Theo thanh âm nhảy nhót kia, xe ngựa dừng lại.
Xốc màn xe lên, Lục hoàng tử Chu Ngạn Hủ cười hì hì xuất hiện trước mặt Chu Hành và Dung Hoa, trong tay còn ôm một hài tử trắng trẻo mềm mại.
Đôi mắt đen nhánh kia tò mò nhìn Chu Hành và Dung Hoa, tươi cười tới rất cao hứng.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, Lục hoàng tử tới đón bọn họ còn không nói, trời nóng như vậy còn ôm hài tử tới theo.
"Nhi tử, đây là tiểu thúc tổ phụ và tiểu thúc tổ mẫu, mau hành lễ đi." Lục hoàng tử làm như không thấy vẻ kinh ngạc của Dung Hoa và Chu Hành mà nghiêm trang giới thiệu với hài tử trong lòng.
Tiểu gia hỏa còn chưa biết nói chuyện, chỉ cao hứng ê a đáp lời Lục hoàng tử, sau đó tươi cười nhìn Chu Hành và Dung Hoa. Hài tử không sợ người lạ, thậm chí vươn tay về phía hai người, tựa như muốn lên xe ngựa.
"Tiểu hoàng thúc, tiểu hoàng thẩm, đây là nhi tử của con, Chu Chi Vũ, tháng sau tròn một tuổi." Lục hoàng tử mỉm cười giới thiệu tiểu hài tử với Chu Hành và Dung Hoa.
Khóe môi Chu Hành cong lên, nói: "Lên đi."
"Vâng, tiểu hoàng thúc." Lục hoàng tử cao hứng ôm Chu Chi Vũ lên xe ngựa, sau đó quay đầu phất tay với người của mình, "Các ngươi theo sau." Nói rồi cũng nhảy lên xe ngựa.
Dung Hoa cũng khẽ cười, thật không thể tưởng tượng mà nhìn Chu Chi Vũ trắng trẻo đáng yêu kia.
Nàng và Chu Hành chẳng qua chỉ tới Đông Lăng một chuyến, còn chưa tới hai năm, bọn họ thế mà đã thăng cấp lên làm tổ phụ và tổ mẫu.
Không đúng, Chu Hành sớm đã thăng cấp rồi, trước khi từ Thương Châu hồi kinh, dưới gối Đại hoàng tử đã có hài tử.
Là nàng thăng cấp lên nãi nãi, nàng, còn chưa mười bảy tuổi.
Lục hoàng tử lên xe ngựa, xe ngựa liền tiếp tục đi về phía trước.
Chu Chi Vũ vẫn còn chưa đứng vững, cánh tay mập mạp đỡ chân Chu Hành, sau đó bò lên người y, ngửa đầu cười ha hả.
Chu Hành cúi đầu nhìn nó, cũng không duỗi tay đẩy nó ra.
Chu Hành không thích người khác tới gần, Dung Hoa đúng là lo y sẽ trực tiếp đẩy Chu Chi Vũ ra, thấy y không động thủ, gương mặt còn có vài phần nhu hòa, rốt cuộc cũng yên tâm.
Lục hoàng tử ngồi bên cạnh Chu Hành, duỗi tay ôm Chu Chi Vũ về đặt lên đùi mình, đánh nó mấy cái: "Tiểu tử thúi không thể không biết lớn nhỏ, đây là hoàng thúc tổ phụ, không thể xằng bậy."
Chu Chi Vũ lại giãy giụa muốn bò tới bên Chu Hành và Dung Hoa.
Thấy hài tử như vậy, Dung Hoa liền vươn tay: "Để ta ôm một cái."
"Đứa nhỏ này cứ như tiểu hầu tử, sẽ làm tiểu hoàng thẩm mệt đấy!" Lục hoàng tử lắc đầu.
Chu Chi Vũ ê ê a a hưng phấn vươn tay về phía Dung Hoa.
"Không đâu." Dung Hoa mỉm cười.
"Tiểu tử thúi, không được nghịch ngợm làm tiểu thúc tổ mẫu mệt đấy!" Lục hoàng tử nghiêm túc cảnh cáo một câu, sau đó mới giao hài tử cho Dung Hoa, rồi cao hứng nói, "Biết tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thúc hôm nay trở về, con liền dẫn tiểu tử thúi này ra ngoài thành đón hai người."
"Hôm nay trời nóng như vậy, không sợ hài tử sinh bệnh sao?" Dung Hoa chơi đùa với Chu Chi Vũ, nghe Lục hoàng tử nói liền ngẩng đầu hỏi hắn một câu.
"Không đâu, thân thể tiểu tử thúi này rất tốt, nghe con muốn tới đón tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thúc cũng vô cùng cao hứng." Lục hoàng tử vội cười lắc đầu.
Nhìn Chu Chi Vũ quơ tay múa chân, khóe mi Dung Hoa khẽ động.
Chu Chi Vũ còn chưa tới một tuổi, nó biết cái gì? Ngay cả thúc tổ phụ và bà thím còn không biết là ai! Chẳng qua là được ra ngoài nên cao hứng thôi.
Lục hoàng tử này cũng thật biết nói chuyện!
"Nghe nói bên Du Thành núi lở, con còn lo lắng cho tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm, cũng may, hai người không bị thương. Vốn dĩ con còn muốn chờ lệnh phụ hoàng qua đó cứu tế, chỉ là phụ hoàng không đồng ý..." Lục hoàng tử thổn thức một phen, sau đó nói, "Con còn nghĩ tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm có lẽ sẽ không về kịp lễ một mừng một tuổi của tiểu tử thúi này, không ngờ tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm đã trở về, tiểu tử thúi này đúng là có phúc khí... Bên Du Thành con không thể qua, nhưng chuyện dọn dẹp vương phủ của tiểu hoàng thúc con đã thương thảo với phụ hoàng và mẫu hậu. Con dẫn tiểu tử này tới nghênh đón tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm, trà trong phủ, nước ấm cơm nóng khẳng định đều đã được chuẩn bị..."
"Như thế, vất vả mọi người." Dung Hoa cười ngẩng đầu nhìn Lục hoàng tử.
Nhìn cách kẻ không đàng hoàng này thương nhi tử của mình, tình cảm giữa hắn và Tằng Mính khẳng định không tồi.
"Tiểu hoàng thẩm quá lời, đây là việc vãn bối bọn con nên làm." Lục hoàng tử cười nói.
Một đường Chu Hành rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng Lục hoàng tử hỏi tới, y mới trả lời đơn giản mấy chữ.
Sau đó là thanh âm Dung Hoa vui đùa với Chu Chi Vũ, còn cả tiếng ê a của tiểu hài tử.
Vào thành, Lâm Hạ ở bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, Vương phi, Đổng công tử phái người tới nói ngài ấy về nhà trước, sau sẽ qua vương phủ bái phỏng Vương gia và Vương phi."
"Ừ." Chu Hành nhàn nhạt một câu.
Sau đó, đoàn người tách ra.
Đổng Trầm Chu dẫn theo người của mình về Đổng phủ.
Đoàn người Dung Hoa và Chu Hành hướng Chiêu Vương phủ mà đi.
..........................
Xe ngựa trực tiếp chạy tới nhị môn mới dừng lại, Tằng Mính sớm đã dẫn theo mọi người đứng chờ.
Thấy Dung Hoa xuống xe, Thạch ma ma và Lê Hoa lau đôi mắt mà chạy tới: "Tiểu thư... Vương phi về rồi."
"Ma ma, Lê Hoa." Hốc mắt Dung Hoa cũng ươn ướt, mỉm cười đánh giá hai người, "Các ngươi cũng khỏe chứ?"
"Khỏe, khỏe, đều khỏe." Thạch ma ma gật đầu, sau đó cùng Lê Hoa và những người còn lại hành lễ, "Gặp qua Vương gia, Vương phi, Lục điện hạ."
"Miễn lễ." Chu Hành lạnh nhạt một tiếng.
Mọi người tạ ân đứng dậy.
Thạch ma ma cẩn thận quan sát Dung Hoa, nghẹn ngào: "Gầy, cũng đen hơn."
Lê Hoa gật đầu, rưng rưng: "Hình như đã cao lên một chút."
"Chỉ là đi đường trời nóng mà thôi." Dung Hoa mỉm cười.
"Tiểu hoàng thúc, tiểu hoàng thẩm." Tằng Mính cười hành lễ.
Dung Hoa gật đầu với Thạch ma ma và Lê Hoa, sau đó tiến lên đỡ Tằng Mính: "Mau đứng lên.
Tằng Mính so với khi trước càng thêm thành thục ung dung, tươi cười kéo tay Dung Hoa vào trong: "Tiểu hoàng thẩm đi đường vẫn tốt chứ? Có mệt mỏi không? Nước ấm đều đã chuẩn bị sẵn."
Vừa thấy mẫu thân, Chu Chi Vũ liền hưng phấn nhào tới Tằng Mính.
"Vất vả ngươi, trời nóng như vậy còn phiền ngươi tới trông chừng." Dung Hoa cười nói.
"Con chẳng qua chỉ tới nhìn chút mà thôi, đều là hạ nhân làm." Tằng Minh vừa đáp vừa duỗi tay ôm nhi tử về.
Vào chủ viện, Chu Hành và Dung Hoa tới tịnh phòng rửa mặt.
Thời điểm Dung Hoa tắm gội đương nhiên là hai người Thạch ma ma và Lê Hoa hầu hạ, Túy Đồng và Lưu Tô cũng đi đường vất vả, vì thế nàng cho bọn họ về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa đã lâu Thạch ma ma và Lê Hoa không gặp nàng, hiện tại đương nhiên vô cùng cao hứng.
Chờ mọi thứ ổn thỏa, bên kia đồ ăn cũng dọn lên, Chu Hành, Lục hoàng tử và Tằng Mính đều ngồi chờ nàng.
"Sao lại không thấy hài tử?" Không thấy Chu Chi Vũ, Dung Hoa hỏi một câu rồi ngồi xuống.
"Bà vú vừa cho ăn sữa, đã ngủ rồi." Tằng Mính cười trả lời.
Bốn người ăn cơm, sau đó qua phòng khách dùng trà.
"Tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm cũng mau sinh bảo bảo đi." Uống ngụm trà, Lục hoàng tử nói, "Nếu là nam hài tử, vậy có thể cùng tiểu tử thúi kia tung hoành kinh thành, nếu là nữ bảo bảo, nó có thể bảo hộ nàng, tiểu tử thúi nhà con khẳng định cũng sẽ hiếu kính tiểu đường thúc và đường cô."
"Khụ khụ..."Dung Hoa bị lời hắn nói làm sặc.
Nếu sinh nhi tử, thúc cháu hai người xưng bá kinh thành, chẳng lẽ kinh thành có tới hai bá vương sao? Một người là đường đệ của hoàng đế tương lai, một người là chất tử của hoàng đế tương lai, xưng bá là quá chuẩn rồi, chỉ là... Lục chất tử, ngươi hiện tại chuẩn bị mang hài tử ra ngoài diễu võ dương oai sao?
Đáy mắt Chu Hành sáng lên, sau đó quét mắt nhìn một vòng, buông chén trà xuống duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho Dung Hoa.
Tằng Mính mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lục hoàng tử một cái.
Lục hoàng tử ngượng ngùng cười hỏi: "Tiểu hoàng thẩm, người vẫn ổn chứ?"
Dung Hoa uống ngụm trà thuận khí, nói: "Không sao.
Chu Hành nhìn Lục hoàng tử: "Theo ta tới thư phòng." Nói rồi liền đứng dậy.
"Vâng." Lục hoàng tử liền đi theo.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng khách.
Chờ hai người rời đi, Tằng Mính liền vội xin lỗi Dung Hoa: "Điện hạ chính là như vậy, nghĩ gì nói đó, tâm tư không che giấu được, cứ như tiểu hài tử, tiểu hoàng thẩm đừng để ý."
Lời là nói như vậy nhưng trên mặt vẫn mang ý cười.
"Sao có thể? Vừa rồi là ta uống vội nên mới bị sặc, không liên quan tới hắn." Dung Hoa cười đáp, uống thêm ngụm trà rồi hỏi, "Ta rời đi lâu như vậy, mọi người vẫn tốt chứ?"
Thời điểm tắm gội, Thạch ma ma và Lê Hoa đương nhiên có kể với nàng chuyện bên này, nhưng bọn họ dù sao cũng là hạ nhân, phần lớn đều ở trong vương phủ, rất ít ra ngoài, người trong phủ phần lớn là thuộc hạ của Chu Hành, hai người đương nhiên sẽ không đi hỏi thăm bọn họ, nhiều lắm chỉ biết lời đồn trên phố mà thôi.
"Đều lui xuống đi, cứ để chúng ta trò chuyện." Dung Hoa cho Thạch ma ma và Lê Hoa lui xuống.
"Đều rất tốt." Tằng Mính cười tủm tỉm trả lời, "Tứ hoàng tẩu sinh được một nữ nhi, so với tiểu tử thúi kia lớn hơn một tuổi, trông rất giống Tứ hoàng tẩu, phụ hoàng và mẫu hậu đều yêu thích. Thách năm, Tứ hoàng tử khám ra hỉ mạch, chỉ là tháng trước..." Nàng thở dài, "Nằm trên giường suốt một tháng, người gầy đi rõ ràng, có điều hiện tại đã khá hơn. Thất đệ muội cũng có thứ trưởng nữ, chỉ là muội ấy tới giờ vẫn chưa có tin hỉ, đang gấp tới độ đi cầu Bồ Tát khắp nơi."
Chuyện của Dương Mộ Tuyết và Bạch Nhứ, khi nãy Thạch ma ma và Lê Hoa có nói quan, hơn nữa trước kia trong thư Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang có nhắc tới, vì thế Dung Hoa cũng thở dài một hơi: "Thật đáng thương, một hài tử đang êm đẹp vậy mà không còn."
"Cũng không hẳn." Tằng Mính đáp một tiếng, sau đó nhìn quanh một lần, nhẹ giọng, "Tiểu hoàng thúc và tiểu hoàng thẩm rời đi lâu như vậy, cho nên điện hạ đã dặn nếu Tiểu hoàng thẩm nói gì, con không cần che giấu, cứ thẳng thắn trả lời." Dừng một chút, nàng tiếp tục, "Nghe nói là bị Tứ hoàng tử đẩy."
Dung Hoa nhướng mày: "Đẩy?"
"Lý do thì bọn con cũng không rõ lắm." Tằng Mính tiếp tục, "Còn về Đổng thiếu phu nhân và Mạnh thiếu phu nhân chắc không cần con nói tới, Đổng công tử hẳn đã nhắc với tiểu hoàng thẩm. Muội muội của thiếu phu nhân Đổng gia gả vào Dương gia, là gả cho Dương Hựu..."
Tằng Mính đem chuyện trong kinh thành đơn giản nói một lần, còn về Lâm Luật, nghĩ tới chuyện khi trước giữa hắn và tiểu hoàng thẩm Dung Hoa này, nửa câu nàng cũng không nhắc tới, chỉ nhấp ngụm trà nhuận giọng, cười nói: "Đúng rồi, hiện tại phụ hoàng rất sủng ái Bát hoàng muội Nam Hà, hài tử Nam Hà kia thông minh lanh lợi, cũng không biết Chiêu Nghi nương nương dạy dỗ thế nào mà nó rất được mọi người yêu thích."
Cuối cùng, Tằng Mính nhắc một chút tới chuyện Diệp Di Nguyệt thu dưỡng hài tử của Diệp Di Châu bên cạnh.
Diệp Dung Hoa cười cười, không hỏi.
Một câu như vậy là đủ, Nam Hà công chúa được sủng ái, vậy Diệp Di Nguyệt đương nhiên cũng thế.
Thấy vậy, Tằng Mính cũng không tiếp tục, thời điểm nói chuyện của Thái Hậu và Phương Hoàng Hậu trong cung liền nghe tiếng khóc của Chu Chi Vũ, hài tử chắc là tỉnh rồi.
Dung Hoa vội cho người tiến vào.
Tằng Mính phân phó bà vú ôm hài tử tới đây.
Bà vú ôm Chu Chi Vũ một mặt đầy nước mắt rất nhanh liền tới.
"Đứa nhỏ này ngày thường khỏe mạnh, chỉ là mỗi khi tỉnh ngủ thế nào cũng phải tìm con." Tằng Mính giải thích một câu, duỗi tay ôm Chu Chi Vũ vào lòng.
Vừa thấy nàng, Chu Chi Vũ khụt khịt hai tiếng liền ngoan ngoãn ngừng khóc, hốc mắt hồng hồng lộ ra con ngươi thanh triệt như nước.
Hài tử mềm mại tựa vào lòng Tằng Mính, Dung Hoa nhìn tới trái tim cũng mềm xuống.
An tĩnh một lát, Chu Chi Vũ liền hoạt bát trở lại, Dung Hoa kêu Tằng Mính đặt hài tử xuống, hai người vừa nói chuyện vừa chơi với nó.
Rất nhanh mặt trời đã ngả về Tây, Lục hoàng tử và Chu Hành mới cùng nhau trở về chủ viện, ngồi một lúc liền cáo từ.
Chu Chi Vũ tuy không biết nói nhưng lại vẫy tay cáo biệt Dung Hoa và Chu Hành.
Một nhà Lục hoàng tử vừa đi, trong cung liền có người tới truyền ý chỉ của Chính Đức Đế, nói Chu Hành và Dung Hoa đi đường mệt nhọc, chờ nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tiến cung yết kiến.
Cái gì là thời gian tiến cung, hai người đều không để ý, hôm sau hai người quyết định đi bái kiến Kính Huệ công chúa trước.
Có lẽ vì Chu Chi Vũ trắng trẻo đáng yêu, đêm nay, Chu Hành vô cùng nhiệt tình.