Hắn trưởng thành trong hoàn cảnh này, sự phản nghịch đối với phụ thân có thể tưởng tượng được. Hắn thường xuyên chuồn khỏi phủ, sự lỗ mãng tuổi trẻ khiến hắn chịu không ít thua thiệt, mỗi lần đều mặt mày bẩn thỉu bị Yến Phóng xách về nhà, nhưng bấy nhiêu cũng chẳng thể đánh tan ý muốn trở thành đại hiệp một đời trong đầu hắn.
Nhưng hắn lại giống như trời sinh không biết dùng thương, chiêu thức Yến Phóng dạy hắn bao giờ cũng hôm sau là quên, làm người ta thất vọng. Yến Phóng dẫn hắn tham gia triều hội, hắn một câu không hợp liền đánh nhau với con trai tể tướng, đối phương là một thư sinh yếu đuối, hắn ỷ vào mấy chiêu thức diễu võ dương oai, khiến Yến Phóng giận đến mức tát hắn mấy cái, đưa về nhà nhốt lại.
Tuyết đầu mùa năm ngoái, hắn thừa dịp Yến Phóng luyện binh lén chạy ra ngoài. Mai lạnh đầu tường điểm xuyết tuyết rơi khắp trời, hắn mặc áo gấm lông cừu leo lên tường, nhưng bởi vì bọc giống như cái bánh ú, tay chân không được nhanh nhẹn nên ngã xuống từ trên tường cao hai trượng.
Tưởng rằng sẽ gãy tay gãy chân, nhưng lại ngã vào một cái ôm ấm áp, mùi rượu nồng nặc xông vào mặt xém chút khiến hắn say luôn. Người ăn xin mặc nữ trang cười nhẹ nhàng hạ mắt quan sát hắn, ngữ khí có vẻ chế nhạo: "Đây là công tử nhà nào từ trên trời rơi xuống để cho tôi vừa hay nhặt được thế này?"
Hắn vốn luôn bướng bỉnh lại lúng ta lúng túng, giùng giằng nhảy xuống khỏi lòng nàng: "Cô là ai? Ở chỗ này làm gì?"
Nàng vỗ vỗ bụng: "Tôi là một kẻ ăn mày, đã đói bụng muốn xin cơm."
Hắn trông cô gái cao hơn hắn một cái đầu, tuyết trắng phủ lên lông mi thật dài của nàng, nụ cười đáy mắt ở nơi trời đông giá rét này lại sinh ra vài phần ấm áp.
Hắn chỉ chỉ tường cao: "Đáng tiếc tôi không thể đi vào từ cửa chính, tường này tôi cũng không trèo qua được, phòng tôi có nhiều thức ăn lắm."
Hai mắt cô gái sáng ngời, bỗng dưng vòng lấy hông của hắn, điểm mũi chân một cái đã đột ngột bay lên khỏi mặt đất, tiếng hét lên kinh ngạc vẫn còn nghẹn ở họng, đảo mắt hắn đã rơi xuống trước cửa phòng mình.
Võ công của một kẻ hành khất xin cơm cũng còn cao hơn hắn, điều này khiến Yến Quân Bắc vô cùng sầu muộn.
Cô gái gặm đùi gà, sờ bầu rượu phát hiện trống không thì không khỏi thất vọng: "Không có rượu, cơm nước khó mà nuốt trôi."
Hắn ngây ngẩn nhìn nàng: "Cha tôi nói, trẻ con không được uống rượu."
Nàng nhìn hắn cười to: "Cậu là trẻ con chứ tôi thì không."
Nghe giọng nàng cũng biết nàng không lớn hơn mình là bao, Yến Quân Bắc không thể nào chấp nhận được sự khinh thường này, bấy giờ tìm rượu đến đối ẩm với nàng, kết quả say bét nhè, trong lúc mơ màng cô gái đã leo tường đi mất, còn hắn thì ngất ở cửa.
Tỉnh lại lại bị Yến Phóng giáo huấn một trận nghiêm khắc, nhưng hắn chỉ tiếc chưa hỏi tên của nàng.
Sau lần ấy hắn trèo tường bao lần, tiếc nỗi chưa từng gặp lại nàng. Hắn nghĩ ra một cách, sai thị vệ mua rượu mạnh nhất, ngồi xổm bên trong tường thổi bếp lò nấu rượu.
Mai trắng được mùi rượu bao lấy, mang theo hơi lạnh của hoa tuyết, đan thành một tấm lưới lờ mờ tuyệt diệu bao phủ lấy khoảng trời đất này, mấy nén hương qua đi, quả nhiên có người leo tường vào.
Là giọng nói thoải mái độc nhất của nàng, mềm mại đạp lên đất tuyết, ngâm câu thơ tâm đắc: "Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hoả lô. Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?*"
* Bài thơ Vấn Lưu thập cửu của Bạch Cư Dị, dịch nghĩa: Rượu lục nghị mới chế cất, cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ. Tối tới nơi trời muốn xuống tuyết, uống một ly rượu chăng?
Hắn chưa từng thấy cô gái nào như vậy, yêu rượu như mạng, tiêu dao như gió, dẫu là kẻ ăn xin hèn mọn nhất trong miệng người khác nhưng lại sống phóng khoáng hơn biết bao người.
Hắn chợt tỏ tường tại sao mình cứ nhớ nàng mãi không quên, bởi vì cuộc đời nàng đang sống, chính là cuộc sống mà hắn hằng mong muốn.
Mấy năm này hắn rất ít khi trốn đến chợ chơi, Yến Phóng tưởng hắn đã biết kiềm chế hết sức vui mừng. Nhưng thật ra hắn nấu rượu đưa tới cho Bạch Sậu, nàng chuyện trò vui vẻ, kể lại chuyện gặp phải trong kiếp sống hánh khất của nàng. Nghe nói võ công hắn của không tốt bèn nhặt cành cây khô trên mặt đất tùy tiện đã có thể múa ra chiêu thức mà hắn thích.
Đối với việc một tên ăn mày tại sao lại có võ công, nàng chỉ cười nói: "Gì mà võ công, chẳng qua là mấy chiêu khoa chân múa tay, chả ra làm sao cả, ở trên giang hồ xin ăn cũng là một việc đòi hỏi kỹ thuật đấy, lúc nào cũng phải có chút thuật bên người."
Nhưng hắn học rất nghiêm túc, dường như chỉ cần học theo nàng là có thể biến thành người giống như nàng vậy. Yến Phóng thấy hắn ngày càng chín chắn, dự định ném hắn vào trong quân doanh huấn luyện, hắn bị dọa sợ gói ghém tay nải ngay đêm ấy chạy ra khỏi phủ, còn đến quán rượu mua rượu ngon đến đình Phượng Hoàng tìm nàng.
Nàng nằm ở một bậc trên bệ đá, lấy tay gối đầu, gác chéo chân ngủ ngon lành, bên người lăn lóc mấy vò rượu, xem ra lại vừa say một cuộc. Hắn cởi áo choàng đắp lên cho nàng, rồi ngồi xuống cạnh nàng, nâng đầu của nàng nhẹ nhàng đặt lên trên đùi mình.
Sắc trăng như sương, hương rượu vấn vít, hoa phượng hoàng tươi đẹp nở trong bóng đếm, rơi xuống khóe môi nàng tựa như bỗng nhiên nở một nụ cười điên đảo chúng sinh.
Nàng ung dung tỉnh lại, thấy hắn cũng không kinh ngạc, chuyện đầu tiên chính là tìm rượu. Hắn đem rượu dâng lên lấy lòng, quả nhiên mặt mày nàng rạng rỡ, uống hả hê cửa vài hớp mới hỏi: "Sao lại ăn mặc như định bỏ nhà đi thế kia?"
Ánh mắt hắn sáng quắc: "Tôi không muốn tòng quân, tôi muốn đi theo cô. Cô là đệ tử Cái Bang đúng không? Tôi nghe người ta nói, người của Cái Bang, hành hiệp trượng nghĩa, tôi muốn trở thành người như cô."
Nàng ôm vò rượu đứng dậy, nghiêng người dựa vào cột đình, đôi mắt hẹp dài mang theo nụ cười hắn nhìn không hiểu: "Người như tôi? Thằng nhóc này, cậu biết tôi là hạng người gì không? Nếu cậu mà biết thì vĩnh viễn cũng sẽ không muốn trở thành người như tôi."
Hắn hơi bất mãn, siết quả đấm: "Tôi không phải thằng nhóc, tôi đã 15 tuổi rồi."
Nàng cười phì ra tiếng, ném vò rượu trong lòng sang, đập vào ngực đau ê ẩm, nghe nàng nói: "Nếu như cậu uống cạn vò rượu này mà còn có thể không say, thì tôi sẽ thừa nhận cậu không phải thắng nhóc."
Theo nàng lâu như vậy, tửu lượng lại không tiến bộ tẹo nào, hắn uống nửa vò đã nôn bừa bãi, nhưng vẫn cố chấp níu lấy vạt áo của nàng: "Tôi muốn đi theo cô, tôi muốn sống cuộc sống mà cô đang sống."
Nàng nhảy dựng lên đánh tay hắn: "Đừng kéo đừng kéo, quần áo rách bây giờ, tiền của tôi chỉ đủ mua rượu thôi."
Hắn khăng khăng đòi đi theo, nàng không còn cách nào khác đành mang theo hắn. Nàng dùng bùn đen bôi lên mặt của hắn, còn cắt nát quần áo của hắn, ngay cả tóc cũng không buông tha, làm cho rối tinh lên, sau đó ngồi xổm ở chợ xin ăn cùng nàng.
Nàng cười híp mắt hỏi: "Cậu xem, tôi sống chính là cuộc sống như thế, cậu còn muốn sống không?"
Hắn cứng cổ trả lời: "Cái này thì có là gì!"
Có người đi qua, ném vài cái tiền đồng, Bạch Sậu nhặt lên thật nhanh, cất cao giọng nói: "Tạ ơn đại gia."
Nhưng hắn bất kể ra sao không nói lên lời, gương mặt đỏ bừng lên. Bạch Sậu vỗ vỗ vai hắn: "Hay là cậu trở về làm công tử của cậu đi, còn có thể tiếp tế tôi vài hũ rượu bất cứ lúc nào, tốt biết bao."
Dứt lời, có người đi qua bên cạnh lại vòng ngược lại, nhìn hồi lâu đột nhiên giận dữ lên tiếng trác móc: "Yến Quân Bắc! Thằng nhóc thối tha nhà cậu ở đây làm gì! Bỏ nhà ra đi thì thôi, lại còn lưu lạc tới mức xin ăn bên đường!"
Mặt của Yến Phóng giận muốn tức điên cả rồi, đập một trận thẳng vào đầu, Yến Quân Bắc đột nhiên bị cha hắn bắt trở về trong đôi mắt xem náo nhiệt của Bạch Sậu.
Sau đó kể cả Yến Quân Bắc có ở góc tường nấu rượu thế nào đi chăng nữa Bạch Sâu cũng không trở lại, cho dù là hắn tìm được rượu trăm năm trong truyền thuyết, đến đình Phượng Hoàng đợi nàng một ngày một đêm.
Chẳng biết tại sao, hắn sinh ra một cảm giác suy sụp bị vứt bỏ. Hắn chỉ suốt ngày chạy đến đình Phượng Hoàng, rồi một ngày kia, bị kẻ thù của Yến Phóng bắt cóc.
Nếu như là bắt cóc để tống tiền cũng còn dễ nói, nhưng kẻ thù này không cần tiền, chỉ muốn để Yến Phóng lĩnh hội nỗi đau mất đứa con yêu quý, quả thực làm người ta không còn cách nào.
Ngay lúc kẻ này đang suy nghĩ xem làm sao giết hắn cho tốt thì Bạch Sậu ôm bầu rượu lảo đảo xông vào tầm mắt của hắn. Kẻ thù khẩn trương bóp cổ của hắn, lấy ra rượu đã chuẩn bị trước.
"Đã sớm nghe nói Tửu Ảnh Bạch Sậu và đứa con độc nhất của Yến Phóng qua lại thân thiết, nếu lần này cô có thể không nhúng tay vào thì vò nữ nhi hồng trăm năm này sẽ thuộc về cô."
Ánh mắt nàng sáng lên, hướng về phía vò rượu nuốt nước miếng. Yến Quân Bắc nghĩ, xong rồi, trong lòng nàng bản thân mình ngay cả một vò rượu cũng không sánh nổi. Sau một khắc, chỉ thấy bóng người như ma quỷ, vậy mà nàng lại đá một cước khiến rượu đổ mất, nháy mắt mùi rượu xông vào mũi.
Kẻ thù bị nàng một chưởng đánh ngất đi, Yến Quân Bắc cảm động nhìn nàng, đã thấy nàng vỗ ngực nói: "Nguy hiểm thật, nếu không phải là đá một cước đổ đi thì tôi suýt chút nữa đã nhận lời."
Yến Quân Bắc tức giận đến nghiến răng, nàng khinh bỉ trông hắn: "Theo tôi học nhiều chiêu thức như thế mà vẫn bị thứ người như vậy bắt cóc."
Sau đó nàng bắt đầu chuyên tâm dạy hắn võ thuật. Yến Quân Bắc cảm giác lần này mình bị bắt cóc thật đáng.