Lưu Sênh hạ mành che nắng cửa sổ xuống một nửa, ngón tay khẽ điểm mặt nước: "Kế sách của nàng, đến chết cũng không ngừng lại."
Trong nước dần dần có hình ảnh hiện ra. Nàng đến mỗi một nơi mười phần chết chín tìm kiếm thuốc giải độc, sự chuẩn bị mấy năm nay làm cũng phát huy được tác dụng, nếu dựa theo sự tính toán sẵn của nàng, quả thật nàng sẽ lợi dụng tình yêu của hắn để sống tiếp.
Nhưng chuyện đời luôn có điều bất ngờ, mắt nàng không phải dùng để đổi lấy máu độc của Ngũ Độc giáo mà là bị nọc độc ở hồ ma ăn mòn làm mù. Thứ nàng thực sự đổi lấy ở giáo Ngũ Độc là chính bản thân nàng.
Giáo chủ của Ngũ Độc nhìn trúng tư chất của nàng, đề xuất nếu nàng đồng ý bị luyện thành độc dốc sức vì giáo Ngũ Độc thì sẽ giao máu độc cho nàng. Nàng không hề do dự bằng lòng, sau khi cơ thể bị thả sâu độc cầm phương thuốc đã góp đủ mà mình tìm được cho Đông Phương Thuần chế thuốc có thể giải độc.
Nàng sớm biết mình không sống nổi, nói mấy lời này chẳng qua là hy vọng trước khi chết có thể nghe hắn nói một câu "Tôi tha thứ cho nàng", nhưng nàng cảm nhận được hắn đang đau khổ giằng co giữa yêu và hận, nàng làm sao nhẫn tâm.
Thay vì trở thành người độc thà chết ở dưới kiếm của hắn. Không những để hắn không cần vì yêu kẻ thù mà đau khổ, cũng để khoảng khắc nàng chết đi, hắn sẽ hoàn toàn tha thứ cho nàng.
Với cả hai bên mà nói đây là một sự cứu rỗi, nàng chết cũng có ý nghĩa.
Hắn cầm chén trà trong lòng bàn tay, nhấp một hớp trà nóng, cúi đầu cười ra tiếng: "Quả nhiên không hổ là Phong Vô, các chủ tiếng tăm lẫy lừng."
Nói ra những lời này, nước mắt lại trượt xuống, giây phút nhỏ vào chén trà, khuôn mặt của cô gái trong nước cũng biến mất, cuộc đời này, hắn cũng không còn cơ hội gặp lại nàng nữa.