Thẩm Trường Hành nghĩ tướng mạo của tiên nữ tỷ tỷ xuất chúng, võ thuật lại cao, nói không chừng có thể hỏi thăm được. Nhưng dọc đường đi, hỏi cô gái mặc y phục trắng người mang mùi thơm lạ lùng võ công lại cao siêu, đều không ai hay.
Lúc đi thuyền vượt qua sông Hề, một cô nương nhỏ lại gần nói: "Tôi từng nghe cha nhắc đến, người mang mùi thơm lạ lùng là đặc điểm của học trò phái Vô Hương, bọn họ biết chế hương nhất đấy, phàm là chỗ đi qua thì trăm hoa đua nở, nhưng rất nhiều năm trước phái Vô Hương đã biến mất rồi, nghe nói môn phái bị lửa thiêu sạch trơn, học trò đến một người cũng chẳng thấy."
Thẩm Trường Hành hơi mất mát, cô nương nhỏ nháy mắt một cái: "Người mà huynh hỏi thăm là người trong lòng của huynh à?"
Hắn nhìn mặt sông trong veo lấp lánh, bên bờ hoa rơi cuối xuân theo nước chảy xuống, xa xa văng vẳng tiếng ca của cô gái ngư dân, bờ bên kia đã thấy lượn lờ khói bếp nhà người, đây mới là hồng trần mà hắn sống, còn lúc ở cùng với nàng, hắn chỉ cảm thấy không phải nhân gian.
Lúc Thẩm Trường Hành xuống núi đã hái đóa hoa mộc hương đoan trang cầm ở trước mắt, cánh hoa gối lên nhau từ trắng dần vàng, giống như băng tuyết bao bọc nắng ấm: "Là cô nương tôi kính yêu."
Cái gọi là vừa gặp đã yêu, chẳng qua là lúc tôi chuẩn bị thích một người thì vừa hay nàng xuất hiện, thỏa mãn tất cả tưởng tượng của tôi đối với người trong lòng.
Bách Tửu yến của Kim Lăng là tập tục xưa, rất nhiều người trong giang hồ đều sẽ tới tham gia. Mấy ngày Thẩm Trường Hành làm quen được rất nhiều bằng hữu chung chí hướng, ngẫm lại thời gian ở sơn trang cô đơn chiếc bóng trước kia chỉ cảm thấy lãng phí.
Không ngờ người bạn chơi từ nhỏ là Đông Phương Thuần cũng chạy tới góp vui. Làm dược thánh, bên cạnh y bất cứ lúc nào cũng có một đám xum xoe vây quanh, y không thích kết giao với người khác, nhưng lúc thấy Thẩm Trường Hành lại cười tủm tỉm lại gần, giao một bình đan dược cho hắn.
"Huynh lần đầu rời nhà, giang hồ hiểm ác, đừng có tiếc, dùng hết rồi tôi lại luyện tiếp cho huynh." Thấy Thẩm Trường Hành gật đầu nhận lấy, còn nói: "Lần trước Càn Nguyên mà tôi đưa cho huynh huynh nên cất kỹ, đó chính là bảo bối đấy, chỉ cần huynh còn có một hơi thở thì nó có thể cứu được huynh."
Thẩm Trường Hành trầm ngâm, hơi ngượng ngùng: "Tôi đã dùng hết rồi."
"Cái gì?" Đông Phương Thuần nhảy dựng lên, khiến người chung quanh đều dỏng tai lắng nghe, y hạ giọng, "Huynh từng bị trọng thương rồi? Ai làm?"
"Không phải tôi, tôi đem nó cho một vị cô nương dùng rồi. Cô ấy vì cứu tôi mới bị trọng thương..."
Nói còn chưa dứt lời, thấy Đông Phương Thuần tức giận, tự giác ngậm miệng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thăm, "Huynh suốt ngày chạy ra ngoài, có từng nghe qua một vị cô nương y phục trắng người mang mùi thơm lạ lùng võ công cao cường hay chưa?"
Đông Phương Thuần hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Trường Hành xoay người chạy mất, hắn ù ù cạc cạc đứng tại chỗ, người nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ thấy Thẩm Trường Hành có quan hệ thân mật với dược thánh, bèn có ý nghĩ lấy lòng, nói: "Vị cô nương trong lời của Thẩm công tử, lại hơi giống đệ tử của cung Lăng Tiêu. Môn phái của họ đều mặc y phục trắng, tướng mạo xuất sắc, các cô nương thường thích chưng diện, mang theo túi hương trên người, có lẽ chính là mùi thơm lạ lùng mà công tử nói đấy."
Cuối cũng cũng nghe được tin tức tương đối đáng tin, Thẩm Trường Hành hỏi đường đến cung Lăng Tiêu, dự định ngày mai xuất phát ngay.
Khoảng chừng đến lúc hoàng hôn, hắn đang chống trên cửa sổ nhìn hương tuyết cầu (ảnh trong bài) đến đờ ra, Đông Phương Thuần đạp cửa vào, nói là có người chết bên bờ sông Hề, kéo hắn đi xem.
Máu tươi nhuộm đỏ cả cỏ lau bên bờ, người bị chết hai ngày trước hắn mới gặp ở Lạc thành, khoe khoang một quyển công pháp.
Người bên cạnh thảo luận: "Xem kiếm pháp này, khẳng định lại là nữ la sát làm!"
Tuy Thẩm Trường Hành chưa va chạm nhiều nhưng cũng có nghe qua danh tiếng của nữ la sát. Người người phải trừ diệt nữ ma đầu giết người đoạt bảo vật thủ đoạn độc ác, từng tàn sát sạch dân chúng vô tội cả một thành chỉ vì vài câu tranh cãi ấy. Nghe nói ngày đó thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông, trời giáng sấm sét, là ông trời cũng không nhìn nổi việc ác của ả, giáng sét tỏ vẻ cảnh cáo. Bởi vì trên mặt ả mang nửa tấm mặt nạ cáo bằng bạc, một nửa khuôn mặt giống bị hỏa thiêu hoàn toàn thay đổi, nhìn qua vô cùng đáng sợ, nên có danh hiệu nữ la sát.
Đông Phương Thuần thấy mặt Thẩm Trường Hành lộ vẻ không đành lòng: "Sao thế, đồng cảm với bọn họ à?"
Hắn trầm giọng: "Mạng người đáng quý, ả ta sao có thể coi thường như thế!"
"Cái gọi là đường giang hồ, khắp nơi bạc trắng xương. Thói đời dăm ba bữa lại có người chết, quen là ổn."
Xa xa mặt trời lặn chảy ánh vàng, mây dày nặng nước, mấy con hạc trắng giang rộng đôi cánh trắng tinh khổng lồ trên mặt sông, là sự tĩnh mịch độc lập ngoài mưa gió. Trước kia hắn ước ao kiếp sống giang hồ, bây giờ lại không biết mình có thể thực sự đối mặt với con đường giang hồ sắp tới hay chăng.
Đương nhiên cảm thán thì cảm thán, tiên nữ tỷ tỷ vẫn muốn tìm. Thẩm Trường Hành cáo biệt với Đông Phương Thuần chẳng mấy vui vẻ, nghe y gọi ở phía sau: "Huynh tìm được cô ta thì nhất định phải đưa cô ta tới gặp tôi đấy, tôi phải xem xem là tiểu yêu tinh nào mà lại dám câu hồn của huynh."
Thẩm Trường Hành phất tay một cái, áo bào xanh đen bị gió sớm phất một góc lên, trong gió truyền đến mùi thơm ngát của chiếc chuông gió tím.
Cung Lăng Tiêu tọa lạc ở dốc Lăng Tiêu, chỉ nhận nữ đệ tử tướng mạo xuất sắc, bởi vì đều có quan hệ thông gia với rất nhiều con em gia tộc nên địa vị trên giang hồ vẫn ổn định.
Chân núi có một con đường bậc thang đá xanh sặc sỡ, hai bên bậc thang nở đầy hoa đăng tiêu diễm lệ, giống như dệt thành gấm vóc phô bày đến tận chân trời, chỗ khói xanh mờ ảo có thể thấy tầng tầng lầu các dựa vào cột.
Hắn nghĩ sắp được nhìn thấy tiên nữ tỷ tỷ nên hơi kích động. Trước phải đi ba bước thì nay hai bước đã tới, trong giây lát đã đến trước cửa cung. Chỉ là hơi yên tĩnh quá mức, hắn nhìn xung quanh hồi lâu, phát hiện giữa sương mù giăng đầy trời xanh đột nhiên có khói bốc lên dày đặc, trong bụng không yên, bước nhanh về phía đó, tới gần liền ngửi thấy mùi khét của lửa cháy.
Một tòa lầu các xây dựa lưng vào vách núi đang bị lửa lớn nuốt chửng, vô số cô gái mặc y phục trắng ở trong lửa, chỗ đi qua máu chảy đầy đất, có thể tưởng tượng lúc trước tất có một hồi ác chiến. Hắn nhẫn nhịn cảm xúc không biết là phẫn nộ hay là sợ hãi run rẩy xuống đáy lòng, chỉ kịp kéo ra thi thể của một cô nương.
Áo trắng quần trắng, một gốc đăng tiêu diễm lệ nơi ống tay áo, quả nhiên là cách ăn mặc của tiên nữ tỷ tỷ hôm đó.
Đột nhiên một bóng người nhảy ra từ vách núi, dường như không ngờ lại có người lạ, nàng ta sửng sốt một lúc, lập tức điểm mũi chân nhảy xuống sườn núi. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vọt tới bên vách núi thì thấy bóng dáng ả như yến biến mất giữa sương mù nơi núi non.
Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng Thẩm Trường Hành đã thấy rõ mặt của ả. Một nửa là vết thương trải rộng, một nửa là mặt nạ cáo bằng bạc.
Hắn nằm ở vách đá, nước mắt rơi trong tiếng gào thét: "Nữ la sát! Ta nhất định sẽ giết ngươi để báo thù cho tiên nữ tỷ tỷ!"