Lưu Sênh cười đáp: "Bởi vì đoạn tình cảm chân thành thuần túy nhất từ miệng cô đã rửa sạch vẩn đục của nước." Ngón tay nàng khẽ điểm mặt nước, hỏi Bạch Sậu: "Cô muốn biết cái gì?"
Nàng không để ý cười cười: "Thực ra chỉ muốn hỏi thử, khi đó, hắn rốt cuộc nói cái gì thôi."
Mặt nước dập dềnh, hình ảnh chậm rãi hiện lên, dáng vẻ chàng trai trước khi chết lần nữa hiện lên, hắn liều mạng đâm trường thương vào ngực Tiêu Hà, rốt cục lưỡng bại câu thương, nhưng hắn nén thân thể chảy máu không ngừng, từng bước đi tới đình Phượng Hoàng, sắp chết cũng muốn chết ở nơi nàng thích. Nàng nhìn như không thèm để ý, nhưng đáy mắt lại tràn đầy bi thương, nắm thật chặt túi rượu, nghe thật lâu âm thanh chưa từng nghe thấy.
"Cuối cùng cô cũng để ý đến tôi một lần, tôi rất vui."
Sự kiên cường và thờ ơ giả tạo bấy lâu nay vào lúc này cuối cùng cũng sụp đổ, nàng có thể cảm giác được trái tim bị đập nát từng tấc từng tấc một, đau đến không chịu nổi. Nàng nói câu cảm tạ với Lưu Sênh, lảo đảo chạy vội ra ngoài, ngay cả túi rượu cũng không cầm theo.
Lưu Sênh nhìn cô gái biến mất giữa rừng trúc, khẽ thở dài một tiếng, nhìn về phía chén trà vẫn còn có hình ảnh hiện lên.
Là lúc nàng còn nhỏ, ôn dịch lan khắp thôn trang, nàng không nhiễm bệnh, nhưng lại bị giam chung một chỗ với những người bị bệnh, người chung quanh từng kẻ chết đi, nàng ôm chặt đầu gối ngồi ở một xó, mau chóng đói đến ngất đi.
Sau này huyện lệnh hạ lệnh thiêu hủy thôn trang này, nàng kéo thân thể nhỏ bò ra ngoài, kêu cứu cách cái cửa sổ. Nhưng không ai để ý đến nàng, bọn họ ôm củi gỗ che khuất cửa sổ, che lấp mất hi vọng cuối cùng của nàng.
Sau đó nàng nghe thấy giọng nói trong trẻo: "Bên trong còn có một cô bé còn sống, tôi đã nghe thấy cô bé kêu cứu mạng."
Nàng đã sắp mất đi ý thức, phục trên mặt đất nghe giọng nói kia đôi co với huyện lệnh, cuối cùng huyện lệnh phái người vào cứu nàng ra ngoài. Nàng đã sắp bất tỉnh, vẫn cố chấp mở mắt ra muốn nhìn xme là ai cứu nàng, nhưng chỉ nhìn thấy một ngọc bội chạm rỗng màu lam, khắc một con sói tuyết đặc biệt.
Sau này nàng theo ăn mày đi xin cơm, một hôm có chàng trai áo đen xông tới, nàng liếc mắt đã nhận ra miếng ngọc bội kia, nhận ra hắn. Chàng trai nói hắn bị gia tộc đuổi đi, sau này phải bắt đầu lưu lạc.
Nàng nắm tay hắn, cam đoan: "Tôi sẽ cùng người lưu lạc."
Sau này ngọc bội bị rơi vỡ trong một lần chém giết, nàng cũng không thấy Tiêu Hà đeo nữa. Cho tới nay, nàng tưởng Tiêu Hà cứu nàng, nàng trả tất cả toàn bộ tâm ý cho gã, nhưng trong năm tháng về sau bị hắn vô tình tổn thương đến mình đầy thương tích, tấm lòng cũng bị tiêu hao hầu như không còn. Mãi đến khi Yến Quân Bắc xuất hiện, nàng thích cậu bé hiền lành này, nhưng nàng không xứng với hắn.
Nàng không biết lúc nào mình sẽ chết đi, có thể mười năm sau, có thể ngày mai, còn Yến Quân Bắc có tương lai tốt nhất, nàng làm sao dám quấy rầy hắn.
Nhưng hình ảnh trong chén trà đem chân tướng tàn nhẫn hơn công bố từng chút một.
Chức đại tướng quân của Yến Phóng là kế thừa cha của ông ta, mà Yến Phóng là con vợ lẽ của Yến gia, tước vị đại tướng quân vốn không nên bị hắn đạt được, là hắn ám sát huynh trưởng của mình, tức đích tử của Yến gia.
Bấy giờ tất cả mũi dùi đều chỉ về phía Yến Phóng, nhưng mẹ của Tiêu Hà làm chứng cứ ngụy tạo cho ông ta, chứng minh đêm hôm đó ông ta chưa từng rời khỏi thanh lâu.
Người đàn bà bắt bí lấy cái thóp của Yến Phóng sinh ra Tiêu Hà, tiến vào Yến gia, theo sự lớn lên của Tiêu Hà, bà ta cũng dần dần không còn thỏa mãn địa vị thê thiếp. Yến Phóng có thể giết chết con trai trưởng, bà ta cũng có thể giết chết Yến Quân Bắc do chính thê sinh hạ.
Chuyện này rốt cục bị Yến Phóng phát hiện, hắn chán ghét ả đàn bà nham hiểm lòng tham không đáy này, dùng rượu độc giết bà at, thậm chí ngay cả đứa con trai Tiêu Hà hắn không thích này cũng không định bỏ qua cho.
Tiêu Hà nhận được tin tức bèn chạy ra ngoài, trước khi đi để cho an toàn đã trộm ngọc bội sói tuyết tượng trưng thân phận của Yến Quân Bắc, thành công chạy ra khỏi thành, cho đến khi gặp Bạch Sậu.
Hắn hết sức vui vẻ lợi dụng lòng báo ơn của nàng, dựa vào cả trí tuệ và thủ đoạn Tiêu Hà tiến vào Cửu Minh Đường, nhận được sự ưu ái của tiền Minh chủ, ngồi lên vị trí Minh chủ, bắt đầu trả thù Yến Phóng.
Còn Bạch Sậu không biết những điều này, nàng trả lầm toàn bộ tấm lòng rồi.
Lưu Sênh thu chén trà lại, tựa như đang cảm thán.
"Việc này cô không biết cũng tốt."