“Nghe nói tiểu Cửu giành cô nương của ta giữ lại bên cạnh để sai khiến rồi? Khẩu vị của hai chúng ta quả là giống nhau.”
Hắn híp mắt nhìn vị nhị thúc đang ra vẻ đạo mạo, cười nhạt vài tiếng: “Chú Kiếm sơn trang tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái trên giang hồ, việc cưỡng đoạt dân nữ này về sau nhị thúc vẫn bớt làm thì tốt hơn.”
Diệp Phôi khó tin cười ra tiếng: “Ơ, hôm nay tiểu Cửu của chúng ta lại dạy ta làm người thế nào ư? Trên giang hồ này, không biết là tiếng tăm của Diệp Cửu con tệ hơn, hay là tiếng tăm của Diệp Phôi ta kém hơn đây?”
Diệp Cửu hình như suy nghĩ gì đó, lật kiếm qua lại ở trong tay: “Tôi làm việc khốn nạn quả thực không ít, nhưng lại dồng thời để lại ác danh lẫn uy danh. Bọn họ sợ kiếm trong tay tôi, kính sợ hơn là căm giận, nhưng không biết nhị thúc có bản lĩnh này của tôi không?”
Diệp Phôi lạnh mặt, hắn cười to vài tiếng, vác kiếm lên diễu võ dương oai, phất cỏ hòa tước (禾雀草)* hai bên rơi xuống, tay áo mang theo cánh hoa tung bay dọc đường, là dáng vẻ tuổi trẻ khinh cuồng.
* Tôi vẫn chưa tra được tên tiếng Việt của loài hoa này nên dùng tạm tiếng Hán Việt, đây là một loài cây leo hoa có hình dạng giống chim sẻ, hình minh họa ở phần bình luận nhé.
Hắn trở lại viện thì thấy Vệ Từ ngồi ngay ngắn suy nghĩ dưới tàng cây tử đằng, hoa tím rơi trên quần áo nàng, như thể người đẹp sinh ra từ giữa hoa tử đằng.
Nàng nhận lấy danh phận nha hoàn, nhưng Diệp Cửu không định để nàng làm những việc của nha hoàn. Hắn phát hiện cô nương này bình thường rất thú vị, có lúc lẳng lặng nhìn nàng suy nghĩ cả buổi chiều cũng không thấy chán.
Hắn đến bên cạnh ghế đá ngồi xuống, một tay chống cằm, một tay cầm chén trà lưu ly: “Ta bảo này, một tông lớn như Quy Nhất Tông, sao lại dạy cô ngồi suy nghĩ? Không dạy chút võ công môn phái sao?”
Vệ Từ mở mắt ra, vẫn là một giọng nói ôn hòa như vậy: “Tĩnh tâm mới biết vạn vật.”
Thật ra hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với cô gái nào, từ nhỏ không thích đọc sách thánh hiền, nhưng có một câu đẫu có nói ngược cũng hiểu rất rõ: Duy tiểu nhân cùng nữ tử nan dưỡng dã*. Từ đó kính nhi viễn chi với phụ nữ.
* Một câu của Khổng Tử trong sách Luận ngữ, nghĩa là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy. Kính nhi viễn chi: tôn kính nhưng không thể gần gũi.
Hắn nhìn Vệ Từ, cô gái dịu dàng như nước, tĩnh lặng như sen, lần đầu cảm thấy câu nói kia thật không đúng. Nàng cũng nhìn chằm chằm hắn, nhưng ánh mắt lại vĩnh viễn nằm trên khung sáo.
Giờ đã là tháng sáu, ve ngân không ngớt, Diệp Cửu đi đến khuya mới trở về, cởi quần áo ngâm mình trong nước ấm, lức Dung Chi khép cửa rời đi hắn đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Người tập võ giấc ngủ không sâu, chỉ cần có tiếng động nhỏ liền tỉnh lại, trăng sáng trên cao, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sau sáu phiến bình phong khép mở ánh lên bóng người mờ ảo.
Hắn lặng lẽ đứng dậy không một tiếng động, khoác cái áo mỏng, thanh hình nhanh như gió đã chuyển tới sau bình phong bắt lấy kẻ khả nghi.
Vệ Từ đang lén lút tìm kiếm trong quần áo của hắn, bị hắn bắt được, gương mặt đỏ rần.
Không cần nghĩ cũng biết nàng định làm cái gì
Diệp Cửu nghiến răng nghiến lợi, trở tay kéo nàng vào trong ngực, hung hãn nói bên tai nàng: “Lá gan của cô cũng lớn lắm, đến cả ăn cắp cũng dám làm.”
Nàng kề sát ngực hắn, mùi thơm vừa mới tắm xong phả vào mặt, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập mạnh của trái tim hắn, mặt đỏ tới mang tai, ra sức giãy dụa.
Diệp Cửu càng ôm chặt, nàng càng giãy dụa kịch liệt, hai người không ai nhường ai, đột nhiên, áo đơn trên người trượt xuống….
Vệ Từ phát hiện hắn buông lỏng tay, xoay người muốn chạy, bị Diệp Cửu gầm lên giận dữ.
“ Không được quay lại! Nhắm mắt vào!”
Vệ Từ rốt cuộc cũng nhận ra, che miệng kêu một tiếng, cắm đầu chạy ra khỏi cửa, để lại Diệp Cửu một mình trong phòng hận không thể giết người cho hả giận.
Hai người có một khoảng thời gian dài khó xử, mỗi khi Vệ Từ thấy hắn đều đỏ mặt, khiếng mọi người cho là giữa bọn lọ đã xảy ra gì đó, thầm nghĩ Cửu thiếu gia rốt cuộc đã hồi tâm muốn thành thân rồi.
Diệp Cửu vô cùng tức giận, mỗi ngày trong sơn trang đều nhận được ánh mắt ái muội của mọi người, hắn thậm chí giận dỗi bảo Vệ Từ rời đi. Vệ Từ yêu cầu rất đơn giản, huynh giao khung sáo ra thì tôi sẽ đi ngay.
Đương nhiên là không thể, hắn cảm thấy người phụ nữ này thật là phiền chết đi được.
Hắn nằm trên nóc nhà nhìn mây trắng bay, nghe thấy phía dưới có tiếng bước chân. Nơi này là tiểu viện mẫu thân cư ngụ lúc còn sống, người bình thường sẽ không đến đây, hắn giấu mình trong bóng cây, thấy Diệp Phôi mang một người lại đây, ngữ điệu rất cung kính.
Người nọ mặc quần áo đen, bên hông đeo một tấm lệnh bài màu vàng óng. Ba năm trước hắn ở kinh đô đã từng thấy tấm lệnh bài kia, là lệnh bài Giám Sát Sử của triều đình.
Không ngờ Diệp Phôi lại cấu kết với triều đình.
Hắn cảm thấy việc này quá lớn, không ở trong phạm vi mình có thể giải quyết, lập tức tìm trang chủ hiện tại, đại ca hắn Diệp Lê, báo cáo việc này.
Diệp Lê phản ứng rất bình thản, hắn vỗ vỗ vai Diệp Cửu, thành khẩn nói: “Việc này đệ đừng động vào, đại ca sẽ tự xử lý.”
Từ nhỏ đến lớn, tai họa lớn nhỏ mà hắn gây ra đều do đại ca giải quyết, nên hắn rất tín nhiệm đại ca, vì thế liền vứt việc này ra sau đầu tiếp tục ung dung tự tại.
Tháng bảy Tết Khất Xảo*, Diệp Cửu đang muốn xuống núi vui vẻ thì Vệ Từ tới tìm hắn, lắp bắp rằng bản thân nàng cũng muốn xuống đi dạo. Diệp Cửu ngỏng đầu, vẻ mặt thách thức.
“Không đưa.”
* tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
Nàng mím môi không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt dịu dàng như nước nhìn hắn, ngón tay kéo chéo áo của hắn, giống như bé gái xin kẹo của hắn lúc nhỏ.
Hắn hừ một tiếng: “Theo sát ta, đi lạc bổn thiếu gia sẽ không chịu trách nhiệm đi tìm đâu.”
Vệ Từ vui vẻ gật đầu.
Trên đường người đến người đi, đỉnh đầu đọi đèn treo cao, như màn đêm đầy sao chiếu rọi, tiếng rao hàng và tiếng cười nói liên tiếp đầy trong tai, cây liễu bên bờ sông là nơi các đôi tình lữ định chung thân với nhau.
Diệp Cửu lưng vác trọng kiếm, phía sau là Vệ Từ đang nhắm mắt theo đuôi, nhưng cũng khó thoát khỏi cảnh người người chen chúc, đến lúc Diệp Cửu quay đầu đã không thấy bóng dáng Vệ Từ đâu nữa.
Trong lòng mắng thật phiền phức nhưng lập tức tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng tìm thấy nàng ở sạp hoa đăng cuối phố, bị một đám người quây quanh, người đàn ông cầm đầu cầm một chiếc hoa đăng Hằng Nga chơi trăng đang nói gì đó với nàng.
Diệp Cửu bước nhanh đến gần, nghe thấy người đàn ông nói với nàng: “Nếu cô không đoán ra câu đố đèn này, đêm nay phải hầu gia sung sướng một phen.”
Nàng mím môi, dựa sát vào xe hàng, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng đáy mắt chứa sự hoảng sợ. Diệp Cửu vác trọng kiếm lên chậm rãi tới gần, giọng nói vẫn cứ cà lơ phất phơ nhưng lại để lộ sự tức giận không thể coi thường.
“Hả? Bổn thiếu gia thật muốn nhìn xem xem, ngươi muốn sung sướng một phen như thế nào?"
Người đàn ông kia thấy hắn liền lui về phía sau, Diệp Cửu bảo vệ Vệ Từ ở sau người, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm người đàn ông, nhưng lời lại nói với nàng: “Ngay cả võ công phòng thân mà Quy Nhất Tông cũng không dạy cô sao? Chỉ biết lườm người khác, có thể lườm chết người khác sao!”
Chuyện kết thúc sau khi người đàn ông kia bị cắt một chân. Hắn nắm chặt tay nàng xuyên qua đám người, Vệ Từ thử giãy ra vài lần vẫn không được, thấp giọng lẩm bẩm: “Nắm đau tôi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi buông lỏng tay, đưa lưng về phía nàng: “Đi theo bổn thiếu gia lâu như vậy, ngay cả một chiêu nửa thức cũng chưa từng học được, nếu về sau lại bị người ta bắt nạt, xem cô xử lí như thế nào.”
Lại nghe Vệ Từ kêu lên một tiếng: “Bên kia đang cháy.”
Hắn quay đầu lại, thấy nơi xa ánh lửa cháy sáng ngút trời là hướng của sơn trang. Trong lòng thoáng hiện lên bất an, hắn ôm Vệ Từ vào ngực, mũi chân điểm nhẹ biến mất trong trời đêm.
Càng đến gần càng ngửi thấy mùi khét từ cây cối, kiến trúc bị tiêu hủy, sắc mặt Diệp Cửu tối sầm lại, để Vệ Từ ở lại chân núi, bản thân xông lên. Cả một Chú Kiếm sơn trang lớn vậy giờ đây đã ngập trong biển lửa, quảng trường cho các đệ tử thường ngày luyện kiếm giờ đây nhuỗm đầy máu tươi, một đám người mặc áo đen sắp thi thể tahnhf đống ném vào trong biển lửa.
Lúc phát hiện ánh mắt Diệp Cửu lộ ra sát ý, giọng kẻ cầm đầu khàn khàn: “Còn một con cá lọt lưới, xử lý nốt đi.”
Dứt lời, vô số người áo đen lũ lượt tới, Diệp Cửu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, đã nâng kiếm đối địch.
Mất rồi. Mất cả rồi.
Hắn xoay người né đao, một cước đá ngất đối thủ. Ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc ánh lửa. Đó là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, nhà của hắn, người thân của hắn, toàn bộ, mất hết rồi.
Tiếng gầm giận dữ vang vọng bầu trời, đau khổ tột cùng.
Hắn giết đỏ cả mắt, khuôn mặt chảy xuống không biệt là nước mắt hay là máu, nhưng dường như giết mãi không hết, càng ngày càng nhiều kẻ áo đen xông tới. Hắn không biết bọn chúng là ai, chỉ biết là bọn chúng giết người nhà hắn, là kẻ thù của hắn, hắn muốn giết sạch toàn bộ.
Cho đến kiệt sức.
Ngực bà lưng đều đã trúng đao, hắn phun ra một ngụm máu tươi, có người từ phía sau ôm lấy hắn.
Hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vệ Từ: “Diệp Cửu, chịu đựng mộ lát.”
Hắn bắt lấy tay Vệ Từ gần như gào thét: "Cô tới làm gì! Đi mau!”
Nàng lau vết máu khóe miệng hắn, trong mắt đầy vẻ đau lòng: “Bọn chúng lại đả thương huynh thành như vậy.”
Vệ Từ mà Diệp Cửu nhìn thấy trước mắt hình như không giống như trước, đang muốn nói gì đó thì thấy nàng chậm rãi đứng dậy, đáy mắt lóe lên sát ý, đôi tay kết làm một, môi đỏ khẽ động.
“Huynh luôn nói Quy Nhất Tông không dạy tôi võ công, thật ra không phải không dạy, mà là võ công của Quy Nhất tông không thể dễ dàng thi triển.”
Cuồng phong bắt đầu gào thét xung quanh, mái tóc đen của nàng tung bay, tiếng nói bị gió xé nát: “Quy Nhất Tông không luyện võ công, chỉ luyện huyễn thuật. Huyễn thuật một khi xuất ra, không còn nổi ngọn cỏ, bách thú phải lui, sinh linh phải chết.”
Đây là Vệ Từ mà hắn chưa từng thấy, lạnh như sương giá, giết chóc bốn phương.