Ngày về tới kinh thành, Dung Hoa không trực tiếp trở về Diệp phủ mà đợi sang hôm sau, nếu nàng nhớ không lầm, ngày mai là sinh thần của bá mẫu Kỷ thị, khách khứa đông đúc, đến lúc đó bản thân trở về không phải sẽ có hiệu quả hơn sao?
Liễu Hành quả nhiên làm người tốt tới cùng, đồng ý giữ nàng một đêm.
Sáng hôm sau, thời điểm cáo từ, Liễu Hành kêu Túy Đồng theo nàng về phủ: "Công thức khi trước Diệp cô nương đưa không biết có dùng được hay không, chỉ bằng để Túy Đồng thay ta học hỏi."
"Đại ân không thể nào cảm tạ bằng lời, Liễu công tử, hẹn ngày sau gặp lại." Dung Hoa khuỵu gối hành lễ, sau đó liền cùng Túy Đồng lên xe.
Là lòng tốt cũng được, là đồng tình cũng thế, ân tình của này, nàng sẽ ghi nhớ.
Xuống xe, Dung Hoa mang theo Túy Đồng, từng bước từng bước ưu nhã đi vào.
Quản gia Diệp Nghĩa đã tươi cười đón khách, thấy Dung Hoa đi tới, ông ta sửng sốt, sau đó xoa xoa mắt mình, nói không thành câu: "Ngũ... Tiểu... Tiểu... Thư?"
"Có quỷ!" Đám gia đinh bên cạnh sợ tới hai chân run lên.
"Hét to như vậy còn ra bộ dáng gì?" Diệp Nghĩa dù sao cũng là người từng trải, ông ta nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu mắng, "Chỉ là tiểu cô nương trông giống Ngũ tiểu thư, quỷ gì chứ? Coi chừng ảnh hưởng tới khách quý!"
"Nghĩa thúc." Tổ tông của Diệp Nghĩa là gia phó của Diệp gia, người nhà bọn họ được lấy họ Diệp, cho nên đám tiểu bối các nàng đều tôn xưng gọi ông ta một tiếng nghĩa thúc. Dung Hoa đi tới, tươi cười thân thiết hỏi, "Nghĩa thúc, con về rồi. Tổ mẫu, bá phụ, bá mẫu, đường huynh, đường tỷ, đường muội, bọn họ đều khỏe chứ?"
"Ngũ... Ngũ tiểu thư?" Diệp Nghĩa không tin vào mắt mình, cả người đầy mồ hôi lạnh, "Ngũ... Tiểu thư, sao người lại quay về?"
Ban ngày ban mặt đã gặp quỷ sao? Diệp Nghĩa ngẩng đầu nhìn ánh mắt trời rực rỡ bên trên, chẳng lẽ âm hồn của Ngũ tiểu thư không sợ hồn phi phách tán sao?
"A, có quỷ!" Đám gia đinh vội vàng bỏ chạy.
Dung Hoa nhìn Diệp Nghĩa, sau đó nâng bước lướt qua, cùng Túy Đồng vào phủ.
Cả đoạn đường, gà bay chó chạy.
"Hiệu quả cũng không tệ." Dung Hoa cười tủm tỉm.
"Thảo nào tiểu thư lại chọn hôm nay trở về, rõ ràng là muốn kinh thiên động địa về nhà đây mà!" Túy Đồng cũng cười, khen.
Dung Hoa gật đầu, bước đi càng thêm ưu nhã, tiếp tục hướng về hậu viện.
.....................
Sinh thần lần này của Kỷ thị cử hành ở Hà uyển, Hà uyển tên như ý nghĩa, bên trong có một hồ sen rất lớn, hiện tại đúng lúc mùa sen nở rộ, hương thơm thanh thuần thấm đẫm ruột gan.
Kỷ thị và Diệp lão phu nhân đang cùng các vị phu nhân khác nói chuyện nhà, mà nữ nhi Diệp Chi Châu cùng thứ nữ nhị phòng Diệp Di Nguyệt cùng các tiểu thư vui đùa ngoài vườn.
Một bà tử sắc mặt không tốt đi vào, lặng lẽ tới tới cạnh Kỷ thị, cúi đầu: "Phu nhân, không xong rồi, Ngũ tiểu thư đã trở về."
"Ngươi nói cái gì? Ai trở về?" Kỷ thị đang trò chuyện với phu nhân bên cạnh nên nghe không rõ, liền quay đầu hỏi lại một câu.
Bà tử kia định trả lời thì bên ngoài truyền tới tiếng kêu thất thanh: "Quỷ, có quỷ!"
Kỷ thị nhíu mày, vừa đứng dậy thì Diệp lão phu nhân đã lên tiếng: "Đi xem đi, đám nô tài đó thật không hiểu quy củ."
"Vâng, mẫu thân, con dâu đi ngay." Kỷ thị cung kính, sau đó cười xin lỗi với các vị phu nhân khác, "Để mọi người chê cười rồi."
"Nói không chừng lại là kẻ nào nhát gan sợ chuyện thôi, lão phu nhân yên tâm, không sao đâu." Tẩu tử của Kỷ thị, Kỷ phu nhân cười an ủi Diệp lão phu nhân.
Diệp lão phu nhân cũng cười: "Bên ngoài đều là các tiểu cô nương, đừng để bọn họ hoảng sợ."
Mấy vị phu nhân khác cũng vội cười khuyên giải.
Kỷ thị lập tức ra ngoài.
Người còn chưa tới cửa, đám cô nương bên ngoài đã hoa dung thất sắc kéo nha đầu của mình chạy vào phòng: "Quỷ, quỷ kìa!"
Sắc mặt Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt tái nhợt, hai người đỡ tay nha đầu, thanh âm run run: "Có... Quỷ, có quỷ..."
Đám cô nương đều sợ tới sắc mặt trắng bệch, ai nấy đều run lẩy bẩy, không ngừng kêu: "Quỷ... Quỷ..."
Chúng phu nhân vội vàng trấn an.
Việc này...
Sắc mặt Diệp lão phu nhân cũng trầm xuống.
Kỷ thị nhìn tỷ muội Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt, trách mắng: "Châu Nhi, Nguyệt Nhi, chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?"
Ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ?
Kỷ thị lạnh lùng nhìn đám bà tử theo hầu.
Đám người đồng loạt quỳ xuống, run tay chỉ ra bên ngoài: "Phu nhân, Ngũ... Ngũ... Tiểu thư, Tiểu thư... Đã... Trở về..."
"Yêu ngôn hoặc chúng, ai cho các ngươi nói bậy!" Kỷ thị không khỏi sợ hãi, nhìn mày cả giận, "Là ai giả thần giả quỷ tung tin đồn hả? Mau đưa các vị tiểu thư..."
"Bá mẫu." Ngoài cửa truyền tới giọng nói thanh thúy nhưng vô cùng quen thuộc.
Kỷ thị nghẹn lời, chậm rãi quay đầu nhìn ra.
Dung Hoa một thân áo tím mộc mạc đi vào, gương mặt mang theo nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Kỷ thị mở to hai mắt, một câu cũng nói không nên lời, hai chân như cây định bị đóng dưới đất không thể cử động.
Nha đầu chết tiệt này, nàng ta... Nàng ta sao lại xuất hiện ở đây?
"Ngũ cô nương?" Chúng phu nhân nhìn người đi tới cũng cả kinh.
"Quỷ..." Một phu nhân nhát gan lớn tiếng gọi.
Kỷ thị nuốt một ngụm nước bọt: "Dung... Nha đầu...."
Dung Hoa đi tới trước mặt Kỷ thị, nụ cười ôn nhu, quan tâm hỏi: "Đại bá mẫu, người làm sao vậy? Không phải thân thể có chỗ không thoải mái đấy chứ?"
Nha đầu chết tiệt, biết rồi còn hỏi!
Kỷ thị hận không thể vung tay tát nàng một cái, đem nụ cười trên gương mặt kia xé nát. Nhưng ngại mọi người ở đây, bà chỉ có thể vò chặt khăn lụa trong tay.
"Ngũ muội muội, muội là người hay quỷ vậy?" Diệp Di Châu sợ hãi rúc người vào Kỷ thị.
"Dung nha đầu? Là con sao? Thật sự là con sao?" Diệp lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở giữa, lệ nóng lặng lẽ rơi ra.
"Tổ mẫu, là cháu đây, cháu đã trở về." Dung Hoa ngẩng đầu nhìn Diệp lão phu nhân, khuỵu gối hành lễ.
Hiện tại người đang sống sờ sờ trước mặt, bọn họ còn có thể làm gì?
Vậy sự tình lúc trước phải giải quyết sao đây?
Cả người Kỷ thị ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng nội tâm lại nóng như lửa đốt.
Nhiều người đang nhìn như vậy, bà phải giải thích sao đây?
"Đứa cháu đáng thương của ta!" Diệp lão phu nhân run rẩy đứng dậy, mới đi được vài bước đã lảo đảo ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Gừng càng già quả nhiên càng cay! Nhìn Diệp lão phu nhân ngất đi, khóe miệng Dung Hoa xẹt qua một tia cười lạnh.