Liễu Lạc Xuyên lắc lắc chén trà trong tay, sánh ra vài giọt nước.
"Trong tình huống như vậy, không thể tin tưởng."
"Nhưng người vẫn không nỡ để nàng cứ chết đi như vậy."
Hắn đúng là không nỡ để Lê Chu chết đi, cho nên hắn cho Lê Chu một tấm bản đồ, mặt trên ghi rõ chỗ của long mạch.
Đáng tiếc Lê Chu còn chưa kịp đi, một đội thị vệ đột nhiên xông vào Liễu gia, toàn bộ mười tám nhân khẩu Liễu gia đều vào ngục. Ngoại trừ Lê Chu.
Tên thị vệ dẫn đội kia, ngay trước mặt mọi người trong liễu gia, hành đại lễ với Lê Chu.
"Đại nhân, Liễu gia cứ để ty chức coi chừng, thánh thượng có chỉ, mời đại nhân cấp tốc hồi cung."
Một khắc đó, Lê Chu thấy sợi dịu dàng duy nhất trong mắt Liễu Lạc Xuyên phút chốc tan thành tro bụi.
Người biết thân thế của Liễu Lạc Xuyên rất ít.
Hắn là hoàng tử mồ côi từ trong bụng mẹ của Hoàng đế đại quốc Nam Tùy phía nam bị Đại Tần thôn tính, chảy trong mình dòng máu hoàng thất Nam Tùy. Liễu Chấn Đông cũng không phải là cha của hắn, mà là thị vệ của Hoàng đế Nam Tùy.
Lúc Nam Tùy diệt vong, Liễu Chấn Đông mang theo huyết mạch hoàng thất duy nhất chạy ra từ bí đạo, lập hộ ở trấn Phượng Tiên, mai danh ẩn tích sống những ngày tháng thầm thường của bách tính.
Thời gian đầu sóng yên biển lặng, nhưng mà xấu ở chỗ giấc mộng của Hoàng đế đương triều.
Trong mộng lộ ra sáu chữ khuyên răn.
Long mạch hiện, quân chủ dịch. (Long mạch hiện ra thì vua sẽ thay đổi.)
Tinh tượng sư (*) nói với Hoàng đế phải phá hủy long mạch, bằng không giang sơn sẽ đổi chủ. Tương truyền xưa nay long mạch chỉ có ở đại quốc Nam Tùy phía nam lúc tiên hoàng còn tại vị.
(*) người chuyên xem xét độ sáng, vị trí của sao mà suy đoán số mệnh.
Liễu gia tự cho là giấu giếm tốt rồi nhưng vẫn coi thường thế lực đương kim thánh thượng, thân phận thực sự của bọn họ chỉ cần Hoàng đế cố ý truy xét thì sẽ nhanh chóng nổi lên mặt nước.
Nhưng mà Hoàng đế không phải kẻ ngốc, biết nếu trực tiếp bắt Liễu Lạc Xuyên tra khảo chỗ long mạch nhất định sẽ không tìm được đáp án mình mong muốn, cho nên hắn dùng một kế sách đơn giản nhất thế gian nhưng vẫn luôn thành công.
Mỹ nhân kế.
Lê Chu chính là vị tâm phúc Hoàng đế phái đi, xuất thân là ám sĩ giám sát ty, là cận vệ Hoàng đế tín tưởng nhất.
Cho nên, Lê Chu rõ ràng ngây thơ đơn thuần như vậy lại biết cách khám nghiệm tử thi, lại vội vàng muốn biết chỗ long mạch.
Liễu Lạc Xuyên gặp lại Lê Chu là bảy ngày sau khi vào ngục. Phía trên hạ lệnh chém đầu, toàn bộ mười tám người Liễu gia ngày mai bị đem đi xử trảm. Lê Chu mang theo rượu và thức ăn, ngồi ở cửa lao, nhìn Liễu Lạc Xuyên quay lưng về phía nàng, nhẹ giọng mở miệng.
"Thiếu gia, Lê Chu tới thăm người."
"Thiếu gia, Lê Chu không có có nhiều thời gian, có một số việc Lê Chu muốn nói cho thiếu gia, đáng tiếc Lê Chu không mở miệng được."
"Thiếu gia, xin người tha thứ cho Lê Chu. Lê Chu năng lực có hạn, chỉ có thể cứu một mình người."
"Thiếu gia, Lê Chu muốn người sống khỏe mạnh."
Lúc Liễu Lạc Xuyên tỉnh lại lần nữa là ba ngày sau, hắn ở lại trong chùa miếu rách nát ở ngoại ô, mang khuôn mặt xa lạ, chỉ có cặp mắt kia vẫn giống như trước.
Hôm ấy mười tám người Liễu gia đều bị xử trảm, trong đó có cả Liễu Lạc Xuyên.
Trong biệt viện của Liễu gia, không biết là ai lập mộ. Mà bia mộ của hắn ở trong mảnh hoa Lang Độc bị chết khô.
Liễu Lạc Xuyên không còn gặp lại Lê Chu.
"Đây chính là của chuyện cũ của người sao?"
Lưu Sênh cười cười, đứng dậy trở về phòng cầm một vật đi ra để lên bàn, là một chén trà trong suốt lớn hơn chén trà bình thường một chút. Nước đựng trong chén giống như là suối ở khe núi, trong suốt như gương.
"Người muốn hỏi chuyện gì?"
"Lê Chu ở đâu."
Lưu Sênh không đáp, nàng vươn ngón tay xanh xao, điểm vào mặt nước yên tĩnh trong chén trà.
"Ta sẽ cho công tử xem một câu chuyện cũ khác với câu chuyện người đã biết."