Mặt trời giữa hè quá gay gắt, hắn ngồi một lúc thì thấy không khỏe, chỉ đành dẹp đường trở về viện, phân phó nữ tì chuẩn bị chè đậu xanh ướp lạnh đợi Phong Vô về giải nóng.
Nữ tù vâng dạ sau lại nghĩ tới gì đó, nói: "Đại công tử, vừa rồi dược thánh sai người đưa thuốc qua đây, nói là đồ cho Thiếu phu nhân, đặt ở phòng thuốc rồi ạ."
Lượng thuốc của hắn còn đủ, bây giờ nàng lại đi xin thuốc, lẽ nào do cơ thể bản thân đã nhiễm bệnh? Do bệnh lâu cũng thành thầy thuốc, khi hắn thấy dược thảo không nên xuất hiện trong phương thuốc, thất thần trong nháy mắt, sau một lát thì mặt trầm như nước.
Lúc Phong Vô mang theo thú săn trở lại viện Tẩy Trần, gương mặt trắng như tuyết nhuộm đỏ ửng, Diệp Túc Bạch đã đứng ở cửa, sắc mặt ẩn trong ánh hoàng hôn, tiếng nói cực trầm mà vang khắp nơi.
"Thuốc Đông Phương Thuần đưa cho nàng, tôi thấy rồi."
Nàng ngây tại chỗ, màu đỏ bừng trên mặt rút đi từng chút một, để lộ ra dung nhan trắng bệch chứa sự hoảng lọan. Hắn đến gần nàng thật chậm, giống như mây đen sắp đổ, hai vai rõ ràng gầy yếu nhưng lại làm cho nàng cảm thấy áp lực.
"Nghệ tây mười phân lượng. Phong Vô, nàng thế này là không muốn có con của chúng ta sao?"
Gió hè thổi ánh sáng rơi đầy đất, nàng trầm mặc một lúc lâu, tiếng nói nhạt nhẽo chậm rãi vang lên: "Túc Bạch, tôi không hy vọng sau này chàng sẽ vì đứa bé này mà đau khổ."
Hắn chợt giương mắt, trong con mắt thâm trầm như biển đầy vẻ khó tin. Hắn không thể tin được nàng lại nói ra lời như vậy, là con của bọn họ đấy, sao hắn lại hối hận khi có nó.
Phải rồi, mục đích của nàng vẫn luôn không đơn thuần, bởi vì lo nàng sẽ làm việc nguy hiểm cho nên Túc Bạch phái người điều tra nàng, nhưng manh mối lại dính dáng đến vụ thảm án mười mấy năm trước mà dì hắn bị diệt môn.
Hắn chưa biết rõ Tống Phong các và vụ án này có liên quan gì mà nàng đã tìm đường lui cho mình, nếu không có con thì bỏ đi không có vướng víu gì, đây là tính toán của nàng chăng.
Mặt trời lặn từng tấc từng tấc ẩn phía sau núi xa, vẻ mặt của hắn cũng tối đi, cụp mắt xoay người, tay áo bào xanh nhạt lướt qua đầu ngón tay nàng, vào phòng khép cửa lại, tiếng nói không có tình cảm truyền tới.
"Đưa người của nàng đi, tôi không muốn gặp lại nàng nữa."
Cuối tháng, Diệp Túc Bạch nhận lời mời của bạn thân đồng môn đến Trường An tham gia hội Nho Hiệp. Phong Vô đứng trong thục quỳ rực rỡ ở lưng chừng núi, nhìn theo hắn đi xa, nói với A Thủy: "Phái người theo sau, âm thầm bảo vệ."
Gió núi thổi nàng áo bào của nàng vang lên phần phật, nàng như thể ẩn sĩ hồng trần không màng danh lợi, lòng chỉ hướng về một người duy nhất mà thôi.
Danh tiếng văn thơ của Diệp Túc Bạch đã sớm đã vang xa, nhờ có sự điều trị của Đông Phương Thuần nên lần này đi xa cũng không việc gì. Mọi người biết thân thể hắn không tốt, chỉ nửa ngày đã thả hắn về viện nghỉ ngơi.
Ao trong viện dành cho khách khô màu lá sen, giữa đám lá vài phiến lan dạ hương xanh biếc liều lĩnh, hắn cầm mồi câu trong tay quăng vào nước, nghe ám vệ bẩm báo: "Thuộc hạ đã điều tra rõ, thời gian Tống Phong các ra đời chính là năm Lục hoàng tử tranh quyền bị ngã ngựa (thất thế), tiền thân của Tống Phong các rất có thể chính là mạc phủ của Lục hoàng tử."
Năm đó trong tay Lục hoàng tử có một thanh đao sắc bén, hắn lợi dụng cây đao này tham gia đoạt đích, mưu toan cướp vị trí đông cung, mà sau khi hắn chết, thế lực của hắn sụp đổ, mạc phủ núp phía sau màn tất nhiên không biết truy xét từ đâu.
Những mưu sĩ kiếm khách này gây dựng thế lực Tống Phong các trên giang hồ để che giấu thân phận quả thực rất có khả năng. Nếu như thế, cả nhà dì hắn từng bị Lục hoàng tử tàn sát chẳng phải là...
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, xoa ấn đường, cúi đầu thở ra một hơi. Bóng cây ngoài tường viện của Vô Phong lay động, vài tên áo đen đạp lá rụng lặng yên không tiếng động bay đến, kinh động cá chép đỏ trong nước.
Một trận ám sát xảy ra bất ngờ được sắp đặt dày lại im bặt.
Sắc mặt A Thủy lạnh lẽo chém người cuối cùng dưới đao, mấy giọt máu tươi bắn lên trên cổ áo trắng như tuyết của Diệp túc Bạch, hắn phất tay cho lui ám vệ chưa kịp rút đao bên cạnh: "Nàng đâu?"
"Các chủ đã đến biên cương phía nam."
Ngón tay hắn ngừng lại, nhớ tới cuộc đối thoại ngày ấy của nàng và Đông Phương Thuần, môi mím chặt thành một đường. A Thủy thấy hắn không nói lời nào thì nói tiếp: "Trước khi đi các chủ đã ngờ tới nhị công tử sẽ ra tay với ngài nên dặn dò thuộc hạ nhất định phải bảo vệ ngài thật tốt, bây giờ nguy cơ bốn phía, cũng xin đại công tử về Tống Phong các cùng thuộc hạ mới có thể không việc gì."
Gió đêm phất qua khiến hồ lăn tăn sóng, hắn phủi phủi ống tay áo đứng dậy, một đôi mắt đen nhánh không có tình cảm: "Không nhọc Các chủ hao tâm."
Mấy ngày sau, trên đường hắn trở về trang nhận được tin tức, Diệp Sơ bị giết, trang chủ tức giận hạ lệnh tra rõ hung thủ.
Hắn đặt ngón tay lên trên trang sách ố vàng, ánh mắt xẹt qua bóng lá xanh loang lổ ngoài của sổ xe, nắng sớm xuyên qua khe hở chiếu lên sách, rọi sáng mấy chữ lớn trên trang tên sách.
Thư ủy thác của Cửu Minh Đường. Ngón tay hắn dừng lại ở một tờ, cái tên Diệp Túc Bạch bất ngờ ở trên.
Mười chín tháng ba, nhận lời nhờ vả của nhị phu nhân sơn trang Tàng Vân, ám sát đại công tử Diệp Túc Bạch của sơn trang Tàng Vân. Người chấp hành: Quỷ Sát Giang Lâm. Địa điểm chấp hành: đạo quán Kỳ Sơn. Kết quả chấp hành: ủy thác hoàn thành.
Đây là một vụ ủy thác Cửu Minh Đường nhận mười ba năm trước, dựa theo phía trên ghi lại, Diệp Túc Bạch này đã chết.
Hắn từ chỗ không thừa nhận việc Diệp Sơ hoài nghi thân phận của mình là không có lửa thì sao có khói, sau khi lấy được tin tức Diệp Sơ từng tiếp xúc Cửu Minh Đường, hắn đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới lấy được lá thư nhờ ám sát này.
Cửu Minh Đường không thể sẩy tay, Diệp Sơ cố chấp điều tra thân phận của hắn như vậy là bởi vì y biết rõ, Diệp Túc Bạch thực sự đã sớm bị y thuê người giết rồi.
Mà Diệp Sơ từng nhờ Tống Phong các điều tra hắn, dựa vào bản lĩnh của Tống Phong các, không thể không ra thân phận thực sự của hắn. Phong Vô đã sớm biết chân tướng, không chỉ giấu nhẹm việc này đi mà thậm chí còn giết Diệp Sơ không cho y tiết lộ tin tức.
Tống Phong các muốn giết Diệp Sơ rất dễ dàng, nếu chỉ vì không cho y tiết lộ chuyện này thì đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng tha cho tới bây giờ, chỉ có một lời giải thích: Diệp Sơ đã điều tra ra gì đó nên bọn họ phải giết người diệt khẩu.
Hắn sớm biết Phong Vô giấu hắn gì đó, nhưng hắn luôn cảm thấy không liên quan đến mình. Từ đầu đến cuối hắn luôn nhớ nàng nói phải sống nốt quãng đời còn lại với hắn, vì câu hứa hẹn này, hắn có thể không suy tính giữa tin tức ám vệ truyền lên có liên quan gì, cũng có thể không để ý nàng giấu hắn làm bao nhiêu chuyện sau lưng, hắn đều tin tưởng nàng.
Nhưng nàng không muốn con của bọn họ. Khi nàng bắt đầu tìm đường lui cho mình, việc duy nhất hắn có thể làm chính là không giữ lại.
Hắn từng cố chấp muốn biết mục đích của Phong Vô nhưng chuyện tới nước này lại lệnh cho ám vệ rút về. Bởi vì hắn mơ hồ đoán được, chân tướng mà hắn muốn biết có lẽ vô cùng tàn nhẫn. Thay vì như vậy, hắn tình nguyện không biết gì hết, ôm tình yêu đơn thuần nhất đối với nàng, cô độc sống quãng đời còn lại.