có thể phái người tới Cẩm Châu hỏi thăm, biết đâu có thể tìm được thân nhân cũng không chừng."
"Ừ." Dung Hoa chỉ đáp một tiếng, nhưng trong lòng lại không có bao nhiêu hi vọng.
Lưu Tô phái người tới Cẩm Châu tra xét lâu như vậy, hơn nữa Chu Hành cũng điều tra, nếu có tin tức, vậy thì bọn họ đã thu được.
Nhưng hiện tại, một chút manh mối cũng không có.
"Đúng rồi, ta có thứ này muốn cho phu nhân xem." Dung Hoa như nhớ tới gì đó, lên tiếng gọi Túy Đồng vào, phân phó, "Ngươi vào phòng của ta lấy chiếc hộp khắc hoa sơn tới đây."
"Vâng." Túy Đồng nhận lệnh, xoay người ra ngoài, rất nhanh đã mang chiếc hộp tới, "Tiểu thư."
"Vật về nguyên chủ." Dung Hoa kêu Túy Đồng đưa cho Nhan thị, "Phu nhân xem, có đúng hay không?"
Túy Đồng đưa chiếc hộp cho Nhan thị, sau đó uốn gối lui ra ngoài.
Nhan thị nghi hoặc mở hộp ra, lật xem một lúc, lại kinh ngạc nhìn Dung Hoa: "Đây là... Đều là đồ của con. Dung Hoa, con đây là..." Đây là của hồi môn năm đó bà để lại cho nàng!
Dung Hoa mỉm cười: "Tính cách ta rõ ràng, phu nhân và ta không phải mẫu nữ, những thứ này đương nhiên phải trả ại cho người."
Nàng là muốn phân rõ giới hạn với bà!
Trong lòng Nhan thị hiểu rõ, nhưng nàng vừa cứu nhi tử, bà sao có thể lạnh nhạt vô tình như vậy? Nhan thị nói: "Con là Ngũ cô nương Diệp gia, đó là nữ nhi của ta, những thứ này vốn thuộc về con."
Nhan thị đóng chiếc hộp lại, đẩy tới trước mặt Dung Hoa: "Bên cạnh có chút tiền phòng thân cũng tốt, con giữ đi, hiện tại con ở nơi này, chi tiêu hằng ngày đều cần tới tiền bạc."
Diệp gia như thế nào, bà đương nhiên hiểu biết một chút. Bọn họ sẽ cho nàng tiền sao? Không thể nào! Đã không đào của hồi môn của nàng là may lắm rồi! Huống hồ, hiện tại nàng đã dọn ra ngoài, trong tay càng không thể thiếu bạc.
Những thứ này là năm đó nàng để lại, bản thân cũng không có ý định đòi về.
Hơn nữa, nàng còn là ân nhân của nhi tử, bà càng không thể mặt dày lấy về. Hiện tại chính mình còn là chủ mẫu của hầu phủ, đương nhiên cũng không thiếu thốn đến vậy.
Dung Hoa lắc đầu: "Phu nhân vẫn là nhận lấy đi, ta sẽ không để bản thân mình chịu đói."
Nghĩ tới mười mấy năm không quan tâm nàng, khoảng thời gian trước còn bức bách nàng như vậy, Nhan thị chỉ nghĩ nàng đang thương tâm, nhất thời cũng không biết nói sao cho tốt."
"Tiền thu những năm gần đây đều đặt bên trong, phu nhân cẩn thận kiểm tra xem, nếu có gì không đúng, người cứ phái người tới đây nói một tiếng." Dung Hoa nhẹ giọng.
Nhan thị không khỏi hối hận, lần trước bà không nên vì nha đầu tâm địa rắn rết Kiều Nguyệt kia mà ép nàng, hiện tại nàng cứu Thần Nhi, bản thân muốn đối xử với nàng tốt một chút, nhưng nàng lại kiên quyết vạch rõ giới hạn.
"Mẫu thân, tỷ tỷ." Kiều Vũ Thần đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, cao hứng từ bên ngoài chạy vào.
"Nhìn con xem, chạy chậm một chút." Nhan thị cầm khăn giúp hài tử lau mồ hôi.
"Cái này là gì?" Kiều Vũ Thần chỉ tay vào cái hộp trên bàn, hỏi.
"Ngân phiếu, giấy tờ đất, còn cả sổ sách." Dung Hoa cười nói.
"Vậy à." Kiều Vũ Thần gật đầu. Đối với những thứ này nó không có hứng thú, ngược lại dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Nhan thị, "Mẫu thân, tỷ tỷ ở đây một mình rất cô đơn, mẫu thân, chúng ta đón tỷ tỷ về nhà được không?"
"Được thì được, chỉ là không biết tỷ tỷ con đồng ý hay không." Nhan thị mỉm cười điểm nhẹ lên mũi của Kiều Vũ Thần.
Dung Hoa cứu nhi tử, hầu gia và lão phu nhân đương nhiên sẽ hoan nghênh nàng.
"Tỷ tỷ." Kiều Vũ Thần quay đầu nhìn Dung Hoa.
"Nơi này cách hầu phủ không xa, nếu Thần Nhi thích thì lúc nào cũng có thể tới đây chơi." Dung Hoa mỉm cười.
Kiều Vũ Thần chu miệng, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn Nhan thị, hỏi: "Mẫu thân, nếu con nhớ tỷ tỷ, con có thể đi tìm tỷ tỷ chơi không?"
Nhan thị gật đầu: "Tiểu quỷ nghịch ngợm, được, khi nào con nhớ tỷ tỷ thì cứ tới đây chơi."
"Thật tốt quá, cảm ơn mẫu thân." Kiều Vũ Thần cao hứng nhìn Dung Hoa, "Tỷ tỷ, lúc nào đệ cũng tới đây chơi đúng không?"
Dung Hoa gật đầu.
"Đổng tỷ tỷ ở ngay bên cạnh sao? Vừa rồi Hồng Đậu tỷ tỷ và Hàm Tiếu tỷ tỷ nói với đệ như thế." Kiều Vũ Thần lại tò mò hỏi.
"Ừ, lần sau đệ tới, tỷ tỷ sẽ kêu tỷ ấy qua đây." Dung Hoa mỉm cười.
"Nếu Từ tỷ tỷ cũng có thể tới đây thì tốt." Kiều Vũ Thần chu môi nói.
"Hai ngày nữa, nương sẽ dẫn con đi gặp Đổng tỷ tỷ và Từ tỷ tỷ nói lời cảm tạ." Nhan thị cười, nhéo chiếc mũi nhỏ của nó.
Kiều Vũ Thần gật đầu, lại cao hứng nhìn Dung Hoa, nói: "Vừa rồi Thần Nhi thấy chỗ của tỷ tỷ còn rất nhiều phòng, tỷ tỷ có thể để dành cho Thần Nhi một phòng được không? Tới lúc đó, đệ có thể để đồ của mình."
"Đương nhiên là được, Thần Nhi có thể chọn bất kỳ phòng nào."
Nhan thị thấy nhi tử thích dính lấy Dung Hoa, đáy lòng không khỏi lo lắng. Bà nhìn ra nha đầu này là người ân oán phân minh, làm người xử thế luôn có quy tắc.
Nếu như...
"Mẫu thân?" Kiều Vũ Thần gọi.
Nhan thị hoàn hồn, hỏi: "Hửm?"
"Tỷ tỷ nói trưa nay cứ ở đây dùng cơm, tỷ tỷ sẽ kêu Lê Hoa tỷ tỷ làm món gà con thích ăn nhất." Kiều Vũ Thần mỉm cười ngọt ngào.
"Mẫu thân còn có việc phải trở về, hơn nữa hôm nay chúng ta không đưa thiệp tới đây, tỷ tỷ con nói không chừng còn có việc khác." Nhan thị vì suy nghĩ vừa rồi mà từ chối đề nghị. Tuy biết Dung Hoa không tàn độc như Kiều Nguyệt, nhưng bà vẫn có chút lo lắng.
"Được." Kiều Vũ Thần tuy thất vọng nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu, ngẩng đầu cong mi nói với Dung Hoa, "Tỷ tỷ, vậy lần sau Thần Nhi lại tới chơi."
"Ừ." Dung Hoa gật đầu.
Nói chuyện thêm một lát, Nhan thị liền mang Kiều Vũ Thần lưu luyến không rời rời đi.
Thấy sắp tới chính ngọ, Dung Hoa liền phân phó nha đầu dọn cơm, dự định ăn xong rồi tới tiền trang.
Trở về Tây Ninh Hầu phủ, Nhan thị lại mang tâm sự nặng nề.
Tây Ninh Hầu vì chuyện của Kiều Vũ Thần mà xin nghỉ ở nhà, thấy Nhan thị lo lắng thì quan tâm hỏi: "Sao vậy? Bên phía Ngũ cô nương có chuyện gì sao?"
Nhan thị cho hạ nhân trong phòng lui xuống, mới nhíu mày nói: "Vừa rồi Dung Hoa hỏi thiếp về cái chết của phụ thân nó."
Tây Ninh Hầu sửng sốt, nhưng nhanh chóng cười nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi, hài tử Dung Hoa kia có thể là nhớ phụ thân nên mới thuận miệng hỏi, hơn nữa chuyện đã qua nhiều năm như vậy, yên tâm đi."
"Thiếp vẫn cứ thấy bất an, đứa nhỏ Thần Nhi này trước đây rất thích nàng, hiện tại còn được nàng cứu, nó chắc chắn sẽ càng thêm ỷ lại, thiếp lo..." Nhan thị sốt ruột, "Nếu Dung nha đầu biết rõ chân tướng, thiếp lo nàng sẽ vì thiếp mà ghi hận lên Thần Nhi."
Mối thù giết cha không đội trời chung, tuy chỉ là dưỡng phụ, nhưng Diệp Thế Hiên lại vô cùng yêu thương nàng.
"Nàng chỉ cần nhớ một chuyện, nàng không biết gì cả, cái gì cũng chưa từng làm." Tây Ninh Hầu đứng dậy nắm lấy vai bà ta, nói, "Cái chết của Diệp Thế Hiên không có bất cứ liên quan tới nàng, nếu muốn trách thì chỉ trách ông ấy không biết thức thời."
"Nhưng..." Nhan thị cau mày.
"Được rồi, nha đầu kia ta thấy rất đoan chính, còn về Thần Nhi..." Tây Ninh Hầu trầm tư một lúc, mới nói, "Ta sẽ mời phu tử tốt tới, vốn định qua hè này, chờ tới thời điểm mát mẻ hơn. Nếu nàng đã lo lắng như vậy, hai ngày nữa ta sẽ mời phu tử về phủ, Thần Nhi theo phu tử đọc sách, tự nhiên sẽ không còn thời gian rảnh rỗi xuất phủ. Tới lúc đó, tình cảm kia cũng dần phai nhạt."
Hai mắt Nhan thị liền sáng rực, gật đầu: "Như thế rất tốt, vậy thiếp sẽ sai người thu dọn... Hầu gia, ngài thấy Vị Nhiên Cư thế nào?" Vị Nhiên Cư nằm ở phía đông, ánh sáng rất tốt, bố trí lại tao nhã mà an tĩnh.
Tây Ninh Hầu gật đầu, đứng dậy: "Việc này nàng làm chủ là được, ta đây liền đi viết phong thư mời phu tử."
Nhan thị mỉm cười tiễn ông ta ra ngoài, chờ Tây Ninh Hầu đi xa, bà mới xoay người phân phó quét tước Vị Nhiên Cư, bản thân tự mình bừng bừng khí thế dẫn nha đầu và bà tử tới nhà kho.
.....................
Sau giờ ngọ, thời tiết đặc biệt nóng bức, Dung Hoa vừa xuống xe ngựa, Túy Đồng vội căng dù dìu nàng vào tiền trang Hằng Thông.
Sau khi nói tới để lấy đồ, tiểu nhị liền dẫn Dung Hoa lên lầu hai.
Góc phòng có đặt băng, không khí vô cùng dịu nhẹ.
Đưa ra tín vật, lần này Dung Hoa nói tên của mình.
"Cô nương, chờ một chút." Chưởng quầy tiếp đón nàng cười nói, sau đó xoay người ra ngoài, qua một lúc liền cầm cái hộp hình vuông đi vào.
"Cô nương, người kiểm tra đi." Chưởng qua đặt chiếc hộp lên bàn.
Bên trên có giấy niêm phong màu đỏ, hoàn hảo vô khuyết.
Dung Hoa gật đầu.
Chưởng quầy lúc này mới cầm chìa khóa mở ra.
Bên trong chiếc hộp lớn là một chiếc hộp nhỏ làm bằng trầm hương, bên trên cũng có giấy niêm phong và một ổ khóa. Lần này chưởng quầy không mở, mà đưa một chìa khóa khác cho Dung Hoa.
Dung Hoa thử mở, sau đó kêu Túy Đồng cầm lấy, đứng dậy cáo từ trở về.
Lúc về tới nhà thì trời đã vào hoàng hôn.
"Tiểu thư, Mạnh gia phái người đưa thiệp tới." Vừa vào cửa, Thạch ma ma liền bẩm báo.
"Mạnh gia?" Tâm tư của Dung Hoa còn đặt trên chiếc hộp, nhất thời không nghĩ được gì.
"Chính là công tử Mạnh gia mà tiểu thư từng cứu." Thạch ma ma lấy ra thiệp trong cổ tay áo, nói, "Ma ma đưa thiệp còn chờ tiểu thư, có nói còn mời Đổng cô nương, Từ cô nương và Tề Tứ thiếu gia."
Dung Hoa đưa mắt nhìn, thấy là hai ngày sau ở Nhất Phẩm Cư, cho nên gật đầu: "Ừ, mời bà ấy tới thiên thính, lát nữa ta sẽ qua gặp."
Dung Hoa thay y phục thoải mái rồi qua thiên thính.
"Nô tỳ Trần thị gặp qua Ngũ cô nương." Trần ma ma khoảng ba mươi tuổi, mặt mày đoan chính.
"Ma ma mau đứng lên." Dung Hoa duỗi tay, "Để ma ma đợi lâu rồi."
"Cô nương quá lời." Trần ma ma cười nói, "Đại ân của cô nương, phu nhân nhà ta vô cùng cảm kích." Nói xong liền cung kính dập đầu.
Dung Hoa vội kêu Thạch ma ma đỡ bà ấy đứng dậy.
"Ma ma trở về nói với Mạnh phu nhân, hôm đó Dung Hoa nhất định sẽ tới." Dung Hoa cười nói, sau đó lại quan tâm hỏi han thương thế của hài tử kia."
"Cảm tạ Ngũ cô nương đã quan tâm, thiếu gia đã khá hơn nhiều, chỉ là vết thương trên tay cần phải nghỉ ngơi thêm chút thời gian..." Trần ma ma cung kính trả lời, thấy sắc trời đã muộn liền đứng dậy cáo từ.
Dung Hoa phân phó Thạch ma ma tiễn bà ấy ra cửa, còn mình đứng dậy tới thư phòng.