Minh Lý thường luyện kiếm trong tiếng đàn của nàng, những khúc điệu lả lướt ào ạt chảy ra từ đầu ngón tay nàng này giống như nước trời từ sông Ngân khuynh trút xuống phàm trần. Cậu thu kiếm quay đầu nhìn nàng, trong cơn gió thốc tuyết sắc mặt nàng tươi đẹp, bốn phía có sương tuyết sương mù, mà thế ngồi của nàng tao nhã, áo trắng đẹp như tranh, tuyết trắng phủ lên tóc nàng, tan vào trong lòng cậu.
Đệ tử nội giáo đi qua vừa hay thấy được, không thiếu vài câu châm chọc.
" Cô nương trong thanh lâu cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, ta thấy muội nên vào đó chứ không phải ở lỳ Thuần Dương đâu."
Tiếng đàn vẫn réo rắt như trước, nhưng Minh Lý lại nổi cáu trước nàng, mắm một quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt đối phương. Đối phương giận không kềm được, rút kiếm muốn dạy dỗ cậu, Nghiễn Kim ôm đàn ngăn cản ở trước mặt hắn, dáng vẻ mỉm cười, giọng nói lại lạnh như băng.
"Nếu ở ngoài luận kiếm đài làm tổn thương đồng môn thì bị phạt nặng, ắt hẳn sư huynh hiểu rõ hơn ta chứ."
Đối phương hừ lạnh, trừng mắt nhìn Minh Lý, uy hiếp một câu: "Lần sau đừng để ta tóm được ngươi." xoay người rời khỏi.
Cậu mím môi, một chưởng đẩy nàng ra, rống to: "Bọn họ nhục mạ tỷ như vậy, tỷ cũng không tức giận, bị bắt nạt là đáng lắm!"
Nhưng nàng lại cười xoa đầu cậu, bị cậu tránh né cũng không giận: "Bọn họ không đuổi ta khỏi Thuần Dương được, nếu như cũng không thể trút giận bằng lời nói, sợ rằng sẽ nhịn đến nội thương, ta giận dỗi bọn họ làm cái gì."
Cậu phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, xoay người chạy mất.
Từ nhỏ cậu mộng tưởng nổi danh thiên hạ, cũng không phải nằm mơ giữa ban ngày, thuở bé vô tình gặp được cao nhân khen cậu xương cốt thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ. Bây giờ ở trong hàng đệ tử nhập môn quả nhiên biểu hiện ra thiên phú cực cao, trổ hết tài năng, ngay cả chưởng giáo Quân Dục cũng khen không dứt miệng.
Nhưng bởi vì cậu cà Nghiễn Kim qua lại gần gũi nên dường như cũng bị cô lập.
Chân núi hoa nở hoa tàn, đông đi xuân lại, nhưng trên núi vẫn là tuyết trắng mênh mang suốt năm không thay đổi, mùa xuân năm nay cây đào kia vẫn không nở hoa. Quần áo năm ngoái không mặc được nữa, nàng làm quần áo mới cho cậu cầm đi. Hắn luyện kiếm dưới tàng cây thường xanh, kiếm khí lạnh thấu xương chấn động khiến tuyết rơi lã chã, mặc dù vẫn là bộ dạng thiếu niên, nhưng đã có thể nhìn ra khí thế mạnh mẽ từ mặt mày.
Thật ra cậu và nàng không tính là thân thiết, thậm chí có thời điểm tan tiết học buổi sáng trên đường trở về cùng đồng môn gặp phải nàng, ngay cả chào hỏi cũng không. Nhưng so với những người khác cả một năm cũng không nói với nàng một câu thì sự tiếp xúc của cậu với nàng đã được cho rất nhiều rồi.
Nàng vốn không muốn quấy rầy cậu luyện kiếm, để quần áo xuống liền rời đi, nhưng cậu lại đột nhiên thu kiếm, đá quần áo mới trên mặt đất một cước văng ra xa.
Nghiễn Kim ngây tại chỗ, cậu nhíu mày rống lên.
"Không phải là tỷ sợ tôi sang năm sẽ vi phạm lời hứa không bái tỷ làm thầy nên mới đối tốt với tôi đấy chứ! Giả mù sa mưa!"
Nàng khom lưng nhặt quần áo lên, phủi sạch sẽ tuyết mịn dính vào, giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng: "Đệ không cần vì lời hứa kia mà khó xử, ta đã sớm quên rồi."
Cậu tức đỏ mặt, nhưng rốt cuộc nói không nên lời.
Bất kể cậu dùng lời nói lạnh lùng như thế nào, nàng trước sau vẫn ấm áp như một. Bất kể chịu bao nhiêu uất ức và trào phúng, nàng sẽ mỉm cười từ đầu đến cuối, nhưng dáng vẻ tươi cười như vậy giống như hoa đòa bọc trong băng tuyết, rõ ràng nở diễm lệ nhưng lại lạnh đến tột cùng.
Hôm đại hội bái sư ấy Minh Lý trở thành kẻ thu hút, thiên phú luyện võ của cậu rất cao, còn nhỏ đã thấu triệt kiếm pháp Thuần Dương, đợi một thời gian nữa nhất định mặc sức vùng vẫy. Không chỉ có mấy đệ tử nội giáo, ngay cả Quân Dục cũng có ý nhận hắn làm học trò.
Nhưng cuối cùng cậu lại lựa chọn Nghiễn Kim. Tuy là mọi người đều biết cậu thân thiết với nàng nhưng cũng không có ai ngờ lại thân thiết đến mức ấy, Nghiễn Kim không dạy nổi hắn điều gì, không cho hắn được cái gì cả.
Cậu đứng ở trước mặt nàng, ba năm trước đây lúc nàng nhặt được cậu, cậu còn phải ngửa đầu nhìn nàng, nhưng bây giờ đã sánh vai.
Nàng giật giật môi, tiếng nói nhỏ đến mức cậu gần như không nghe được: "Minh Lý, đệ không cần làm như vậy."
Cậu không trả lời nàng, nhưng Quân Dục dường như không hiểu nổi, hỏi: "Vì sao ngươi muốn bái Nghiễn Kim làm thầy? Ngươi cũng biết tu vi của nó cực nông, với ngươi không có nửa điểm tốt nào."
Mặt cậu không hề thay đổi: "Trừ tỷ ấy ra, những sư huynh sư tỷ khác đều có đồ đệ làm bạn, đệ tử cảm thấy tỷ ấy rất đáng thương."
Bất kể là vì tuân thủ lời hứa hay là xuất phát từ lòng thương hại thì nàng rốt cục cũng không còn một mình nữa. Nàng nhìn cậu, cậu bé run lẩy bẩy ở bên ngoài sơn môn ấy đã dần dần lớn lên, còn nàng cho hắn, là sự trói buộc.
Hắn ở trong Thiên viện cách nàng rất xa, nàng thường sẽ giương một cây ô trắng thuần, đi qua nửa cung Thuần Dương tìm cậu. Sư phụ khác có thể chỉ đạo kiếm pháp cho đồ đệ, truyền thụ cho họ kỹ xảo dùng kiếm, còn nàng chỉ có thể dùng tất cả quan tâm và trân trọng cho cậu để bù đắp.
Chỉ là cậu không nhận lòng tốt. Cậu không muốn mặc quần áo nàng làm, ăn thức ăn nàng tốn tâm tư làm, nàng đi cầu xin sư huynh thật lâu mới lấy được một quyển bí tịch kiếm pháp, mà cậu xoay người là ném vào lò lửa.
Nàng hơi nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt mãi mãi bất lực mà dịu dàng. Cậu xoay người lại, một kiếm đánh gãy cành khô, có tuyết bay loạn xạ.
"Sư phụ, mấy năm nay đều không trông thấy người đi bắt cáo tuyết nữa."
Nàng muốn phủi tuyết rơi trên vai cho hắn, bị hắn tránh né, thả tay xuống như không có chuyện gì: "Bởi vì có con rồi."
Bỗng chốc trầm mặc, xung quanh chỉ có hương lạnh của tuyết bay, một lúc lâu sau, nghe tiếng nói lãnh đạm của hắn.
"Cũng đúng, bất kể là cáo tuyết hay là tôi, cũng chỉ là thú cưng mà người giam cầm lại để khỏi cô độc mà thôi."
Khuôn mặt luôn luôn ôn hòa của nàng lúc này rốt cục hơi cứng đờ, mắt lộ vẻ khó tin, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Minh Lý, con nói như vậy..."
Bị cậu tức giận cắt ngang: "Chẳng lẽ không đúng ư? Phí hết tâm tư đối tốt với tôi, chẳng qua là sợ không có ai nói chuyện với người. Nhưng vì sao muốn tôi trả giá đắt vì sự cô độc của người?"
Cậu muốn nổi danh thiên hạ, nàng vẫn luôn biết.
Nàng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Minh Lý, chúng ta có thể đoạn tuyệt quan hệ thầy trò."
Cậu cắm trường kiếm vào đất tuyết, phất tay áo bỏ đi, mang theo gió lạnh đâm vào mắt nàng: "Tôi không làm kẻ thất tín bội ước."
Giống như bị rút hết sức lực, rốt cục nàng không chống đỡ nổi quỳ rạp xuống đất, cả người đều phát run, nàng vươn tay về phía bóng lưng của cậu, nước mắt nhỏ xuống không tiếng động.
Minh Lý.
Cuối cùng nàng không gọi tên của hắn, hắn cũng chẳng quay đầu liếc nàng lấy một cái.