Mỹ nhân như liễu thướt tha đi tới, ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống dừng trên gương mặt của nàng, mơ hồ ảo ảo.
Bọn người Trương ma ma đều không quen biết nàng.
Phương phu nhân ngập ngừng mấy tiếng, yết hầu như bị ai bóp chặt, nói không ra lời, chỉ nắm chặt cánh tay của Trương ma ma.
"Đây là..." Trương ma ma trừng mắt nhìn cô nương kia, thất thố kinh hoảng.
"Nô tỳ Bảo Thiền gặp qua phu nhân." Mỹ nhân đi tới, ưu nhã thi lễ.
Phương phu nhân nuốt nước bọt, hỏi: "Bảo Thiền? Ngươi ở đâu? Vào phủ khi nào?"
Nói xong, bà ta bất giác nhìn ánh nắng chiều phía tây.
Người xưa có nói hoàng hôn là thời điểm dễ gặp quỷ, đây không lẽ là gặp quỷ sao?
Bà là chủ mẫu Phương gia, nha đầu trong phủ không ai dám nhìn thẳng vào mắt, hơn nữa trong phủ còn các phòng khác, cho nên nha đầu bà tử trong Quốc Công phủ không phải ai bà cũng nhận ra.
"Nô tỳ vừa mới tới, còn chờ sắp xếp." Bảo Thiền nhẹ giọng, thanh âm đặc biệt dễ nghe.
Nhưng tất cả vào tai Phương phu nhân lại vô cùng chói tai: "Hôm nay có người vào phủ sao?" Phương phu nhân quay đầu nhìn Trương ma ma.
"Không nghe nói." Trương ma ma lắc đầu, nhìn Bảo Thiền, hỏi, "Hôm nay tới sao? Ai dẫn tới? Ngươi là người ở đâu?"
Bảo Thiền cúi người lộ ra chiếc cổ trắng ngần, mềm nhẹ đáp: "Nô tỳ là người trong kinh thành, sống ở ngõ nhỏ Hòe Tây, huynh đệ tỷ muội trong nhà quá nhiều, nô tỳ muốn ra ngoài tìm việc phụ giúp, lại nghe nói Quốc Công phu nhân hiền lành, công việc ở đây cũng thoải mái, cho nên phụ thân liền nhờ bằng hữu là quản gia bá bá đưa tới đây."
Phương phu nhân đánh giá trên dưới nàng, nói: "Đi theo ta."
"Vâng, phu nhân." Bảo Thiền ngoan hiền đáp.
Phương phu nhân nháy mắt ra hiệu cho Trương ma ma, Trương ma ma gật đầu, phân phó tiểu nha đầu mời quản gia tới, lại kêu người xuất phủ đi đều tra.
Về chính viện, Phương phu nhân sai nha đầu tiếp đón Bảo Thiền trước, vào phòng dùng trà tịnh tâm.
Trương ma ma đứng cạnh cẩn thận không lên tiếng.
Mặt trời ngã về Tây, nha đầu bắt đầu thắp đèn, nhìn sắc mặt âm trầm của phu nhân, nha đầu cũng không dám phát ra tiếng động, nhẹ nhàng làm xong việc rồi lui ra ngoài.
"Phu nhân, có lẽ chỉ giống mà thôi." Trương ma ma cẩn thận nói.
Phương phu nhân lắc đầu, nhíu mày nói: "Chỉ sợ có người dụng tâm."
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, là quản gia tới.
"Tiểu nhân gặp qua phu nhân." Quản gia hơn bốn mươi tuổi, được Định Quốc Công vô cùng tin cậy.
"Đứng lên đi." Phương phu nhân đưa ly trà cho Trương ma ma, làm như vô tình hỏi, "Nghe nói nha đầu Bảo Thiên do ngươi đưa vào?"
"Đúng vậy." Quản gia gật đầu, đem lai lịch của Bảo Thiền kể ra một lần, sau đó mới nói, "Là một bằng hữu của tiểu nhân nhờ vả, tiểu nhân thấy nàng đoan chính lanh lợi nên liền đồng ý. Nha đầu kia dù sao cũng chưa trải sự đời, có phải nàng ấy đã mạo phạm phu nhân rồi không? Tiểu nhân lập tức đuổi nàng ấy đi ngay!"
Phu nhân cố ý gọi ông tới đây hỏi chuyện của Bảo Thiền, nhất định là đã xảy ra chuyện!
Phương phu nhân lắc đầu: "Không có gì, ngươi lui xuống đi."
Quản gia liền vội ra lui ra ngoài.
"Nào có chuyện trùng hợp như vậy?" Ánh đèn chiếu lên gương mặt âm trầm, bà ta nói với Trương ma ma, "Ngươi đi hỏi nha đầu kia xem, nàng ta từ đâu nghe được mấy lời đó mà tới Quốc Công phủ."
Cái gì mà thoải mái?
Nhi tử trăng hoa nổi tiếng khắp nơi, người bình thường đều không bán nữ nhi tới Quốc Công phủ làm nha đầu, những người dung mạo xinh đẹp đều nghĩ cách hầu hạ ở phòng khác, Bảo Thiền này thì hay rồi, còn trùng hợp đụng trúng bà ngay trên hành lang.
"Trời không còn sớm nữa, phu nhân dùng cơm trước đi, nô tỳ đi hỏi thăm ngay." Trương ma ma nói.
"Ừ." Phương phu nhân gật đầu.
Trương ma ma phân phó người dọn cơm trước, sau đó mới ra ngoài nói chuyện với Bảo Thiền.
Phương phu nhân vừa ăn được một lát, Trương ma ma đã cau mày trở về.
Vì Bảo Thiền kia, Phương phu nhân không ăn uống được gì, đang đứng dậy súc miệng thì Trương ma ma vào nội thất, đúng lúc này, Tú Tuệ ra ngoài điều tra cũng đã quay lại.
Tú Tệ bẩm báo: "Phu nhân, nô tỳ đã tới ngõ nhỏ Hòe Tây thăm dò, không có nhà nào như vậy, càng không có cô nương nào tên Bảo Thiền!"
Vậy đúng là có người có ý đưa Bảo Thiền vào đây!
Còn qua tay của quản gia nữa!
Sắc mặt Phương phu nhân trầm xuống, nói thẳng: "Gọi Bảo Thiền vào đây cho ta!"
Trương ma ma vội gọi Bảo Thiền vào.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Bảo Thiền càng kiều mị như hoa đào tháng hai, nhẹ nhàng hành lễ: "Phu nhân."
Phương phu nhân trừng mắt nhìn nàng: "Còn không khai thật cho ta? Ai phái ngươi tới đây? Mục đích tới Quốc Công phủ rốt cuộc là gì?"
"Thì ra phu nhân đã phái người xác minh." Bảo Thiên mỉm cười, không chút sợ hãi, "Nô tỳ phụng lệnh Ngũ cô nương tới đây hầu hạ phu nhân và thế tử."
"Ngũ cô nương? Ngũ cô nương nhà nào..." Phương phu nhân im bặt, cánh tay siết chặt tay vịn, bà đương nhiên rõ người nàng đang nói là ai.
Ngũ cô nương Diệp gia Diệp Dung Hoa!
Có điều, nàng ta làm sao biết được?
Hai năm trước, nhi tử Phương Húc coi trọng một cô nương trên đường, không nói gì đã cho người kéo nàng trở về, cô nương kia xinh đẹp kiều mị, là người dịu dàng nhưng không ngờ tính tình lại cương liệt, bị nhi tử ép bức liền đập đầu vào cột, thân vong.
Mà nàng xuất thân từ nhà tập võ, phụ thân huynh trưởng đều là những người lỗ mãng, chuyện khi đó phải vất vả dàn xếp mới dẹp yên được, Quốc Công gia còn phải cho thân nhân của nàng một chức vị tốt trong kinh thành.
Mà Bảo Thiền trước mặt giống hệt cô nương đó.
Khi ấy Phương phu nhân chỉ thấy thi thể, bộ dáng chết không nhắm mắt, nhưng nhìn gương mặt của Bảo Thiền này tựa như nhìn cô nương kia sống lại!
Nếu không phải trong nhà cô nương kia chỉ có một huynh trưởng, bà còn tưởng người nhà họ lại tới cửa tìm.
Nhưng chuyện này, trong Quốc Công phủ chỉ có bà, Quốc Công gia và tâm phúc của nhi tử biết, hiện tại Diệp Dung Hoa kia đưa người tới rốt cuộc có ý tứ gì?
Chẳng lẽ nàng biết sự tình năm đó?
Còn nữa, Diệp Dung Hoa mượn tay quản gia thế nào? Một tiểu thư khuê các như nàng sao lại có bản lĩnh như vậy?
Đã thế, nàng còn trắng trợn đưa người tới, còn không chút che giấu để Bảo Thiền đứng ra nhận tất cả.
Phía sau nàng chắc chắn có người chống lưng.
Cả người Phương phu nhân lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Dung Hoa đưa nha đầu này tới đây để cảnh cáo bọn họ? Cảnh cáo bọn họ không được đánh chủ ý lên người nàng sao?
Mấy năm nay nhi tử làm ra không ít chuyện hoang đường, có điều bức ép hoàng hoa khuê nữ, nếu sự tình năm đó lộ ra, tội danh của nhi tử chắc như đinh đóng cột, không thể bỏ trốn.
Đám người Tề Quý Phi còn đang như hổ rình mồi trừng trừng nhìn Phương gia!
Tới lúc đó, không chỉ Quốc Công phủ gặp sóng gió, Hoàng hậu nương nương và Tứ hoàng tử ở trong cung cũng sẽ chịu liên lụy.
Phương phu nhân nhìn Bảo Thiền, lạnh giọng phân phó: "Trong phủ không thiếu nha đầu, Tú Tuệ, ngươi cho nàng ta chút bạc, đuổi ra ngoài đi."
"Vâng, phu nhân." Tú Tuệ đáp.
"Tạ phu nhân ân điển." Bảo Thiền cảm kích, uốn gối tạ ơn rồi theo Tú Tuệ ra ngoài.
"Đúng là khinh người quá đáng!" Phương phu nhân tức giận tới máu trong người muốn chảy ngược, duỗi tay hất đổ đá san hô bên cạnh xuống đất.
"Phu nhân bớt giận." Trương ma ma an ủi một tiếng, gọi nha đầu vào thu dọn, sau đó mới nói, "Phu nhân, nghe nói hôm nay Kính Huệ công chúa vào cung, có phải..."
Đây không phải là Kính Huệ công chúa làm căng với bà hay sao?
Phương phu nhân nhấp môi: "Tiện nhân đó có gì tốt!"
Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương đều nể mặt Kính Huệ công chúa, nếu bà ấy chống lưng cho nha đầu Diệp gia kia, chuyện lần này có thể giải thích!
Phương phu nhân cười lạnh: "Diệp gia đúng là gặp may, một cô nương vào cung làm sủng phi, một người được Kính Huệ công chúa yêu thích."
"Phu nhân nói đúng." Trương ma ma phụ họa.
Phương phu nhân cười châm biếm một tiếng.
Ngũ cô nương ở ngoài có Kính Huệ công chúa tạm thời chống lưng bà không thể động tới, nhưng Di Tần trong cung còn không phải nhờ vả Hoàng hậu nương nương sao?
"Sau khi nàng ta đi rồi, xử lý đi!" Ánh mắt Phương phu nhân hiện lên tia hung ác, phân phó Trương ma ma.
"Nô tỳ đi an bài ngay." Trương ma ma gật đầu đồng ý.
......................
Lâm phu nhân ở trong Thành Quốc Công phủ nghe tin liền tức giận: "Diệp gia thật sự là quá đáng, dám đẩy Lâm gia ra làm tấm chắn hả?"
Kẻ sống chết không đồng ý hôn sự này là ai?
Hiện tại gặp khó khăn, bọn họ lại đẩy Lâm gia ra trước!
Đúng là khinh người quá đáng, không muốn kết thân thì đóng cửa, hiện tại thấy Phương Húc muốn cưới nha đầu kia, bọn họ lại đem hôn sự này ra nhắc lại!
Lâm phu nhân tức giận cả ngày, muốn trực tiếp tới Diệp gia mắng từng kẻ bên trong.
Nha đầu bà tử trên dưới trong phủ đều hết mực cẩn thận, sợ chọc giận bà ta.
Chờ Thành Quốc Công và Lâm Luật về, dùng cơm, Lâm phu nhân liền cả giận nói: "Quốc Công gia, sự tình không thể để như vậy, không phải Diệp lão phu nhân ở trước mặt Hoàng hậu nương nương nói hai nhà chúng ta đính hôn sao? Ngày mai chúng ta liền tới cửa cầu hôn."
"Người ta đã như vậy còn kết thân cái gì?" Lâm Nhược khinh thường một câu, "Thay đổi xoành xoạch, hôn sự của cô nương cũng lấy ra làm trò đùa."
"Đúng là không thể để như vậy!" Thành Quốc Công gật đầu.
"Nhược Nhi, ta và phụ thân muốn thương lượng hôn sự của ca ca con, con còn con nít, về phòng nghỉ ngơi đi." Lâm phu nhân nhìn Lâm Nhược, nói.
Lâm Nhược mếu máo, bất đắc dĩ đứng dậy cáo từ về phòng.
"Là Diệp lão phu nhân ở trước mặt Hoàng hậu nương nương tự mình nói thế, tới lúc đó nếu bà ta dám phủ nhận, thiếp sẽ tới gặp Hoàng hậu nương nương cáo trạng, tố cáo bà ta lừa gạt Hoàng hậu! Thiếp muốn cho bà ta biết thế nào là cầm cục đá tự đập chân mình!" Lâm phu nhân trầm giọng.
Chờ vào cửa, bà sẽ tra tấn nha đầu kia tới chết, tới lúc đó lại cưới cho nhi tử cô nương khác là được!
"Diệp gia muốn leo lên Chiêu Vương nên mới kéo nhà ta ra làm tấm chắn." Lâm Luật bực bội lên tiếng, "Quan hệ giữa Ngũ cô nương và Chiêu Vương quả thật không tầm thường."
Lâm phu nhân nhìn Lâm Luật, đau xót: "Luật Nhi..."
Mới một tháng, nhi tử đã gầy đi rõ rệt, cả người như bị một tầng bi thương bao phủ, tươi cười trong sáng trước kia đã không còn.
"Mẫu thân, con không sao." Lâm Luật mỉm cười.
Thấy nhi tử gượng cười, Lâm phu nhân càng khó chịu, quay đầu nhìn Thành Quốc Công: "Luật Nhi đã không thích, chi bằng hôn sự này cứ bỏ đi."
Thành Quốc Công dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Luật.
Lâm Luật cười lắc đầu: "Đây là hôn sự do phụ thân và Diệp đại nhân định, đương nhiên không thể thay đổi, mẫu thân không cần tới Diệp gia, con sẽ tự nghĩ cách." Mẫu thân tới Diệp gia còn không phải bị đập cửa vào mặt sao? Hắn sao có thể để mẫu thân chịu nhục như vậy?
"Con sẽ nghĩ cách cưới nàng, cho dù Diệp gia không đồng ý, con cũng sẽ nghĩ cách để nàng gật đầu gả cho con." Người trong lòng tháng sau sẽ thành hôn, đó là ý của Hoàng Thượng, cho dù Mộ Tuyết có đồng ý cùng hắn bỏ đi, hắn cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì nếu nàng ấy đào hôn, Dương gia và Lâm gia đều sẽ gặp nạn.
Đã không thể cưới người mình thích, vậy thì cưới ai có gì khác nhau?
Huống hồ, phụ thân nói trong tay Ngũ cô nương có khả năng nắm nhược điểm của Lâm gia. Nàng gả tới Lâm gia, đó chính là người của Lâm gia, chẳng lẽ nàng ta còn muốn đối phó Lâm gia sao?
Thành Quốc Công vui vẻ gật đầu: "Cô nương đều thích dỗ dành, hiện tại nàng ấy đã dọn ra ngoài, con cứ đi thăm nàng ấy nhiều một chút, mấy lần đầu không gặp, nhiều lần lặp đi lặp lại nàng ấy sẽ mềm lòng, tới lúc đó cứ tặng thêm lễ vật cô nương người ta thích là được."
"Vâng, phụ thân."
Thấy nhi tử đã quyết định, Lâm phu nhân cũng không nói gì.
Hiện tại Lâm gia vì có mục đích nên không thể không cưới nha đầu kia, bằng không đường đường là Thành Quốc Công phủ sao chịu hạ mình trước Diệp gia?
Cục tức này tạm thời để đó, chờ Diệp Dung Hoa vào cửa, xem Lâm gia xử lý nàng ta thế nào!
Còn Di Tần của Diệp gia trong cung, Thái hậu nương nương tuy không quản chuyện bên ngoài nhiều, nhưng muốn thu thập một Di Tần dễ như trở bàn tay!
Những kẻ còn lại trong Diệp phủ?
Quốc Công gia chỉ cần lên tiếng cũng đủ để họ chịu đau chịu nhục!
Lâm phu nhân lại nói với Thành Quốc Công chuyện phiền lòng của mấy ngày nay: "Gần đây, mấy cửa hàng bên phố đông có chút vấn đề..." Nói xong liền phân phó người đi lấy sổ sách.
Thành Quốc Công nhíu mày hỏi: "Bên này cũng có vấn đề sao?"
Lâm phu nhân kinh ngạc: "Bên phía Quốc Công gia cũng vậy?"
Cửa hàng ruộng đất dưới danh nghĩa của Quốc Công phủ, Thành Quốc Công giữ phân nửa, lợi nhuận dùng để chi tiêu cho các đợt làm ăn lén lút. Số còn lại do Lâm phu nhân xử lý, tiền thu về dùng làm phí sinh hoạt cho phủ hằng năm.
Lâm Luật nghe xong cũng nhíu mày.
Rõ ràng có người đang nhắm vào Lâm gia bọn họ!
................................
Dung Hoa cho rằng Diệp Cẩm Cần tới đây một chuyến thì bên Diệp gia sẽ không còn gì nữa, không ngờ tới ngày hôm sau, lão phu nhân phái Lý ma ma tới kêu nàng trở về, nói lão phu nhân nhớ nàng.
Trong lòng Dung Hoa hiểu rõ, tuy không muốn đi, nhưng dù sao bà ta cũng là tổ mẫu của mình, cho nên nhanh chóng đi thay y phục rồi về Diệp phủ.
Hiện tại đã là tháng năm, cây cối trong Diệp phủ mọc um tùm, muôn hồng nghìn tía, xe ngựa chạy thẳng tới cửa vườn hoa mới dừng lại.
Dung Hoa vừa xuống xe liền thấy Diệp Cẩm Bạc mang vẻ mặt nhảy nhót đi tới.
Hôm qua Diệp Cẩm Cần trở về không truyền đạt nửa chữ, hắn vô cùng thất vọng, khi trước mỗi tháng về nghỉ còn có thể gặp mặt, hiện tại Ngũ muội muội dọn ra ngoài, ngay cả người cũng không thể thấy, hắn thật sự rất nhớ nàng.
Trong khoảng thời gian này hắn và Đại ca không cần tới thư viện, chỉ cùng nhau ở nhà đọc sách, hôm nay nghe nói tổ mẫu phái người đón nàng trở về, hắn liền tới đây chờ đợi.
Hai mắt Diệp Cẩm Bạc sáng rực nhìn Dung Hoa, dung nhan như họa, Ngũ muội của hắn mỗi lúc một xinh đẹp!
"Ngũ muội muội."
"Tam ca." Dung Hoa hành lễ, sau đó dẫn Túy Đồng và Lưu Tô vào trong.
"Ngũ muội muội đợi ta, ta đi cùng muội." Diệp Cẩm Bạc vội đuổi theo, "Ngũ muội muội, ta qua kia muốn thăm muội nhưng không gặp được, muội có tốt không? Khi nào muội muốn dọn về đây?..."
"Tam thiếu gia lúc nào cũng nhớ thương Ngũ tiểu thư người." Lý ma ma dẫn đường, vừa cười vừa nói.
Nhớ thương? Đương nhiên là nhớ thương rồi!
Bởi vì có Lý ma ma ở đây, Dung Hoa không nói gì thêm, chỉ nhíu mày nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Diệp Cẩm Bạc cứng lại, lập tức hỏi về chuyện của Diệp Cẩm Cần: "Hôm qua Nhị ca tới thăm muội, muội biết huynh ấy muốn rời kinh chưa?"
Dung Hoa không nói gì, chỉ có Lý ma ma tiếp lời hắn.
Rất nhanh, đoàn người đã tới viện của lão phu nhân.
Diệp Di Nguyệt đúng lúc cùng bà ta nói chuyện.
Dung Hoa đi tới, hành lễ: "Tổ mẫu."
Diệp Cẩm Bạc cũng hành lễ: "Tổ mẫu."
"Mau đứng lên." Diệp lão phu nhân duỗi tay kéo Dung Hoa tới trước mặt, "Để ta xem." Bà ta đánh giá một phen, nước mắt cứ thể nổi lên, "Gầy, gầy rồi. Cháu sống ở đó có quen không? Nếu không quen thì cứ trở về, Hải Đường uyển ngày nào cũng có người quét dọn..."
Dung Hoa mỉm cười đáp: "Để tổ mẫu nhớ thương, là cháu gái bất hiếu, có điều cháu gái ở bên đó rất tốt."
"Xem ra bên kia Ngũ tỷ tỷ ở rất tốt, vừa tới đã muốn trở về." Diệp Di Nguyệt che miệng cười.
Diệp lão phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó quay đầu cười hỏi cuộc sống sinh hoạt của Dung Hoa.
Dung Hoa cẩn thận trả lời.
"Tứ tỷ tỷ cháu ở trong cung được Hoàng hậu nương nương chiếu cố, chúng ta nhờ ân của nương nương thì phải..." Diệp lão phu nhân đi vào chủ đề, "Nghe nói Phương thế tử bị thương, qua hai ngày nữa cháu theo ta qua thăm thế tử."
Đây là hối hận, thay đổi chủ ý, vội vàng gả nàng qua kia sao?
Dung Hoa lãnh đạm nhìn Diệp lão phu nhân: "Hôm kia tổ mẫu mới giúp cháu từ chối Phương gia trước mặt Hoàng hậu nương nương, lúc này lại chạy tới cửa, đây không phải tự vả vào miệng sao?"