Diệp Di Nguyệt vội thu lại ý cười, lập tức đứng dậy quỳ gối cạnh giường, nói: "Là thiếp nhiều chuyện, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."
Chính Đức Đế từ trên cao nhìn Diệp Di Nguyệt run lẩy bẩy, trong lòng suy xét một phen nhưng không nghĩ tới khả năng Diệp Di Nguyệt cấu kết với người Tây Lương.
"Hoàng Thượng, thiếp không có ý gì cả, chỉ là nghe xong chuyện của Nghi Dư công chúa, thiếp nhất thời nghĩ tới Ngũ tỷ tỷ nên mới nhiều lời mấy câu, thiếp cảm thấy Ngũ tỷ tỷ không xứng với Vương gia." Diệp Di Nguyệt nức nở, khẽ ngẩng đầu nhìn Chính Đức Đế, giải thích.
Chính Đức Đế duỗi tay giữ chặt cằm nhỏ của nàng ta, hỏi: "Chỉ có vậy?"
"Vâng." Diệp Di Nguyệt không ngừng gật đầu.
Chính Đức Đế buông tay: "Tốt nhất là thế."
Lúc này Diệp Di Nguyệt cũng không rảnh lo cằm mình đang bị nắm tới đau đớn, chỉ gật đầu nói: "Hoàng Thượng minh giám, thiếp thật sự không có tâm tư nào khác... Phụ thân đã mất trước kia rất yêu thương Ngũ tỷ tỷ, thiếp từ nhỏ luôn cho rằng tỷ ấy là thân tỷ tỷ của mình, không ngờ cuối cùng chỉ là dưỡng nữ phụ thân thu nhận... Tỷ tỷ xuất thân thấp hèn, thiếp cho rằng thân phận của tỷ ấy không xứng với Vương gia xuất thân cao quý, thiếp lo sau này tỷ tỷ về vương phủ sẽ bị chèn ép, cho nên mới nhất thời hi vọng có nữ tử xuất thân cao quý tới giúp đỡ tỷ ấy, như vậy cũng không uổng khoảng thời gian tỷ ấy được phụ thân yêu thương...."
Chính Đức Đế mặt không cảm xúc nhìn Diệp Di Nguyệt, lại nghe nàng ta nhắc tới Diệp Thế Hiên, thái độ cũng trở nên mềm mỏng: "Xứng hay không không cần Nguyệt Nhi lo lắng."
"Hoàng Thượng." Diệp Di Nguyệt cảm động tới rơi nước mắt, "Hoàng Thượng sẽ không giận thiếp đấy chứ? Sau này thiếp không dám nói bậy nữa."
"Được rồi, nàng cố gắng ở cùng Di Tần, còn về chuyện của Ngũ cô nương, nàng không cần xen vào, cũng không cần nhọc lòng..." Chính Đức Đế không còn tâm tư ngủ lại, "Vận khí nàng ấy tốt nên mới có được dưỡng phụ Diệp Thế Hiên yêu thương như vậy, nhưng nàng là cốt nhục của Diệp gia, mà nàng ấy không phải, hiện tại còn cắt đứt quan hệ, cho nên nàng đừng vì người ngoài mà nhọc lòng, bình thân đi."
Dứt lời, ông ta liền đứng dậy.
Nội thị vội tiến vào, hầu hạ ông ta mặc y phục.
"Tạ Hoàng Thượng." Diệp Di Nguyệt như có cảm giác sống lại, ôn nhu dịu hiền nhìn Chính Đức Đế, cẩn thận hỏi, "Hoàng Thượng, ngài phải đi sao?"
Nhìn nàng ta như hài tử vừa làm chuyện sai, ngữ khí của Chính Đức Đế mềm xuống: "Ừ, có tấu chương cần phê duyệt."
"Hoàng Thượng...." Diệp Di Nguyệt lưu luyến không rời nhìn Chính Đức Đế, hốc mắt ẩn ẩn có nước.
Diệp Di Nguyệt đã biểu lộ tâm ý như vậy khiến cơn giận vừa rồi của Chính Đức Đế tan đi, ông ta duỗi tay nhéo má nàng ta, cười nói: "Nàng nghỉ ngơi đi, ngày khác trẫm sẽ tới thăm nàng." Nói xong, thời điểm thu tay, ông tay lướt xuống chạm nhẹ vào ngực nàng ta.
Diệp Di Nguyệt xấu hổ tới mặt đỏ bừng.
"Ha ha ha, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn thẹn thùng như ngày nào." Chính Đức Đế cao hứng nhưng không lưu lại, mặc y phục xong liền bãi giá rời đi.
Diệp Di Nguyệt dẫn cung nữ đưa tiễn tới cửa: "Cung tiễn Hoàng Thượng."
Chính Đức Đế đi rồi, Diệp Di Nguyệt liền cảm thấy cả người rét run.
Thiếu chút nữa đã chọc Hoàng Thượng tức giận.
Đào Châu ở cạnh vội duỗi tay đỡ nàng ta, thấy thái dương nàng ta đều là mồ hôi liền giúp đỡ lau sạch: "Lục tiểu thư."
"Không sao." Diệp Di Nguyệt xua tay.
Đào Châu vốn là đại a đầu bên người lão phu nhân, trầm ổn không nói nhiều, Diệp lão phu nhân thấy hai nha đầu bên cạnh Diệp Di Nguyệt không đủ cẩn thận nên phân phó nàng vào cung hầu hạ.
Đào Châu không nhiều lời, chỉ lo nàng ta ướt tới cảm lạnh, vì vậy phân phó cung nhân tới lấy xiêm y mới, hầu hạ nàng ta thay.
Thay y phục xong, Diệp Di Nguyệt vừa bưng ly trà uống hai ngụm, Diệp Di Châu bụng lớn được nha đầu dìu tới, sau khi ngồi xuống liền cho hạ nhân lui đi, cau mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Hoàng Thượng đột nhiên bỏ đi, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không thể gạt được Diệp Di Châu, huống hồ hiện tại nàng ta đang mang thai, ban đêm ngủ cũng không yên giấc.
Trên mặt Diệp Di châu là vẻ tức giận cùng chất vấn.
"Hoàng Thượng nói có mấy quyển tấu chương cần phải phê duyệt." Diệp Di Nguyệt cụp mi rũ mắt trả lời.
Diệp Di Châu cả giận hỏi: "Lục muội muội, muội đây là muốn lừa ai?" Phê duyệt tấu chương? Hoàng Thượng nếu có tấu chương cần phải phê duyệt thì ngay từ đầu đã không tới hậu cung! Huống chi ngài ấy nửa đêm rời đi, trừ phi có đại sự khó lường thì chính là bị Diệp Di Nguyệt chọc giận! "Nói đi, rốt cuộc muội đã làm gì chọc giận Hoàng Thượng?"
Không chờ Diệp Di Nguyệt trả lời, Diệp Di Châu liền dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng ta, tiếp tục: "Muội đừng hòng gạt bổn cung, bổn cung là người hiểu Hoàng Thượng còn hơn cả muội, thành thật trả lời, bằng không bổn cung sẽ trả muội về nhà. Muội đã không giúp được ta cái gì, ngược lại còn chọc Hoàng Thượng nổi giận!"
Khi trước nàng ta là người không có kiên nhẫn, tính tình kiêu ngạo, hiện tại tuy đã dịu dàng hơn trước nhưng những lời này so với lúc khuê trung còn hùng hổ dọa người hơn vài phần.
Ngón tay Diệp Di Nguyệt giật giật, cúi đầu bày ra bộ dạng không muốn nói.
Diệp Di Châu tức giận tới đập bàn một cái: "Ngươi còn muốn gạt."
"Nương nương, người cẩn thận kẻo động thai khí." Thân thể Diệp Di Nguyệt run lên, vội nói.
"Nếu ngươi còn lo cho hài tử trong bụng của bổn cung thì nói chuyện cho rõ ràng, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên rời đi!" Diệp Di Châu hít vào một hơi, đè ép cơn giận, "Chúng ta là tỷ muội, một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, trong hoàng cung này không thiếu nữ tử dồn con mắt trông mong Hoàng Thượng, một khi ngươi chọc giận Hoàng thượng, tới lúc đó chúng ta sẽ cùng bị biếm vào lãnh cung!"
Trước khi tiến cung, Diệp Di Châu được Kỷ thị dụng tâm dạy dỗ, lại ỷ vào thân phận đích nữ của mình, cho nên thời điểm ở nhà có hơi kiêu căng.
Mà Diệp Di Nguyệt là thứ nữ, lớn lên bên cạnh Lan di nương, mà Lan di nương xuất thân là nha đầu, bà ta có bao nhiêu kiến thức? Cho dù đã vào cung mấy tháng, Diệp Di Nguyệt có thể hiểu được bao nhiêu sự tình?
"Muội..." Diệp Di Nguyệt do dự một hồi, mời nói, "Muội chỉ là nhắc tới chuyện của công chúa trước mặt Hoàng Thượng."
Diệp Di Châu nhíu mày: "Nghi Dư công chúa là công chúa Tây Lương, chuyện của nàng ta liên quan tới bang giao hai nước, đây là quốc sự! Ngươi là nữ tử, không có chuyện gì ngươi nhắc tới công chúa Tây Lương làm gì?"
Nữ tử hậu cung không được tham gia chính sự, đây đúng là ngu xuẩn!
Khó trách Hoàng Thượng lại đột nhiên rời đi!
"Muội không có ý gì khác..." Diệp Di Nguyệt nức nở.
"Ngươi không có ý khác, vậy rốt cuộc ngươi có ý gì?" Diệp Di Châu mệt mỏi.
"Trước đây lúc phụ thân còn, Ngũ tỷ tỷ là bảo bối trong tay ông ấy, hiện tại tỷ ấy là vương phi tương lai, dựa vào cái gì? Rõ ràng là không có thân phận, một dã nha đầu không biết từ đâu chui ra, tỷ ấy dựa vào cái gì để làm Chiêu vương phi nương nương chứ?" Diệp Di Nguyệt ngẩng đầu nhìn Diệp Di Châu, "Mà Tứ tỷ tỷ và muội đều là cô nương Diệp gia, trong người chảy huyết mạch của Diệp gia, nhưng chúng ta lại bị vây ở trong thâm cung, còn tỷ ấy lại ở bên ngoài thoải mái dễ chịu, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Muội chính là muốn Hoàng Thượng chỉ hôn Nghi Dư công chúa cho Chiêu Vương, để tỷ ấy ở dưới chân người khác mà sống."
Trên mặt Diệp Di Nguyệt toàn là oán khí.
Mà sắc mặt Diệp Di Châu cũng trầm xuống.
Đúng vậy, các nàng đều là cô nương Diệp gia nhưng lại ở trong cung hầu hạ Hoàng Thượng đã hơn năm mươi tuổi, còn Diệp Dung Hoa chẳng qua là dưỡng nữ của Diệp gia lại có thể ở ngoài làm chủ mọi việc, đã vậy còn được gả cho Chu Hành tuấn mỹ!
Nàng dựa vào cái gì?
Nếu không phải Diệp gia nuôi nàng, nói không chừng nàng sớm đã là bộ xương khô, cho dù có sống cũng không biết đang ở cái xó xỉnh nào!
Diệp Di Châu trầm giọng: "Chiêu Vương cũng không còn sống được bao lâu!" Như thế, tương lai Diệp Dung Hoa chỉ có thể là quả phụ!
Nghĩ như vậy, lòng nàng ta có thể thoải mái một chút!
"Cho dù thủ bài vị của Chiêu Vương, muội cũng muốn có người đạp trên đầu tỷ ta!" Diệp Di Nguyệt lạnh giọng, "Nghi Dư công chúa kia là dạng người gì chứ? Nghe nói lần đầu gặp mặt nàng ta thiếu chút đã làm hỏng gương mặt của Diệp Dung Hoa, có Nghi Dư công chúa, Diệp Dung Hoa có thể chiếm được chỗ tốt nào? Chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui thôi!"
Chỉ cần khiến Dung Hoa không được sống yên, Diệp Di Châu đương nhiên cao hứng, cho nên tán đồng gật đầu: "Ý kiến hay." Sau đó nàng ta lại thở dài, "Chỉ là hôn sự của Nghi Dư công chúa không phải việc nhỏ, tuy Hoàng Thượng không nổi trận lôi đình nhưng việc này muội cũng đừng nhắc lại, miễn cho thật sự khiến Hoàng Thượng tức giận." Các nàng ở trong cung, tốt hay không đều dựa vào Hoàng Thượng.
Diệp Di Nguyệt gật đầu, nhưng vẫn không cam lòng mà hỏi: "Tứ tỷ tỷ, chẳng lẽ cứ để như vậy?"
Diệp Di Châu cân nhắc: "Không thể mở lời với Hoàng Thượng nhưng cũng không phải không thể giúp Nghi Dư công chúa."
Trên cung yến, ý tứ của Hoàng Thượng rất rõ ràng, ngài ấy không muốn Chiêu Vương kết thân với công chúa Tây Lương, bằng không người ta đã mở miệng, ngài ấy sao có thể không thành toàn?
Là vì Diệp Dung Hoa sao?
Đó chẳng qua là một đạo thánh chỉ mà thôi, Diệp Dung Hoa có hôn ước với Chu Hành, tương tự, Hoàng Thượng cũng có thể chỉ hôn Nghi Dư công chúa cho Chu Hành.
Có điều Hoàng Thượng lại không muốn!
Chỉ có Diệp Di Nguyệt ngu xuẩn này, nghe Nghi Dư công chúa nói thế, một chút suy xét cũng không nghĩ tại sao Hoàng Thượng không thuận nước đẩy thuyền.
Chung quy vẫn là con vợ lẽ, Diệp Di Châu thở dài trong lòng.
Hoàng Thượng không phải hôn quân, nàng ta tưởng ở bên gối thì thầm mấy câu là được hay sao?
"Ý của nương nương là..." Hai mắt Diệp Di Nguyệt sáng lên.
"Nghi Dư công chúa một lòng say mê, ngàn dặm xa xôi chỉ vì báo ân, phần tình cảm này thật khiến người ta kính nể." Diệp Di Châu cười nói, "Nhưng chúng ta cũng không thể mạo muội ra tay để tránh chọc giận Hoàng Thượng, có điều để gặp Chu Hành và Diệp Dung Hoa đâu phải chỉ có vào cung."
"Nghi Dư công chúa bôn ba tới Đại Chu, nàng ta khẳng định sẽ không cam lòng từ bỏ như vậy." Diệp Di Nguyệt hiểu ý, liền nở nụ cười, "Chúng ta không thể ra tay nhưng lại có thể quạt gió thêm củi, giúp đỡ người ta."
Diệp Di Châu vui mừng nhìn nàng ta: "Sau này không được lỗ mãng nói bậy như vậy, tới lúc thật sự chọc giận Hoàng Thượng, bổn cung cũng không giúp được muội." Chọc giận Hoàng Thượng, bản thân không chỉ không giữ nổi nàng ta, nói không chừng còn liên lụy vào người!
"Vâng, muội xin ghi nhớ lời nương nương dạy bảo." Diệp Di Nguyệt vội cúi đầu nói.
Đã biết đầu đuôi ngọn ngành, lại biết Hoàng Thượng cũng không tức giận, Diệp Di Châu yên tâm nói: "Thân mình ta nặng nề, một mình muội hành sự cẩn thận một chút, rảnh rỗi thì cứ tới Ngự Hoa Viên, chờ bổn cung sinh hạ hài tử, bổn cung sẽ cầu Hoàng Thượng cho muội danh phận."
Hiện tại Diệp Di Nguyệt không có thân phận lại sống trong cung, cho nên không tiện ra ngoài, Chính Đức Đế nhiều lần cố ý muốn phong nàng ta là Mỹ Nhân, có điều Diệp Di Châu nói muốn nàng ta ở cạnh đoạn thời gian này, cho nên mọi việc tạm thời gác xuống, lúc này chỉ chờ sinh hài tử xong, Diệp Di Nguyệt cũng sẽ có danh có phận, có thể tự mình lập điện các.
Về chuyện của Nghi Dư công chúa, Diệp Di Châu không muốn động vào, Diệp Di Nguyệt nếu muốn làm thì cứ làm đi.
"Vâng." Diệp Di Nguyệt đáp.
Diệp Di Châu kêu người tiến vào, dìu mình trở về.
Tiễn nàng ta tới cửa, Diệp Di Nguyệt vừa xoay người sắc mặt liền âm trầm, hai tay nắm chặt thành quyền.
Diệp Dung Hoa đáng giận.
Nhưng Diệp Di Châu cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Nếu không phải nàng ta, chính mình sao có thể rơi vào tình cảnh hôm nay? Hầu hạ lão nhân Chính Đức Đế kia, còn không có danh có phận!
Tất cả đều bắt đầu từ tiện nhân Diệp Di Châu kia!
.................
Hàng hóa Hà Vũ mang về đều được bán với giá tốt, sáng sớm, Hà Vũ mang danh sách của nửa tháng qua đưa tới, lại nói: "Còn vài món đồ chưa bán, tiểu nhân định đẩy giá cao lên, không biết tiểu thư có ý kiến gì không?"
"Cứ vậy đi." Dung Hoa gật đầu, "Giá bán thế nào Hà thúc là người rõ ràng nhất, hơn nữa thúc và mọi người dầm mưa dãi nắng khắp nơi, sắp tới là Tết, mọi người cũng nên nhận chút hoa hồng." Kinh thành không thiếu chính là huân quý quan lớn, mà trong tay bọn họ đương nhiên sẽ không thiếu bạc.
Hương lộ Hà Vũ mua ở Tây Bắc giá hai lượng bạc, trở về bán năm mươi lượng một lọ, trong vòng mấy ngày nhóm phu nhân và tiểu thư tranh mua còn không có.
Vật dĩ hi vi quý, hằng cổ bất biến (1).
(1) Vật hiếm khi ít, giá trị không bao giờ thay đổi
"Tiểu nhân thay bọn họ đa tạ tiểu thư." Hà Vũ mỉm cười khom người hành lễ, chủ tử nhân hậu, bọn họ cho dù màn trời chiếu đất một đường vất vả cũng rất đáng giá.
"Hà thúc quá lời, thúc và mọi người vất vả mới đúng." Dung Hoa duỗi tay.
Thấy Dung Hoa không còn gì phân phó, Hà Vũ liền cáo từ.
"Hà Vũ đi rồi sao? Hắn là người có năng lực, khi trước được lão gia hay mang bên người." Thấy Dung Hoa vào phòng, Thạch ma ma buông kim chỉ trong tay xuống, rót cho nàng ly trà, vừa cười vừa nói.
Dung Hoa mỉm cười nhận lấy, gật đầu: "Ừ."
Xuân Thiên ở bên cạnh cùng Kiều Vũ Thần luyện chữ ngẩng đầu cười tủm tỉm: "Cha nói sa mạc ở Tây Bắc mênh mông vô bờ, ban ngày nóng như lửa thiêu đốt, dưới chân còn nóng hơn, tới ban đêm lại vô cùng lạnh lẽo, cho dù là mùa hè cũng phải mặc áo khoác để sưởi ấm."
Thạch ma ma và đám người Lê Hoa Hồng Đậu kinh ngạc nhìn Xuân Thiên, Hồng Đậu hỏi: "Thật sao? Trước đây ta cũng có nghe nói, không ngờ lại là sự thật."
Dung Hoa khẽ cười.
Hiện tại đang ở Đại Chu, không thể đi xa.
Nhưng khi trước, thời điểm cha mẹ còn, nàng cũng từng vác ba lô đi đây đó.
Cảnh đẹp cát vàng vạn dặm, nàng từng tận mắt nhìn thấy, tự mình trải nghiệm.
Chỉ là những năm tháng không lo không nghĩ đó đã quá xa xỉ.
Hiện tại nhớ lại càng thêm trân quý.
"Người ở đó đúng là vất vả." Thạch ma ma cảm thán.
Xuân Thiên tiếp tục kể chuyện: "Cha còn nói ở đó trời xanh thăm thẳm, thuần tịch như ngọc bích, người ở đó cũng rất hiếu khách, chén lớn chén nhỏ uống rượu, ăn thịt từng miếng từng miếng."
Kể tới đây, Xuân Thiên cười nói: "Chờ trưởng thành, ta cũng phải tới đó."
"Tiểu nha đầu ngươi, ngươi một tiểu cô nương chạy xa như vậy làm gì?" Thạch ma ma xoa xoa đầu nàng, "Ngoan ngoãn ở cạnh tiểu thư, chờ ngươi trưởng thành..." Thạch ma ma che miệng cười, không nói tiếp.
Xuân Thiên quay đầu dùng gương mặt đáng thương nhìn Dung Hoa, kêu: "Tiểu thư."
"Được, chờ ngươi lớn một chút, cha ngươi đồng ý, ta cũng sẽ đồng ý." Dung Hoa gật đầu. Ra ngoài có thể mở mang tầm mắt, nữ tử ở thời đại này sống cũng không dễ dàng gì, cả đời bị bốn bức tường bao vây vô cùng khó chịu.
"Cảm ơn tiểu thư." Xuân Thiên vui mừng hành lễ.
Dung Hoa quay đầu nhìn Kiều Vũ Thần trong mắt mang vẻ hâm mộ nhưng không lên tiếng, mỉm cười sờ đầu hài tử: "Còn Thần Nhi nữa, đệ muốn đọc sách khảo công danh, nhưng tục ngữ có nói đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, chờ đệ trưởng thành, nếu thích đệ cũng có thể ra ngoài, hơn nữa Thần Nhi là nam tử hán, đệ có thể đi tới nơi mình muốn."
"Đệ có thể sao? Tỷ tỷ?" Hai mắt Kiều Vũ Thần sáng như sao trời.
"Đương nhiên, có điều đệ phải học công phu thật tốt, có thể bảo vệ, chiếu cố chính mình." Dung Hoa cười gật đầu, "Có chuyện gì thứ cứ trực tiếp nói với tỷ tỷ, muốn cái gì, muốn đi đâu đều có thể nói, ta là tỷ tỷ của đệ, có biết chưa?"
Trước kia mẫn cảm, hiện tại đột nhiên mất đi song thân, hài tử này càng thêm mẫn cảm hơn. Cũng may những ngày qua được che chở cẩn thận, trên mặt nó đã xuất hiện nụ cười như khi xưa.
"Vâng, tỷ tỷ." Kiều Vũ Thần gật đầu.
Dung Hoa duỗi tay xoa đầu hài tử.
Kiều Vũ Thần mỉm cười, cúi đầu tiếp tục viết chữ to.
Trước mắt nó vừa mới mất phụ mẫu, cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo nàng cũng chưa có tính toán, hiện tại chính mình tự dạy hài tử, hoặc thỉnh thoảng hai ngày lại dẫn nó qua Đổng gia, để Đổng Trầm Chu chỉ điểm.
Đổng gia nhân tâm lương thiện, ai ai cũng yêu thương nó.
Nhưng sau này thì sao?
Tới thư viện, hay mời phu tử về dạy?
Phu tử trước kia được Tây Ninh Hầu và Nhan thị nhờ vả sớm đã cáo từ.
Về phía mình, hiện tại chỉ có nàng và nó là chủ tử, những người khác không phải nha đầu bà tử thì là thị vệ gã sai vặt.
Đổng Trầm Chu làm quan trong triều, đương nhiên không thể mỗi ngày chỉ dạy cho nó.
Trong mắt Dung Hoa, tới thư viện là lựa chọn tốt nhân, có phu tử dạy dỗ, lại có bạn cùng lứa, bọn họ có thể bồi dưỡng nó cách xử sự giao tế.
Nhưng tới thư viện Dung Hoa lại lo hài tử bị người khác chèn ép, khinh nhục, cười nhạo.
Rốt cuộc có phụ mẫu như Tây Ninh Hầu và Nhan thị, nó chắc chắn sẽ bị người khác khinh thường.
Kể từ đó, Dung Hoa lại cảm thấy mời phu tử về dạy hài tử tốt hơn.
Chỉ là tìm phu tử giỏi lại dễ gì.
Đang lúc suy nghĩ, Đổng Ngọc Lan liền tới.
"Dung Hoa muội muội." Nàng tươi cười vào phòng, sau đó duỗi tay nhéo má Kiều Vũ Thần, "Thần Nhi, hôm nay ta mang bánh quế hoa đệ thích nhất này."
Nói xong, nàng nhận hộp điểm tâm trong tay nha đầu, đặt lên bàn."
"Cảm ơn Đổng tỷ tỷ, ngày mai đệ sẽ đi cảm ơn phu nhân." Kiều Vũ Thần đứng dậy, chắp tay thi lễ.
"Ngoan, không cần cảm tạ, Thần Nhi thích là được rồi." Đổng Ngọc Lan mỉm cười đỡ nó đứng dậy, "Còn khách khí với Đổng tỷ tỷ nữa sao?"
Thấy gương mặt đầy xuân sắc của Đổng Ngọc Lan, Dung Hoa liền cười nói với Kiều Vũ Thần: "Thần Nhi nghỉ ngơi đi, ăn xong điểm tâm rồi viết."
Kiều Vũ Thần cười gật đầu.
Dung Hoa vội kéo Đổng Ngọc Lan qua noãn các, mấy người Túy Đồng dâng trà cùng điểm tâm xong liền tự giác lui ra ngoài.
Dung Hoa cười nhìn Đổng Ngọc Lan: "Nhìn Đổng tỷ tỷ vui mừng như vậy, sự tình thành công rồi sao?"
Gương mặt Đổng Ngọc Lan thoáng chốc đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu, thanh âm như ruồi muỗi: "Ừ."
"Chúc mừng Đổng tỷ tỷ."
Lần này cùng sứ đoàn Tây Lương tới còn có một nhà Mạnh tướng quân, Mạnh tướng quân trấn thủ Tây Bắc, Thương Châu giáp Tây Lương là nơi ông ta quản lý, trước đây từng là thủ hạ được Kính Huệ công chúa đề bạt.
Lần này trở về, ông ta dẫn theo con thứ Mạnh Phi.
Mạnh tướng quân và Đổng đại nhân là chỗ quen bước, hiện tại đã hồi kinh đương nhiên phải đi bái phỏng bạn cũ. Đổng phu nhân vì hôn sự của Đổng Ngọc Lan mà nhọc lòng rất lâu, vừa thấy Mạnh Phi dáng vẻ đường đường, tuấn tú lịch sự liền nổi tâm tư.
Đám người vừa đi, Đổng phu nhân lập tức nói chuyện với Đổng đại nhân, không ngờ Đổng đại nhân cũng rất vừa ý với Mạnh Phi.
Phu phụ hai người cẩn thận thăm hỏi, Đổng đại nhân cũng thử Mạnh Phi mấy lần, bọn họ đều rất vừa lòng.
Mạnh gia gia phong nghiêm cẩn, Mạnh Phi lại là đích thứ tử, về sau nữ nhi gả qua đó cũng không cần vất vả như đích trưởng tức.
Vì vậy, Đổng phu nhân liền mở lời với Mạnh phu nhân.
...
"Qua hai ngày nữa Mạnh gia sẽ tới cửa cầu hôn." Đổng Ngọc Lan thẹn thùng, "Còn nữa, Mạnh đại nhân đã nói với phụ thân, tới lúc đó nếu có thể, Mạnh Nhị công tử sẽ ở lại kinh thành..."
Mạnh tướng quân không thể cả đời trấn thủ Tây Bắc, hơn nữa Chính Đức Đế tuổi cũng đã lớn, Dung Hoa khẽ gật đầu. Trong lòng Mạnh tướng quân rõ ràng, giữ Mạnh Phi ở lại không phải việc khó, như vậy Đổng Ngọc Lan cũng không cần gả tới Tây Bắc xa xôi.
......................
Tại thời điểm Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan nói chuyện khuê mật của nữ nhi, tại Quốc Tân Quán, Nghi Dư công chúa cũng tiếp đón một vị khách - Uyển Lăng công chúa của Đông Lăng.
Đối với việc Uyển Lăng công chúa tới chơi Nghi Dư công chúa có chút ngoài ý muốn, tuy hai người đều ở Quốc Tân Quán, lúc trước tản bộ cũng có vài lần gặp mặt, nhưng tới cửa thì đây là lần đầu tiên. Nàng ta cười nói: "Công chúa mời ngồi."