Chùa Định Lâm dành riêng cho các nhà sư tôn kính Đức Phật, siêu độ rước vong. Ngói xanh tường đỏ trang nghiêm thanh tĩnh ẩn sâu trong núi rừng tươi tốt, khi Phi Hồ bước lên những bậc thang nàng có thể nghe thấy tiếng chuông vang vọng quanh đây, cách không xa có giọng trầm tụng kinh, nàng xưa nay không tin Phật chỉ tin vào chính mình. Ngươi nghĩ mà xem, tại thời điểm nàng sắp chết tại sa mạc dù có niệm một vạn lần chưa chắc Phật Tổ có thể đến cứu ngươi.
Nàng vẫn mặc chiếc váy đỏ như cũ, váy có thêu năm cánh hoa phù tang, vải lụa xanh lỏng lẻo được trâm ngọc lục giữ lại phía sau đầu, bên hông một thanh đao Phá Vân được khảm ngọc minh châu, diễm lệ đến mức ngay cả ánh sáng nhật nguyệt cũng bị đoạt mất đi.
Lão tăng ngồi thiền trước cửa hỏi: “Không biết nữ thí chủ đến đây có việc gì?”
Nàng tự cho là đã lộ ra nụ cười thiện ý, mọi loại phong tình từ khóe môi kéo dài đến tận đuôi mắt, lúc này lòng mấy vị tiểu tăng vừa vào cửa Phật không ổn định.
“Tôi tìm Đàm Uyên.”
Lão tăng nghĩ rồi lại nghĩ: “Bản tự không có người này.”
Nàng chớp chớp mắt: “Tôi không phải đến báo thù, có người nhờ tôi giao cái này cho hắn.”
Nàng lắc lắc túi hương, vẫn không một câu trả lời nào đáp lại. Cô gái kia tuy đã chết nhưng cũng đã có quan hệ cùng sống cùng chết với nàng. Nàng đã hứa nhận lời nhờ vả của nàng ta trước khi chết, bất luận thế nào cũng phải hoàn thành.
Nàng đến bồ đoàn ngồi xuống, váy đỏ tụ lại, gấp nếp như một bông hoa rơi trên mặt đất: “Không tìm thấy hắn, tôi không thể đi.”
Có võ tăng trợn trừng mắt: “Cửa Phật là nơi thanh tịnh, sao ngươi có thể làm càn!”
Dứt lời liền đến nắm lấy nàng, nàng dịch người tránh đi, giao thủ mấy chiêu, thậm chí Phá Vân còn chưa rút ra vẫn chế trụ được vị tăng sưa kia. Tăng sư vừa kinh ngạc thán phục võ công của nàng thật cao, vừa mang tư thái phòng ngự ra, nàng phiền não vỗ trán: “Tôi không phải đến đánh nhau đâu, ai muốn đánh cùng mấy tên đầu trọc các người.”
Một hồi động tĩnh làm những võ tăng trong chùa tập trung vây quanh, nàng phí sức ứng phó dần dần, mặt mày hiện lên vẻ tức giận, một cước đá nhà sư về phía sau, chợt cảm thấy sau lưng có một cơn gió lùa đến, khó khăn lắm mới tránh đi được thì mắt cá chân lại bị níu quăng nàng xuống đất.
Lần này rơi xuống không nhẹ, từ xưa nàng đã rất chú trọng dung mạo của mình, đúng lúc này mặt chạm đất, cảm giác gương mặt đau rát, tức thì hét to lên, nghĩ đến có thể khiến mặt mày xấu xí, khổ sở khóc lên, các nhà sư nhìn nhau vốn dĩ là đang giao thủ, đều thấy hổ thẹn.
Bọn họ đã đánh một cô nương đến khóc rồi. A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
Có người ngồi xổm trước mặt nàng, đưa đến một mảnh khăn vuông màu xanh, nàng đẩy tay hắn ra, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, trông điềm đạm đáng yêu mà lại rống lên khí thế hùng hổ: “Nếu như ta bị hủy dung, ta sẽ giết hết những tên trọc các người!”
Trụ trì thở dài một tiếng, dặn dò: “Thanh Viễn, con đưa vị thí chủ này đến sương phòng, đem cao Bạch Liên mà mấy ngày trước cao tăng Tây Vực vừa mang đến đưa cho cô ấy.”
“Vâng thưa trụ trì.”
Tăng nhân áo xanh tên là Thanh Viễn cất kỹ chiếc khăn bị trả lại, nói với nàng: “Cô nương mời theo tôi.”
Nàng quệt nước mắt đứng lên, vẫn không quên mục đích ban đầu: “Tôi tìm Đàm Uyên!”
Thanh Viễn dừng bước một lúc, quay người lại nhíu mày dò xét nàng, lúc này nàng mới thấy rõ mặt hắn, một gương mặt vô cùng đẹp nhưng lãnh đạm.
“Đó là tục danh của tiểu tăng trước lúc xuất gia, cô nương vì sao lại biết?”
Mất hết nửa ngày, kẻ đầu têu hại mình ngã lại là hắn! Nàng tức giận ném túi hương vào ngực hắn: “Chủ nhân túi hương này đã chết! Bảo tôi đem cái này cho huynh, siêu độ cho nàng!”
Hắn vuốt túi hương gật đầu: “Đã biết, làm phiền cô nương rồi.”
Nàng không thể tưởng tượng nổi: “Nàng ta đã chết, đây là phản ứng của huynh ư?”
Hắn vẫn mang bộ dạng nhạt nhẽo như cũ: “Cô nương cho rằng tiểu tăng nên có phản ứng thế nào? Tiểu tăng đã sớm quy y cửa Phật, việc trần tục tựa như mây khói. Nhưng cô nương cứ yên tâm, siêu độ chính là việc bổn phận, tiểu tăng nhất định hết lòng.”
Nàng trợn mắt nhìn hắn một cái nhưng cũng không cần thiết phải tranh luận với hắn, ôm mặt giục hắn mau lấy thuốc đến.
Hắn thật sự là người có gương mặt thờ ơ nhất mà nàng từng thấy, nói dễ nghe là bác ái yêu thương chúng sinh, thực ra thực chẳng yêu ai cả. Thật sự là đáng thương cho cô gái đến chết vẫn nhớ hắn.
Không lâu sau hắn mang cơm chay đến, nàng nhíu mày nói: "Tôi không ăn những cái này, tôi muốn ăn gà quay.”
“Chùa chiền không được dùng thức ăn mặn, cô nương muốn ăn đành phải xuống núi thôi.”
Nàng níu lấy cổ áo hắn: “Các người hủy dung của tôi, không chữa khỏi liền muốn đuổi tôi đi?”
Thanh Viễn không tốn sức đã đẩy được nàng ra, nhìn tuy yếu ớt, thật ra võ công cao hơn nàng. Nàng so chiêu phân cao thấp với hắn, cuối cùng vẫn bị hắn bắt lấy, đưa lưng về phía hắn hét: “Còn không buông ra thì tôi sẽ hô lên đấy!”
Giọng hắn nhàn nhạt: “Cô còn ồn ào nữa không?”
Nàng chưa bao giờ bị người khác uy hiếp, một cước đạp lại vào ngực hắn, đắc ý quay lại nhìn hắn, đuôi lông mày hơi nhếch lên, ánh mắt đong đưa dù là những cô gái nơi phong nguyệt (2) nhìn thấy cũng mặc cảm tự ti.
Thanh Viễn phủi phủi dấu chân trên ngực, bưng cơm chay lên mà đi.
Nàng hô to: “Huynh muốn tôi đói chết sao?”
Hắn trở mặt không chút biểu cảm nhìn nàng: “Không phải cô không muốn ăn sao?”
Nàng đoạt lại: “Vậy tôi giảm cân được hay không? Thế bây giờ tôi ăn được không?”
Thanh Viễn không để ý đến nàng, quay người bỏ đi. Xưa nay khí chất của nàng đối với người bên ngoài rất lạnh nhạt nhưng ở trước mặt hắn lại lộ bản tính bướng bỉnh, thật là khiến nàng muốn phớt lờ hắn cũng không được.
Cao thuốc Bạch Liên của Tây Vực thật vô cùng hiệu quả, đã dùng được nửa tháng cũng không thấy sẹo. Nửa tháng này nàng có cơ hội liền cùng Thanh Viễn giao thủ, đánh không thắng thì kêu vô lễ, may mắn thắng được thì châm biếm hắn thật lâu.
Nàng xông pha giang hồ, trước nay chưa từng thấy người tâm thanh dục quả, thật làm người khác hận đến nghiến răng, hết lần này đến lần khác ra quyền đánh giống như đánh vào một bông hoa không có chút sức lực cố gắng nào.
Bình thường trong ngày hắn lên núi cầu phúc giảng Phật cho mọi người, nàng rảnh rỗi cũng đi theo nghe, một bộ quần áo đỏ đặc biệt dễ thấy, nhưng hắn dường như chẳng nhìn thấy nàng, giọng hắn như tuyết rơi trên đỉnh băng sơn, trong trẻo mà lạnh lẽo.
“Ngày xưa Hàn Sơn có hỏi Thập Đắc: Thế gian phỉ báng ta, bắt nạt ta, lăng nhục ta, cười ta, khinh ta, ác với ta, lừa gạt ta, nên làm thế nào? Thập Đắc trả lời: chỉ cần nhịn hắn, nhường hắn, tránh hắn, phớt lờ hắn, tôn trọng hắn, mặc kệ hắn, lại đợi qua mấy năm nhìn lại hắn. Bèn nói cho chúng ta biết, thanh tâm quả dục*, khoan dung với đời.”
*Thanh tâm nghĩa là tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ lục dục thất tình, cổ nhân nói: "Đa dâm bại tâm" là vậy. Kẻ ham mê sinh hoạt xác thịt với nữ giới sẽ dẫn đến tâm thần u mê ám chướng, trí óc dễ dãi và ngu muội.Quả dục, nghĩa là phải tiết chế tất cả ham muốn mà không riêng gì ham muốn sinh hoạt với nữ giới. (Theo Wikipedia)
Phi Hồ ngáp một cái, quay đầu hơi khép mi mắt, ánh nắng xuyên qua đại điện, bòng người của nàng lấp lánh ánh kim trong những tia sáng mờ mịt. Thanh Viễn giảng xong một đoạn kinh Phật giương mắt nhìn, ánh mắt lướt qua trên người nàng, tiếp tục lật sang tờ khác.
Chú thích:
(1) Ngày kết thúc hạ an cư.
(2) Kỹ viện.