"Nên chấm dứt rồi." Dung Hoa híp mắt, nhẹ giọng.
Lâm Luật và Lâm phu nhân không thích nàng, muốn từ hôn, lui không được thì chà đạp nàng, mà Diệp lão phu nhân cùng Diệp Thế Lâm lại trực tiếp bán cô nương trong phủ để đổi lấy vinh hoa phú quý cho Diệp gia.
Hiện tại làm thế nào để đẹp lòng hai bên đây?
Đương nhiên là lui thân, sau đó dọn ra ngoài!
Đây mới là mục đích của nàng!
Nàng vẫn chưa ra tay, chỉ chờ tới tuyển tú. Tuyển tú chính là một cơ hội tốt.
"Hay quá." Túy Đồng vỗ tay, cao hứng nói, "Hôn sự nên lui rồi, Lâm Luật kia một chút cũng chẳng xứng với tiểu thư."
"Thành Quốc Công thế tử, cháu trai của Thái hậu, rể hiền trong mắt bao nhiêu người!" Dung Hoa mỉm cười, hôn sự này được lui, không chỉ có Lâm phu nhân và Lâm Luật cao hứng, quý nữ trong kinh thành chắc chắn sẽ vui mừng.
Lưu Tô ngồi bên cạnh tuy không nói nhiều như cũng khẽ cười.
......................
Lâm phu nhân đang ở phòng nghị sự xử lý công việc trong phủ, nghe nha đầu tới báo nói Ngũ cô nương Diệp gia cầu kiến, bà ta sửng sốt, còn tưởng bản thân nghe lầm, hỏi lại: "Ai tới?"
"Ngũ cô nương Diệp gia." Nha đầu bẩm báo lần nữa.
"Nàng ta có nói gì không?" Lâm phu nhân nhíu mày, hỏi.
"Dạ không, chỉ nói là có chuyện quan trọng muốn nói với phu nhân." Nha đầu cung kính nói, "Ngũ cô nương nói sẽ giúp người thực hiện tâm nguyện trong nhiều năm qua."
"Ăn nói không đầu không đuôi, ngươi đi nói với nàng ta, kêu nàng ta chờ một chút, ta bận rộn xong sẽ qua tìm nàng ta nói chuyện." Tâm nguyện của bà nhiều năm qua? Khẩu khí thật lớn! Lần này tới làm khách lại không gửi thiệp, đúng là không có quy củ! Lâm phu nhân xua tay nói.
"Vâng, phu nhân." Nha đầu uốn gối, xoay người ra ngoài.
"Chờ một chút." Lâm phu nhân thay đổi chủ ý, "Mời nàng ta tới phòng khách, hầu hạ đàng hoàng."
"Vâng."
Lâm phu nhân phân phó mời người tới phòng khách, nhưng bà ta vẫn tiếp tục công việc với quản sự và nhóm bà tử. Bọn họ đều là người của bà ta, sắc mặt đều không thay đổi, làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra mà tiếp tục.
Mãi tới một canh giờ sau, công việc mới hoàn thành.
Lâm phu nhân xoa xoa thái dương, được nha đầu dìu khỏi phòng nghị sự, hỏi: "Người đâu?" Người ở đây đương nhiên là hỏi Dung Hoa.
"Còn chờ ở phòng khách." Nha đầu bẩm báo.
Đúng là một đứa trầm ổn, chờ lâu như vậy vẫn còn ngồi chờ.
Lâm phu nhân nâng bước tới phòng khách.
Nha đầu đã dâng trà, điểm tâm được mang lên cũng không ít. Dung Hoa nhàn nhã uống trà, dùng điểm tâm, một chút giận dữ, quẫn bách, sợ hãi cũng không có. Thấy Lâm phu nhân vào, nàng mới gác chén trà xuống, đứng lên: "Gặp qua phu nhân, xin thỉnh an phu nhân."
"Mau đứng lên." Lâm phu nhân tươi cười nâng tay, sau đó vào chủ vị ngồi xuống, nói, "Con cũng mau ngồi đi."
Sau đó, bà ta lại phân phó nha đầu dâng trà và điểm tâm lần nữa.
Lâm phu nhân uống ngụm trà nhuận họng, sau đó mới nhìn Dung Hoa, nói: "Ta bận rộn quá, để con đợi lâu rồi."
"Phu nhân quá lời." Dung hoa mỉm cười, "Là Dung Hoa mạo muội tới cửa, quấy rầy phu nhân."
"Nào có chứ? Con đó, nên thường xuyên tới đây chơi, tuổi tác xấp xỉ Nhược Nhi, sau này còn..." Lâm phu nhân nhìn nàng, cười ha hả, bộ dáng mẹ chồng tương lai hòa ái.
Công phu diễn kịch còn tinh vi hơn tuồng hát mà! Dung Hoa khẽ cười: "Phu nhân hậu ái." Nói xong, nàng lại nâng ly trà uống một ngụm.
"Ta đương nhiên phải thương con chứ. Đúng rồi, con nói có chuyện muốn nói với ta sao?"
"Vâng." Dung Hoa tháo túi tiền trên người xuống, từ trong lấy ra một miếng ngọc bội đặt lên bàn.
Ngọc bội màu trắng tinh khiết, xung quanh đều trơn bóng, vừa nhìn liền biết là đồ tốt.
Lâm phu nhân không khỏi căng thẳng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn Dung Hoa, phất tay ý bảo tất cả lui xuống, chỉ chừa lại vài tâm phúc bên cạnh.
"Ngũ cô nương, con đây là..." Lâm phu nhân nghi hoặc nhìn nàng, trong lòng cười lạnh.
Lấy tín vật ra... Là không muốn tham tuyển sao?
Diệp lão phu nhân đã nói bóng nói gió với bà, Diệp gia sẽ đưa Ngũ cô nương đi tham tuyển. Bà đương nhiên ước còn không được, lập tức tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Diệp gia.
Mắt thấy tuyển tú không còn mấy ngày nữa, nha đầu này lại không lý do chạy tới đây, còn lấy tín vật ra, là nàng ta không muốn tiến cung, nên mới cầm tín vật tới đây, kêu Lâm gia cưới nàng vào cửa sao?
Cũng đúng, tuyển tú, vào cung làm nương nương, chẳng qua là một tiểu thiếp. Phàm là người thật lòng đều không muốn đưa nữ nhi vào cung. Tuy có thêm mấy vị hoàng tử cùng Chiêu Vương, nhưng dựa vào gia thế của nàng, mấy vị hoàng tử và Chiêu vương gia sẽ coi trọng sao? Chọn về làm chính phi?
Nếu coi trọng nhan sắc này, vậy cùng lắm chỉ là trắc phi hoặc thiếp thất.
Quốc Công phủ tuy không huy hoàng tráng lệ như hoàng gia, nhưng cũng là hoa đoàn cẩm thốc.
Càng quan trọng hơn là, vào Lâm phủ chính là làm chính thê.
Rốt cuộc nữ nhi do chính tay Diệp Thế Hiên dạy dỗ vẫn có ngạo khí hơn các vị trưởng bối của Diệp gia.
Nhưng nàng ta không đủ làm con dâu của bà!
"Phu nhân chắc nhận ra miếng ngọc bội này, đúng không?" Dung Hoa mỉm cười, lại đặt canh thiếp lên bàn, tiếp tục, "Dung Hoa tự biết thân phận thấp kém, không xứng với thân phận tôn quý của thế tử, phu nhân cũng không thích Dung Hoa, nếu đã thế..."
Dung Hoa dừng một chút, đẩy ngọc bội và canh thiếp tới trước mặt Lâm phu nhân, khẽ cười: "Hôm nay ta tới là để từ hôn!"
Lâm phu nhân cho rằng bản thân đã đoán được ý đồ của nàng, cho nên bình thản cầm ly trà uống, nghe vậy, thiếu chút nữa đã bị sặc.
Nha đầu bên cạnh vội tiếp lấy ly trà, vỗ lưng giúp bà ta nhuận khí.
Lâm phu nhân dùng khăn che miệng ho khan mấy tiếng, lúc này mới hoàn hồn, nhìn Dung Hoa, hỏi: "Con nói cái gì? Từ hôn?"
Bà vẫn muốn lui mối hôn sự này, nhưng nghe nha đầu này tự mình tới cửa nói thế, một chút cũng không tin. Chẳng lẽ nàng muốn lạt mềm buộc chặt sao?
"Lâm phu nhân không tin Dung Hoa ư?" Dung Hoa nhướng mày, hỏi.
"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, Ngũ cô nương không đầu không đuôi cầm tín vật tới đây từ hôn? Ngươi là muốn chơi Lâm gia chúng ta hả? Hay là không coi Lâm gia ta vào mắt?" Lâm phu nhân nghiêm mặt, vẻ từ ái vừa rồi đã cởi bỏ sạch sẽ.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng, đây không phải tâm nguyện nhiều năm qua của phu nhân hay sao? Ta thật sự tới đây từ hôn, tín vật và canh thiếp của thế tử ta cũng cố ý mang tới, phu nhân chỉ cần trả tín vật và thiếp canh của ta cho ta, cửa thân này sẽ lập tức hủy bỏ." Dung Hoa khẽ cười, nói, "Lui thân, Lâm thế tử có thể tự tìm hoa mỹ quyến cho mình, phu nhân cũng có thể tìm được người con dâu ôn nhu đoan trang hào phóng."
"Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, chuyện từ hôn chẳng lẽ tới phiên một cô nương nói ra hay sao?" Lâm phu nhân chỉ cảm thấy nàng không muốn tiến cung, cho nên lấy lui làm tiến, bởi vì Diệp gia nàng không có người nương tựa, cho nên chỉ đành tự mình mang tín vật và canh thiếp tới cửa!
"Ta đã ở đây, phu nhân chẳng lẽ còn không tin sao? Đồ cũng mang tới, phu nhân chỉ cần nhận lấy, sau đó trả đồ của ta cho ta, hôn sự này sẽ lui ngay lập tức." Dung Hoa nói, "Hôn nhân đại sự phải theo lệnh cha mẹ lời người mai mối, nhưng ta không cha không mẹ, không ai có thể vì ta làm chủ, cho nên hôn sự này sẽ do ta tự định đoạt."
Huống hồ, nàng không muốn lấy chồng!
Lâm phu nhân vẫn nghi ngờ.
"Lần này ta thật lòng tới từ hôn, phu nhân lại do dự là vì không thể xử lý ta sảng khoái như năm trước sao? Hay bởi vì phu nhân muốn cưới một cô nương khác trong Diệp phủ?" Dung Hoa châm biếm hỏi. Diệp gia muốn tỷ muội các nàng vào cung tuyển tú, nhưng hôn sự bên này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nàng sao có thể bình an trở về? Đây vẫn là một bí mật. Bạch Lẫm kia một chữ cũng không nói, không biết nàng biết ít hay nhiều.
Lâm phu nhân đột nhiên cảm thấy bất an.
Nhưng từng lời nàng nói đều có đạo lý.
Thời điểm đánh tiếng, Diệp lão phu nhân chỉ nói sẽ đưa Ngũ cô nương vào cung, đối với hôn sự của hai nhà làm cho hàm hàm hồ hồ, bà ta cũng không nói sẽ xử lý hôn sự của Diệp gia và Lâm gia thế nào.
Diệp lão phu nhân không nói, bà cũng không để trong lòng.
Nếu đã định đưa Ngũ cô nương vào cung, chẳng lẽ tới lúc đó Lâm gia sẽ đem một cô nương khác gả vào Lâm gia sao?
Đừng mơ tưởng!
Có điều, nha đầu này... Lâm phu nhân lạnh lùng đánh giá một phen, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt ổn trọng, nửa điểm khác thường cũng không có.
Nhưng, chuyện từ hôn do một tiểu cô nương nói sao? Một cô nương đứng ra nói bản thân tự làm chủ thì làm chủ sao? Lâm phu nhân tuy rất muốn trực tiếp đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có một tia do dự, chỉ nói: "Diệp gia các ngươi muốn từ hôn ta đương nhiên không ngăn cản, nhưng chuyện này không nhỏ, ngươi vẫn là trở về mời trưởng bối tới đây nói chuyện đi. Lời này ta coi như chưa từng nghe qua, Ngũ cô nương về đi."
Dung Hoa khẽ cười: "Lâm phu nhân, chỉ sợ trưởng bối của ta không được như người mong muốn. Ta đã có thể tới đây, vậy chuyện này do ta làm chủ, phu nhân chẳng lẽ không muốn thực hiện tâm nguyện bao nhiêu năm qua của mình hay sao?"
Lâm phu nhân nhất thời không biết nói thế nào.
Nàng nói đúng, cửa thân này với Diệp gia là một đường tốt, sao có thể lui?
Dung Hoa không nói chuyện, chỉ ngồi chờ bà ta quyết định.
Lâm phu nhân uống một ngụm trà, sắc mặt bình tĩnh không chút gợn sóng. Trầm mặc một lúc, bà ta mới gác ly trà xuống, duỗi tay cầm lấy ngọc bội và canh thiếp của nhi tử để trên bàn đưa cho ma ma tâm phúc, nói: "Ngươi cất hai thứ này lại, sau đó đem tín vật và canh thiếp của Ngũ tiểu thư mang tới đây."
Đừng có trách bà lợi dụng và khi dễ một tiểu cô nương, đây là tự Diệp Dung Hoa tìm tới cửa!
Tín vật, thiếp canh đã ở đây, đến lúc đó xem Diệp gia còn nói thế nào?
Đến lúc cần thiết, Lâm phủ bọn họ có thể nói năm đó tất cả chỉ là một câu nói đùa của Quốc Công gia và Diệp Thế Hiên, không có tín vật, không có thiếp canh, không gì có thể chứng minh chuyện này.
"Phu nhân anh minh." Dung Hoa mỉm cười.
"Sau này ngươi đừng hối hận, đây là tự ngươi quyết định, từ nay về sau ngươi và Luật Nhi không còn liên quan gì cả."
"Đương nhiên."
Ma ma kia đã lấy đồ trở về, đưa một chiếc gỗ tráp mạ vàng nhỏ cho Lâm phu nhân, bà ta mở ra, gật đầu: "Ừ, không sai, đưa cho Ngũ cô nương đi."
Ma ma kia cung kính đưa cho Dung Hoa. Túy Đồng nhận lấy, mở ra đưa cho nàng xem.
Miếng phỉ thúy xanh biếc, điêu khắc tinh xảo, ở giữa còn ẩn ẩn nhìn thấy một chữ "Dung". Dung Hoa lại mở canh thiếp ra nhìn, sau đó kêu Túy Đồng thu lại, đứng lên: "Nếu đã như vậy, Dung Hoa không quấy rầy phu nhân nữa."
"Ngươi tiễn Ngũ tiểu thư đi." Lâm phu nhân cũng không có ý giữ lại, lập tức phân phó nha đầu bên cạnh tiễn nàng ra ngoài.
"Nha đầu này... Ma ma, sao ta không hiểu gì cả vậy? Chẳng lẽ nó thật sự muốn tiến cung sao?" Chẳng lẽ bản thân đánh giá nàng quá cao sao?
"Nô tỳ cũng không rõ Ngũ cô nương đang nghĩ cái gì." Ma ma lắc đầu, sau đó lại cười nói, "Có điều, tâm sự nhiều năm của phu nhân cuối cùng cũng có thể buông xuống."
Lâm phu nhân đứng dậy, khẽ cười.
Đúng vậy, hôn sự cuối cùng cũng hủy bỏ, cục đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.
........................
"Chúc mừng tiểu thư." Vừa lên xe, Túy Đồng liền vui vẻ nói.
"Ừ, quả thật rất cao hứng, đi, chúng ta tới Nhất Phẩm Cư dùng cơm trưa!" Khóe miệng Dung Hoa khẽ nhếch.
Chưởng quầy Nhất Phẩm Cư biết Dung Hoa là chủ nhân, cho nên tự mình dẫn ba người nàng tới thủy đình. Thủy đình tên như ý nghĩa, là một tòa kiến trúc được xây giữa hồ, có hành lang chín khúc nối hai bên. Hiện tại là mùa xuân, ánh nắng vô cùng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua, đẹp như tranh vẽ.
Dùng cơm xong, Dung Hoa nghỉ trưa thêm nửa canh giờ mới dẫn Túy Đồng và Lưu Tô đứng dậy, chuẩn bị hồi phủ.
"Ngũ cô nương?" Đi qua hành lang gấp khúc chín khúc, xuyên qua cửa ánh trăng, thời điểm đi ngang hoa viên, Thất hoàng tử trùng hợp đi tới.
"Tham kiến Thất hoàng tử." Dung Hoa vội hành lễ.
"Miễn lễ." Thất hoàng tử tươi cười, đưa mắt nhìn ra sau: "Ngũ cô nương một mình tới đây sao?"
"Nghe nói Nhất Phẩm Cư cảnh sắc thanh tao nhã nhặn, món ăn độc đáo, cho nên mới tới xem." Dung Hoa cười trả lời.
"Ngũ cô nương từ thủy đình tới sao?"
Tại thủy đình, xuân có thể thưởng liễu, hè có thể hóng mát, thua tới ngắm trăng, đông thưởng tuyết, bốn mùa đều có cảnh sắc riêng, có điều... Thủy đình không cho người ngoài vào, từ lúc khai trương tới giờ chỉ mở ba lần.
"Đúng vậy." Dung Hoa gật đầu, không nhiều lời đáp.
"Nghe nói phong cảnh bên kia rất đẹp, Ngũ tiểu thư có thể thưởng ngoạn ở đó, vận khí thật tốt." Ánh mắt Thất hoàng tử mang vẻ sâu xa.
Dung Hoa khẽ cười, uốn gối: "Điện hạ cứ tự nhiên, tiểu nữ xin cáo từ trước."
"Ừ." Thất hoàng tử gật đầu.
Dung Hoa liền dẫn theo Túy Đồng và Lưu Tô rời đi.
Thất hoàng tử nhìn theo bóng lưng Dung Hoa một lúc thật lâu, sau đó xoay người, đi về phía trước vài bước, mở miệng phân phó sai vặt bên cạnh: "Đi điều tra xem, Ngũ cô nương Diệp gia này có quan hệ gì với Nhất Phẩm Cư hay không."
.................
Tâm nguyện nhiều năm cũng được giải quyết, tâm tình Lâm phu nhân đặc biệt tốt, buổi chiều liền tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Thành Quốc Công và huynh muội Lâm Luật.
"Mẫu thân, thật sao?" Thành Quốc Công chưa trở về, Lâm phu nhân đã nói với Lâm Luật.
"Đương nhiên là thật, nha đầu kia tự mình mang tín vật và canh thiếp tới đây." Lâm phu nhân gật đầu, nghĩ lại chuyện buổi sáng, bà ta không khỏi chế nhạo một tiếng, "Cũng không biết Diệp gia giáo dưỡng thế nào, một tiểu thư khuê các lại không biết xấu hổ mà tới cửa từ hôn."
"May mà hôn sự đã lui, nếu không thật sự ủy khuất cho ca ca." Lâm Nhược nói.
"Được rồi, hiện giờ không còn gì phải lo lắng nữa, nương sẽ lựa chọn cẩn thận, nhất định sẽ tìm cho con một cô nương tốt." Lâm phu nhân ôn nhu nhìn Lâm Luật.
"Mẫu thân..."
"Ca ca có gì phải xấu hổ chứ?" Lâm Nhược nháy mắt với hắn, sau đó tươi cười ôm cánh tay của Lâm phu nhân, "Mẫu thân, cần gì phải tìm chứ? Không phải đã có sẵn rồi sao? Mộ Tuyết là thanh mai trúc mã của ca ca, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, tính tình nhàn nhã, chúng ta đều rất thích nàng ấy, cho nên nàng ấy chính là người thích hợp nhất."
"Không được!" Lâm phu nhân lập tức phản bác, nhìn vẻ mặt chờ đợi của Lâm Luật, bà ta liền dùng ngữ khí sâu xa nói, "Nàng ấy là con dâu Hoàng hậu nương nương nhìn trúng, hai đứa nói chuyện phải chú ý một chút, đừng có nhắc gì tới thanh mai trúc mã, nếu truyền tới tai Hoàng hậu thì sẽ không tốt."
Vị trí trữ quân dù chưa định nhưng Tứ hoàng tử là đích tử, là bảo bối trong lòng Hoàng hậu!
Đánh vào mặt Hoàng hậu như thế, ai dám?
Tuy Lâm gia là mẫu tộc của Thái hậu, nhưng đương nhiên cũng không dám.
"Mẫu thân, con..." Lâm Luật sốt ruột.
"Được rồi, đừng nhắc nữa."
Trừ phi Hoàng hậu, Hoàng Thượng hoặc Tứ hoàng tử thay đổi chủ yếu, lần này Dương Mộ Tuyết tham gia tuyển tú chắc chắn sẽ trúng.
"Sao lại tức giận như vậy?" Thành Quốc Công tươi cười đi vào, hỏi.
"Không có gì hết." Lâm phu nhân vội đứng lên.
Lâm Luật và Lâm Nhược cũng đứng dậy.
Lâm phu nhân sợ nhắc tới chủ đề này, nhi tử và nhi nữ lại nhắc tới Dương Mộ Tuyết chọc Thành Quốc Công tức giận, cho nên thời điểm ăn cơm, bà ta không nhắc tới chuyện Diệp gia từ hôn, mãi tới khi dùng cơm xong, Lâm Luật và Lâm Nhược rời đi, bà ta mới nhắc tới chuyện này.
"Cái gì?" Thành Quốc Công gác ly trà trong tay xuống, sắc mặt âm trầm nhìn Lâm phu nhân.
Nụ cười trên gương mặt Lâm phu nhân cứng lại: "Quốc Công gia..."
"Ai cho nàng từ hôn? Ai kêu nàng làm như thế? Ngày mai tự mình đi lấy tín vật và canh thiếp về đây cho ta." Thành Quốc Công tức giận.
Lâm phu nhân nuốt một ngụm nước bọt, ôn nhu nói: "Quốc Công gia, ngài nghe thiếp nói hết đi. Đây là Diệp gia tự mình lui thân, là ý của Ngũ cô nương, nàng ấy không muốn gả tới Lâm gia chúng ta."
"Một tiểu cô nương như nàng ấy thì biết cái gì? Nàng ấy không hiểu chuyện, nàng lại ồn ào hùa theo sao?"
"Quốc Công gia, đây không phải ý của chúng ta, là tự nàng tới lui thân mà." Lâm phu nhân nói, "Quốc công gia không cần phải cảm thấy có lỗi với Diệp Thế Hiên, đây là ý của nữ nhi ông ấy, đúng lúc chúng ta có thể giúp Luật Nhi tìm một người môn đăng hộ đối."
"Lời ta nói nàng không nghe thấy sao? Ngày mai tự mình tới Diệp gia giải quyết chuyện này đi!" Thành Quốc Công cả giận quát.
"Quốc Công gia, thiếp không hiểu. Ngay từ đầu thiếp muốn lui thân, ngài không cho, được, vậy thì không lui, thiếp nghĩ tới lúc cưới về từ từ dạy dỗ là được! Nhưng hiện tại là nha đầu chết tiệt kia tự mình không muốn, chính nàng ta chạy tới cửa từ hôn, chẳng lẽ chúng ta còn phải xuống nước rước nàng ta vào nhà sao?"
"Nếu ngày mai tới Diệp gia không giải quyết được chuyện này, vậy nàng tự mình cầu xin con bé, cầu nó gả cho nhi tử đi!"
"Không thể nào!" Còn đi cầu xin? Tuyệt đối không có khả năng! Lâm phu nhân nói, "Dù sao hôn sự cũng đã hủy bỏ, là tự nàng ta lên tiếng, chuyện này từ nay không liên quan tới Lâm gia nữa!"
Thấy sắc mặt Thành Quốc Công tối sầm, Lâm phu nhân cố nhẹ giọng nói: "Quốc Công gia, thiếp là vì suy nghĩ cho Lâm gia. Thái hậu nương nương dù sao cũng không phải thân mẫu của Hoàng Thượng, hiện tại Thái hậu còn, Lâm gia mới có vài phần thể diện, nhưng tương lai thì sao? Luật Nhi không có huynh đệ giúp đỡ, bên cạnh chỉ có một muội muội, nếu chúng ta tìm một mối hôn sự môn đăng hộ đối, tương lai chắc chắn sẽ giúp được nó ít nhiều."
"Nó nhất định phải cưới Ngũ cô nương." Thành Quốc Công vẫn kiên trì, trước sau không đổi ý.
"Quốc Công gia, ngài đừng niệm chút giao tình với phụ thân nàng ta nữa, là tự nha đầu đó không muốn mà!"
Thành Quốc Công nhìn bà ta, nói: "Một khi đã như vậy, ta tự mình tới Diệp phủ, nàng đưa tín vật và canh thiếp ra đây."
"Quốc Công gia, sao ngài lại nhẫn tâm với Luật Nhi như vậy? Nha đầu kia ngoại trừ khuôn mặt, những điểm khác nào xứng với Luật Nhi? Còn gia thế Diệp gia nữa, tuy là dòng dõi thư hương nhưng nhiều năm nay đã xuống dốc, nếu Diệp Thế Hiên vẫn còn, vậy thì tốt! Hiện tại, tuy huynh trưởng vừa qua Nhị phòng của nha đầu kia đỗ cao trung, nhưng tiến sĩ đỗ đậu rất nhiều, sau này còn có măng mọc, một mình Diệp Cẩm Cần hắn có thể làm được gì! Gia đình như vậy, đừng nói tới chuyện giúp đỡ Luật Nhi, có thể không trở thành gánh nặng cho nó thiếp đã A di đà Phật! Hôn sự này tính đi tính lại không có chỗ nào tốt hết, Quốc Công gia niệm giao tình với Diệp Thế Hiên năm đó, nhưng, đây là quyết định của nha đầu kia, Diệp Thế Hiên sẽ không trách ngài."
"Đi lấy đồ lại đây, ngày mai ta đi gặp Diệp Thế Lâm."
"Diệp gia muốn đưa nó vào cung, ngài đi cũng vô dụng thôi."
Ánh mắt Thành Quốc Công đột nhiên lạnh đi: "Người Diệp gia nói gì với nàng?"
"Là Ngũ cô nương hôm nay lỡ miệng nói thế." Lâm phu nhân đương nhiên không để lộ bất cứ chi tiết gì, cho nên hiện tại đem mọi trách nhiệm đẩy lên người Dung Hoa.
Thành Quốc Công liền quát: "Đi lấy tín vật và canh thiếp lại đây."
Lâm phu nhân bị dọa cho hoảng sợ, nhưng bên ngoài vẫn kiên quyết nói: "Thiếp sẽ không lấy. Hôn sự đã lui, thiếp sẽ không đồng ý chuyện đi kết thân lại, hầu gia nếu không màng sống chết của nhi tử, một mực muốn cưới nha đầu kia vào phủ, thiếp đây chết cho ngài xem!"
"Việc này này nếu không xử lý tốt, vạn nhất nàng ấy..." Sắc mặt Thành Quốc Công âm trầm, dừng một lát mới tiếp tục, "Nếu không cưới được đứa con dâu này, tới lúc đó ta sẽ để nàng đi tìm đường chết!"
Nói xong, ông vung tay áo ra ngoài.
Xử lý tốt, hôn sự của hai nhà đương nhiên vẫn tiếp tục.
Tới cửa, Thành Quốc Công dừng bước, quay đầu nói: "Ta đã nói với nàng, sau khi nàng ấy vào cửa, muốn thế nào ta sẽ không quản, nhưng nàng ấy nhất định phải qua cửa Lâm gia. Bên phía Diệp Thế Lâm ta sự tự mình đi nói chuyện, ngày mai nàng tự mình tới Diệp phủ, lấy lại tín vật và canh thiếp về đây, còn nữa... Nàng ấy là con dâu của Lâm gia, kêu bọn họ giải quyết cho tốt, miễn cho cái tội khi quân rơi xuống đầu!"
Nói xong, Thành Quốc Công xốc rèm ra ngoài.
Lâm phu nhân ngơ ngác, nửa ngày sau mới hoàn hồn, khóc lóc: "Rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì chứ? Nha đầu kia có gì tốt đẹp? Sao Quốc Công gia lại cố chấp cưới nàng ta làm con dâu thế? Con của ta sao mệnh lại khổ như vậy? Phu thê nhiều năm, ngài lại vì một nha đầu chết tiệt mà kêu ta đi chết hay sao?"
Ma ma tâm phúc không dám nghị luận về Quốc Công gia, chỉ nói: "Phu nhân, có phải Quốc Công gia có mục đích nào khác không?"
"Có mục đích gì chứ? Còn không phải sợ thế nhân nói Lâm gia chúng ta thất tín bội nghĩa, khi dễ một nữ tử yếu đuối đáng thương sao?" Lâm phu nhân hừ một tiếng, "Nhưng hôm nay rõ ràng là Diệp gia tới từ hôn, cùng chúng ta có liên quan gì chứ? Nếu thế nhân có muốn nói thì cũng nên nói Diệp Dung Hoa kia có mắt không tròng mới đúng!"
"Nhưng Quốc Công gia đã nói như vậy, phu nhân định ngày mai sẽ làm sao đây?" Ngày mai còn là lễ cập kê của Tứ tiểu thư Diệp gia nữa.
"Đi, đương nhiên phải đi." Lâm phu nhân tức giận, "Ngay cả lời kêu ta đi chết cũng nói ra được, dù thế nào cũng phải đi một chuyến."
.......................
Hôm sau, thời tiết đặc biệt tốt, cảnh xuân sáng lạn, vạn dặm không mây.
Trên dưới Diệp phủ đều bận rộn.
Hôm nay là lễ cập kê của Diệp Di Châu, Diệp lão phu nhân phá lệ thả Kỷ thị ra, dù sao đây cũng là lễ cập kê của nữ nhi thân sinh, Kỷ thị sao có thể không xuất hiện? Lễ cập kê là đại sự trong đời của một cô nương, người làm mẫu thân trừ phi bệnh tới hơi thở thoi thóp không xuống giường được mới không tham gia, hơn nữa Diệp Di Châu sắp phải tuyển tú, Diệp lão phu nhân cũng nể mặt đứa cháu gái này mà cho Kỷ thị vài phần thể diện.
Tán giả là Kiều Vũ Tú, hữu ti là Diệp Di Nguyệt, khách quý chính là Thành Quốc Công phu nhân.
Bằng hữu đều tới đúng hẹn, lễ cập kê diễn ra ở Minh Nguyệt các của Diệp phủ, Kỷ thị và Diệp lão phu nhân tươi cười nói chuyện cùng mọi người.
Chờ Lâm phu nhân tới, giờ lành cũng vừa tới, lễ cập kê bắt đầu cử hành.
Lễ thành, Diệp Thế Lâm vội rời khỏi nội viện, Diệp lão phu nhân cũng quan tâm kêu người dìu Kỷ thị về phòng nghỉ ngơi. Mọi người thấy Kỷ thị ốm yếu, phấn son không át được vẻ mặt tiều tụy, cho nên không hề hoài nghi.
Ăn cơm trưa xong, Lâm phu nhân mới nói chuyện cùng Diệp lão phu nhân.
"Ta có mấy lời muốn nói với lão phu nhân, các vị mong thứ lỗi." Lâm phu nhân xin lỗi các phu nhân xung quanh.
"Phu nhân quá lời." Mọi người vội nói.
"Hôm nay cảm ơn phu nhân rất nhiều." Diệp lão phu nhân cảm tạ một câu, cười mời Kỷ phu nhân giúp đỡ tiếp đón khách khứa, sau đó đứng dậy mời Lâm phu nhân sang phòng bên cạnh.
"Ngũ cô nương cũng cùng đi đi." Lâm phu nhân nhìn Dung Hoa.
Dung Hoa sửng sốt giây lát, nhìn bà ta, gật đầu một cái: "Được."
Diệp Di Nguyệt liếc xéo Dung Hoa.
Dung Hoa không thèm để ý, chỉ lẳng lặng đi sau bọn họ.
Chờ nha đầu dâng trà cùng điểm tâm lên xong, Diệp lão phu nhân mới phất tay cho tất cả lui xuống, chỉ giữ lại mấy tâm phúc bên người hầu hạ.
Diệp lão phu nhân mời Lâm phu nhân uống trà, sau đó nghi hoặc hỏi: "Không biết phu nhân có lời gì muốn nói với lão thân vậy?" Nếu đã kêu Ngũ nha đầu cùng tới, chuyện này đương nhiên liên quan tới hôn sự của hai nhà.
Lâm phu nhân buông ly trà, dùng khăn xoa khóe miệng, nói: "Việc này à, có chút liên quan tới Ngũ cô nương. Hôm qua nàng ấy tới Quốc Công phủ."
Diệp lão phu nhân nhíu mày, đưa mắt nhìn Dung Hoa, sau đó lại nhìn Lâm phu nhân, nói: "Để phu nhân chê cười, là nha đầu này không hiểu chuyện."
Dung Hoa bình tĩnh ngồi xuống cạnh Diệp lão phu nhân, âm thầm nhìn Lâm phu nhân, suy nghĩ mục đích bà ta tới đây. Chẳng lẽ muốn đổi ý sao?
Lâm phu nhân mang vẻ mặt tự trách, xin lỗi lão phu nhân: "Cũng là ta nhất thời tức giận nên mới xúc động đồng ý thỉnh cầu của Ngũ cô nương."
"Nha đầu này... Nha đầu này có nói gì không phải thì đều do lão thân dạy dỗ không tốt, còn thỉnh phu nhân thứ lỗi."
"Ngũ cô nương cầm tín vật và canh thiếp tới từ hôn, ta thật sự... Nói tới cùng thì cũng do ta không phải, ta không nên so đo với một tiểu cô nương, càng không nên cùng nàng nói chuyện hôm sự. Hôm nay ta tới đây cũng là vì muốn nói lời xin lỗi với lão phu nhân." Nói xong, bà ta đứng dậy hành lễ một cái.
"Phu nhân không được." Diệp lão phu nhân vội đứng dậy đỡ bà ta, hỏi, "Phu nhân, ý của người là hôm qua Ngũ nha đầu tới Quốc Công phủ từ hôn?"
Hơn nữa, hôn sự đã bị hủy bỏ?
Diệp lão phu nhân chỉ nghĩ bản thân nghe nhầm, ánh mắt lẳng lặng nhìn Lâm phu nhân.
"Đều do ta." Lâm phu nhân tự trách một câu, sau đó lại nhìn Dung hoa, nói, "Hôm qua coi như là một trò đùa, cửa thân này chúng ta không lui."
"Sao lại là trò đùa?" Dung Hoa ngẩng đầu nhìn bà ta, nói "Phu nhân, sao có thể nói đây là trò đùa chứ? Hôm qua phu nhân nói thế nào? Nói ta sau này đừng hối hận, có hối hận cũng vô dụng, không ngờ chỉ mới một ngày, phu nhân lại tự thay đổi chủ ý!"
"Lúc đó cũng do ta bị con chọc tức."
"Vậy sao?" Dung Hoa cười trào phúng, nếu đã đổi ý, vậy chắc cũng mang theo tín vật và canh thiếp của Lâm Luật tới đây sao?
"Nghiệp chướng!" Diệp lão phu nhân hoàn hồn, giận dữ nhìn Dung Hoa, "Một tiểu thư khuê các lại tự mình chạy tới Quốc Công phủ từ hôn, còn ra thể thống gì? Ngươi còn nói đạo lý, còn không xin lỗi Lâm phu nhân? Quy củ lễ nghi ngươi học ở đâu vậy? Diệp gia ta dạy dỗ ngươi thế nào?"
Dung Hoa quay đầu nhìn Diệp lão phu nhân, bình tĩnh nói: "Ta không chỉ muốn hủy hôn sự này, hơn nữa, tuyển tú ta cũng sẽ không đi!"
"Ngươi... Đồ bất hiếu!" Diệp lão phu nhân giận tím mặt.
"Lễ nghi quy củ? Ta rõ ràng đã đính hôn, nhưng tổ mẫu lại muốn đưa ta vào cung tuyển tú, đây là lễ nghi quy củ gì hả?" Dung Hoa châm biếm mấy câu, sau đó quay đầu nhìn Lâm phu nhân, "Còn Lâm phu nhân bà, ban đầu thì đem bán ta cho người khác nhưng không thành, lần này lại tới đây nói chuyện, bà vốn ghét ta tới tận xương tủy, từ hôn không phải hợp ý bà sao? Cửa Lâm gia này, kêu ta vào, ta còn ngại bẩn chân đấy!"
"Phản, phản rồi!" Diệp lão phu nhân đập bàn, lớn tiếng nói, "Sao ngươi có thể nói chuyện với trưởng bối và khách quý thế hả? Hôn nhân đại sự xưa nay theo lệnh của cha mẹ lời người mai mối, một tiểu cô nương như ngươi lại chạy tới nhà người khác từ hôn, ngươi còn dám nói đạo lý? Còn không mau xin lỗi Lâm phu nhân?"
Dung Hoa ngồi thẳng người, không sợ nhìn hai người trước mặt.
"Phản, phản thật rồi, làm chuyện sai, ngươi còn không biết nhận lỗi? Hôm nay ta sẽ đánh..." Diệp lão phu nhân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Tô đứng sau Dung Hoa, tay cầm chặt ly trà, đem lời vừa nói sửa lại, "Nghiệt nữ này, ngươi cút cho ta, hiện tại cút khỏi Diệp gia cho ta, ta coi như chưa từng nuôi dưỡng một người như ngươi!"
Nghe vậy, Dung Hoa liền đứng lên, hành đại lễ với Diệp lão phu nhân: "Nếu đã vậy, cháu gái xin bái biệt tổ mẫu." Nói xong, nàng xoay người ra ngoài.
"Lão phu nhân, việc này... Người bất giận, một cô nương nếu rời khỏi nhà, người kêu nàng ấy biết đi đâu?" Lâm phu nhân khuyên giải.
"Nha đầu này..." Diệp lão phu nhân quay đầu ra hiệu cho Hỉ Châu đi theo, sau đó lại nhìn Lâm phu nhân, "Để Quốc Công phu nhân cười chê rồi, nha đầu này từ nhỏ không có cha, mẫu thân lại không ở cạnh, khó trách sẽ kiêu căng... Thỉnh phu nhân đừng chấp nhặt."
Lâm phu nhân cười gật đầu: "Lão phu nhân nói đúng, Ngũ cô nương chỉ là đứa trẻ, ta sao có thể so đo với nàng?"
Hai người khách sáo một phen, sau đó Diệp lão phu nhân mới mời Lâm phu nhân đứng dậy về đại sảnh.
Căn phòng này cách đại sảnh không xa, thanh âm bên trong khó tránh lớn một chút, cho nên khách khứa cũng nghe được vài phần. Thấy Diệp lão phu nhân và Lâm phu nhân trở về, mọi người im lặng một lát, sau đó mới tiếp tục nói đùa.
Sắc mặt Diệp Di Nguyệt trắng bệch. Ngũ tỷ lui thân?
Nàng ta muốn lập tức chạy đi hỏi cho rõ ràng, nhưng khách khứa còn ở đây, nàng không dám tùy tiện, chỉ đành nâng cao tinh thần tiếp đón.
Mọi người đều là người có mắt, ngồi một lát rồi đứng dậy xin cáo từ.
Tiễn khách đi, Diệp lão phu nhân mệt mỏi muốn tới Hải Đường uyển hỏi chuyện, còn chưa đi được mấy bước thì thấy Hỉ Châu chạy về, vội nói: "Lão phu nhân, người mau đi xem đi, Ngũ tiểu thư đang thu dọn đồ rời đi đấy!"
"Nghiệp chướng này!" Diệp lão phu nhân tức giận mắng một câu, sau đó được Lý ma ma đỡ nhanh chân tới Hải Đường uyển.
Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt cũng vội đi theo.
Hoa hải đường nở đầy Hải Đường Uyển, như mây tím cuối chân trời. Bên trong, Thạch ma ma, Lê Hoa, gia đình Hà Vũ, Hàm Tiếu, Hồng Đậu vội vàng mang theo tay nải ra ngoài, đám bà tử và nha đầu còn lại không biết làm, chỉ trơ mắt đứng nhìn.
Diệp lão phu nhân tức giận quát: "Còn không dừng tay cho ta!"
Thạch ma ma dừng bước, hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an lão phu nhân."
"Các ngươi đang làm gì thế hả?" Diệp lão phu nhân giận dữ hỏi.
"Cháu gái bất hiếu, xin từ biệt tại đây." Dung Hoa dẫn Túy Đồng và Lưu Tô từ trong phòng đi ra, uốn gối hành lễ với lão phu nhân.
"Ngũ tỷ tỷ..." Diệp Di Nguyệt khẽ gọi một tiếng.
Hai mắt Diệp Di Châu như phóng ra lửa: "Ngũ muội muội, muội nháo đủ chưa?" Hôm nay là lễ cập kê của nàng, nha đầu chết tiệt kia dám nháo nhào như vậy sao?
Dung Hoa trực tiếp phớt lờ hai người, đưa mắt nhìn một đống tay nải, hỏi Thạch ma ma: "Dọn dẹp hết chưa?" Bên kia mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn, cho nên hiện tại chỉ cần mang theo đồ có giá trị.
"Dạ rồi." Thạch ma ma trả lời.
"Đi thôi." Dung Hoa nhẹ giọng.
Thạch ma ma cùng Hà Vũ nâng một hòm, Hàm Tiếu và Hồng Đậu nâng một hòm, mấy cái tay nải còn lại giao cho Lê Hoa, Túy Đồng và Lưu Tô phụ trách.
"Phản rồi, còn không bỏ xuống cho ta!" Diệp lão phu nhân quát, "Người đâu, ngăn chúng lại!"
Lưu Tô cầm hai tay nải trong tay, đưa mắt quét nhìn mọi người một vòng, hai chân chúng bà tử nhũn ra, không ai dám tiến lên.
Diệp lão phu nhân lại quát: "Vô dụng, còn không ngăn lại cho ta!"
Mọi người nhìn gương mặt lạnh như băng của Lưu Tô, tay chân căng thẳng tới phát run, Lưu Tô cô nương này sớm đã là truyền kỳ trong phủ, hiện tại tiến lên bọn họ còn giữ được mạng sao?
Có hai người không sợ chết tiến lên ngăn cản đều bị Lưu Tô dùng một chân đá bay xa mấy trượng, miệng phun ra máu tươi trực tiếp ngất đi.
"Ai dám đến!" Lưu Tô lên tiếng.
Chúng bà tử nha đầu đều nhanh chóng nhường đường.
Diệp lão phu nhân nhìn đám người Dung Hoa, tức giận tới hét lớn: "Đi, mau gọi gia đinh tới đây."
Một nha đầu vội vàng chạy ra ngoài.
Hải Đường uyển cách cửa sau không xa, chờ gia đinh tới, đám người Dung Hoa đã rời đi.
Diệp lão phu nhân tức giận tới đen mặt, duỗi tay đấm ngực: "Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà!"
Lý ma ma cùng Diệp Di Châu, Diệp Di Nguyệt đưa bà ta về Tùng Hạc đường, sau đó cùng nhau khuyên nhủ một phen.
Buổi tối, lúc Diệp Thế Lâm trở về Diệp lão phu nhân vẫn chưa nguôi giận: "Con nói xem sao Diệp gia lại nuôi ra một đứa hỗn trướng như vậy!"
"Nhi tử hôm nay đã gặp Quốc Công gia." Sắc mặt Diệp Thế Lâm trầm trọng.
"Quốc Công gia nói thế nào?" Diệp lão phu nhân vội hỏi.
Diệp Thế Lâm trầm mặc một lát, mới nói: "Quốc Công gia nói, Ngũ nha đầu và Lâm thế tử đã đính hôn, chúng ta lại muốn đưa nó vào cung tuyển tú, đó là tội khi quân!"
Tội khi quân? Vừa nghe xong, Diệp lão phu nhân lập tức cấp huyết công tâm, phun ra ngụm máu.
[Hết quyển 1]
Vừa về liền lao đầu vào viết, chưa beta lại nhé, có gì sai sót mn comment bên dưới mình đọc rồi sẽ sửa. Giờ đi ngủ cái đã 😪😪