Hắn xắn tay áo, tràn đầy phấn khởi hỏi nàng: "Cô thích khẩu vị nào? Hơi cay hay là hơi chua?"
Nàng móc ra ngọc bài của quỷ giết người ra, ném xuống đất, lạnh nhạt mở miệng: "Liễu Nhược Hoan, tôi phải đi rồi."
Hắn dường như không nghe thấy, vẫn bận rộn nấu mì, chỉ là bóng lưng của hắn khẽ run trong gió, hơn nửa ngày, cười một tiếng rất khẽ: "Hợp hoan còn biết lúc nở, chim uyên ương không sống đơn độc*. Bây giờ tiểu Giang Lâm định vứt bỏ tôi sao?"
* Bài giai nhân của Đỗ Phủ.
Phía sau không trả lời, không biết nàng đã đi từ lúc nào. Một đóa hợp hoan nhẹ nhàng rơi xuống từ đầu cành, rơi vào đình viện không một bóng người. Hắn đi tới nhặt ngọc bài quỷ giết người lên, nhìn hai chữ Giang Lâm ở mặt trên, sau đó trịnh trọng bỏ vào trong ngực.
Trong thành hoa đăng tiêu vẫn nở rộ như trước, nàng yên lặng lẻn vào giám sát ty, không có ai phát hiện ra nàng.
Liên Kha chờ bên trong phòng, nàng quỳ trước mặt ông ta, dâng hồi tâm đan lên, tiếng nói run râye: "Sư phụ, đồ nhi may mắn hoàn thành nhiệm vụ."
Hắn đưa tay nhận lấy, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Con làm rất tốt."
Nàng vùi đầu, nước từ khóe mắt trào ra, tựa như đột nhiên bỏ xuống những gánh nặng và khổ sở những ngày này, lại biến trở về Giang Lâm của trước kia.
Nàng nói cho Liễu Nhược Hoan, người không hề có lỗi với tôi, đó là sự thật. Bởi vì tất cả cạm bẫy chẳng qua là bởi vì nàng cam nguyện bị lừa, nàng cần một lý do không bị hoài nghi để gia nhập vào đường Cửu Minh, một lý do phải trở thành quỷ giết người để lấy được hồi tâm đan.
Một năm trước, lúc Liên Chử tra án ở núi Bích đã đánh nhau với môn phái giang hồ, thân trúng kịch độc. Sau khi về kinh ngự y khám và chữa bệnh ba ngày ba đêm, khi ra ngoài nói cho bọn họ biết, kịch độc đã vào tâm mạch không thể cứu vãn, Liên Chử đại để còn có thời gian một năm.
Hắn là người nàng yêu nhất, cũng là con trai độc mà sư phụ thương yêu nhất, bọn họ sao có thể mở to mắt nhìn hắn chết đi. Sư phụ nói, trên đời có một loại thuốc có thể giải vạn độc, chỉ cần có thể lấy được nó thì Liên Chử nhất định có thể bình an vô sự.
Đó là hồi tâm đan của đường Cửu Minh.
Thế là có tự nguyện mắc lừa, giả bộ phản bội, nàng chỉ hy vọng y có thể sống, dù cho bản thân mình lưu lạc địa ngục thì đã làm sao. Chỉ là có lúc trong đêm khuya, trong mộng xuất hiện bóng người màu tím ấy, hắn dùng một gương mặt điên đảo chúng sinh nhìn nàng, làm nàng khó có thể yên giấc.
Liên Kha cầm hồi tâm đan mà đi, trấn an nói: "Ta sẽ để Chử nhi dùng giải dược, con đi đường mệt nhọc, về nghỉ ngơi đi."
Nàng vẫn quỳ trên mặt đất, lau nước ở khóe mắt, cắn hàm răng hỏi ông ta: "Sư phụ, chuyện A Trúc bị Liễu Nhược Hoan trói đến phủ hữu tướng thì không sai, nhưng còn mấy cô gái vô tội đó thì sao? Những hài cốt chôn xác ngoại ô thì sao?"
Nàng ngẩng đầu nhìn ông ta, người sư phụ nàng kính trọng từ nhỏ này, sự trào phúng trong giọng nói ngay cả mình cũng không thể tin: "Nhiều năm như vậy, sư phụ còn từng giúp hữu tướng làm bao nhiêu chuyện hủy thi thể xóa sạch dấu vết vậy?"
"Hỗn xược!" Ông ta giơ tay quét qua gò má nàng, vô cùng phẫn nộ, "Ngươi thì biết cái gì! Ở cùng tên Liễu Nhược Hoan kia vài ngày thì ngay cả vi sư cũng dám hoài nghi à?"
Khóe mắt rơt xuống một giọt lệ, nàng bưng mặt, cong khóe môi cười cười.
Mấy ngày sau, giám sát ty bố cáo thiên hạ, kẻ phản bội Giang Lâm đã bị bắt về quy án, tội ác tày trời, ngay hôm đó hành hình ở phố xá sầm uất.
Liên Chử đá văng cửa phòng đóng chặt ra, gầm lên giận dữ với Liên Kha đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao: "Cha đã đồng ý với con là tìm được sư muội thì sẽ xử nhẹ cơ mà!"
Ông ta khép hờ mắt, ánh mặt trời chiếu lên tóc trắng hai bên mai: "Sư muội của con không biết hối cải, khăng khăng cố chấp, vi phụ diệt trừ nó là diệt trừ tai họa của triều đình."
Ngoài cửa sổ vài phiến lá xanh bay xuống, trong âm thanh rì rào, Liễu Nhược Hoan tới không tiếng động, khoanh tay trước ngực dựa ở chấn song cười lạnh nói: "Nhiều năm không gặp, sư huynh vẫn ra vẻ đạo mạo như thế. Quân cờ dùng xong thì ném bỏ, thật là thủ đoạn hay."
Nét mặt Liên Kha trở lên rét lạnh, trách cứ Liên Chử vài câu rồi bảo hắn đi, Liễu Nhược Hoan vui vẻ nhàn nhã trông cảnh tượng ấy, xoay người nhảy vào trong nhà, áo tím phất qua cửa sổ một chiếc bình sứ men xanh rơi xuống đất.
"Sư huynh, năm đó huynh bị sư phụ trục xuất khỏi tông Vân Sơn, sau đó dưới sự trợ giúp của hữu tướng tiến vào giám sát ty, tàn hại sư môn, mấy năm nay, huynh ngồi vị trí này mà lòng có yên không?"
Liên Kha cười nhạt hai tiếng: "Ta đang phát triển kiếm đạo của Vân Sơn, sư phụ dưới suối vàng biết cũng sẽ vui mừng. Nhưng còn tiểu sư đệ ngươi, tay dính bao nhiêu mạng người vô tội, tương lai có mặt mũi nào gặp sư môn."
Liễu Nhược Hoan lạnh lùng quan sát bốn phía, đột nhiên nghiêng người tới gần, lúc đoản đao vung lên bị Liên Kha né được, hai người giao thủ một hồi chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục sự yên tĩnh.
Tông Vân Sơn truyền tới đời của sư phụ hắn, chỉ thu ba người học trò. Liễu Nhược Hoan trời sinh tính hào hiệp không muốn vào triều làm quan, bèn bái lạy rồi rời sư môn. Ai ngờ Liên Kha bởi vì tâm thuật bất chính bị sư phụ trục xuất khỏi tông Vân Sơn ngầm cấu kết với hữu tướng, dưới sự trợ giúp của hữu tướng tiến vào giám sát ty, thậm chí giết chết sư huynh đồng môn và sư phụ đã bệnh nặng, ngay cả hắn đã rời khỏi tông Vân Sơn cũng không có ý định buông tha.
Hắn không có đường để đi dưới sự đuổi giết của triều đình, chỉ đánh gia nhập vào đường Cửu Minh. Hệt như Giang Lâm lúc đầu, xông vào ngục Cửu Minh, qua cửa sinh tử, trở thành quỷ giết người của Cửu Minh, từng bước một đi tới vị trí bây giờ.
"Tiểu sư đệ biết rõ giám sát ty này là chỗ của ta mà cũng dám một mình xông vào, thật là khiến sư huynh ta bội phục."
Hắn nhìn kẻ tuổi quá nửa trăm giả nhân giả nghĩa trước mặt đột nhiên không muốn nhiều lời ông ta, hắn dường như mệt mỏi lui lại hai bước, thản nhiên nói: "Huynh không phải vẫn muốn mạng của tôi sao? Dùng mạng của tôi đổi lấy mạng của Giang Lâm."
Liên Kha tỏ vẻ giật mình, sau đó giống như nghe thấy truyện cười mà cười phá lên.
"Tiểu sư đệ tiếc mạng như vàng của ta, hôm nay lại muốn vì một cô gái không quá liên quan mà tìm chết ư?"
Hắn cong khóe môi: "Cả đời huynh vì quyền vì lợi, không tiếc che đậy lương tâm, mất đi nhân tính, đương nhiên sẽ không hiểu như thế nào là chân tình. Nàng đối với huynh thì chẳng có gì quan trọng song đối với tôi thì trọng yếu vô cùng."
Liếc nhìn bầu trời dần tối ngoài cửa sổ, tiếng nói không có tình cảm gì: "Sau khi tôi chết thì buông tha Giang Lâm đi. Tôi đã để lại thư cho đường Cửu Minh, nếu Giang Lâm có chuyện gì thì đường Cửu Minh sẽ dốc toàn bộ lực lượng, diệt giám sát ty, hủy đi tâm huyết một đời của huynh. Sư huynh cũng không muốn vì một cô gái không hề có uy hiếp với huynh mà cược cả tương lai lẫn danh dự của huynh nhỉ?"
Trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng, một lúc lâu sau, có tiếng nói khàn khàn mang theo nụ cười của Liên Kha: "Tấ nhiên rồi."
Sau nửa tháng, Giang Lâm nhếch nhác xử trảm ở phố xá sầm uất, trời giáng mưa to xuống, Liên Chử lao ra từ trong sự canh gác cẩn mật chỉ kịp tới thu dọn một bộ hài cốt không hoàn chỉnh.
Y quỳ gối trong mưa to gào khóc lớn, nhưng lúc nước mưa rửa sạch khuôn mặt người trước mắt thì sửng sốt.
Một lúc lâu sau, lộ ra nụ cười khổ: "Liễu Nhược Hoan, tôi không bằng huynh."
Hồi cuối
Nàng mở mắt thật to, kinh ngạc nhìn Lưu Sênh, giọng nói mang vẻ khó tin: "Hắn chết thay tôi?"
Lưu Sênh gật đầu.
"Vì sao?" Nàng vẫn có vẻ luống cuống, khóe mắt lại rơt một giọt lệ xuống, "Tại sao hắn phải làm như vậy? Rõ ràng là tôi lừa hắn, vẫn luôn lợi dụng hắn..."
"Bởi vì hắn yêu cô." Lưu Sênh lại mở miệng, "Tình yêu ấy mà, ai nói cho cùng được đâu."
Nước trong chén trà nhộn nhạo, hình ảnh tiếp tục phơi bày. Giang Lâm hôn mê bất tỉnh được Liên Kha đút vong ưu cho, nàng quên hết mọi thứ thì cũng sẽ không bao giờ có bất cứ uy hiếp gì với ông ta. Liên Chử đem xác của Liễu Nhược Hoan chôn dưới gốc cây hợp hoan trong viện, cô nương hôn mê trong phòng rốt cục cũng tỉnh lại, nàng đứng ở cửa nhìn ông ta, hỏi: "Ông đang làm gì thế?"
Ông ta vẫy tay với nàng, cười trả lời: "Nấu mì cho cô ăn."
Nhưng nàng luôn cảm thấy, người đứng ở nơi đó không nên là một kẻ như vậy.
Cô nương áo lục hồn bay phách lạc rời khỏi Vong Xuyên. Rất nhiều năm sau, chứng cứ phạm tội cấu kết của hữu tướng và giám sát ty bị trình lên triều đình, hoàng đế tức giận, hạ lệnh tra rõ, sau đó huỷ bỏ giám sát ty, giám sát ty truyền cả trăm năm từ đó tiêu vong.