Trên suối vàng, dưới cầu Nại Hà, có con sông tên Vong Xuyên.
Nước sông Vong Xuyên rửa sạch thất tình lục dục của dương gian, tất cả linh hồn đều đi qua đó, tẩy sạch một đời rồi lên Nại Hà, thế nên nước sông vạn năm có màu đỏ đậm, là màu sắc của trái tim, cũng là vẩn đục từ trong thâm tâm con người.
Lưu Sênh đứng bên bờ sông, thưởng thức bình sứ ngọc trắng trên tay. Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi rót nước trong bình vào Vong Xuyên.
Bà lão trên cầu thấy cảnh này, hành lễ với Lưu Sênh: “Linh chủ, bây giờ nước sông đã trong hơn trước đây rất nhiều. có lẽ không lâu nữa sắc đỏ trong nước có thể trở về trong suốt. Linh chủ cũng không cần vì vậy mà vất vả nhọc lòng.”
Nàng để bình sứ vào trong tay áo: “Tôi tiến vào trần thế lắng nghe nhân gian đại ái, không hề cảm thấy vất vả.” Nghĩ ngợi một lát, khóe môi nở nụ cười nhạt, đáy mắt lại hiện lên sự thê lương, “Tôi đã nghe qua rất nhiều câu chuyện, gặp qua rất nhiều tình yêu nhưng vẫn mãi chẳng thể nào nhìn thấu được nó. Tình yêu trên đời dễ tổn thương người ta nhất song không một ai có thể tránh được.”
Hoa Bỉ Ngạn nở rộ dưới chân nàng, trong cả tầm mắt đỏ rực, chỉ có nàng áo trắng tao nhã. Cô gái yên lặng như thần linh, không ai có thể ngờ được nàng đã trải qua quá khứ với bao đau thương.
Lưu Sênh trở lại quán trà Vong Xuyên, chàng trai vác thanh kiếm nặng trên lưng hình như đã chờ rất lâu rồi, khuôn mặt tuấn tú đầy tiều tụy, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy Lưu Sênh, lập tức nhanh như làn gió tiến về phía nàng.
“Rốt cuộc tôi đã đợi được cô rồi! Mau nói cho tôi biết, Vệ Từ đang ở nơi nào!”
Hắn gấp gáp không chờ nổi, nhưng nàng vẫn không nhanh không chậm tránh hắn ra, đẩy cửa vào tiệm trà, hắn vô cùng lo lắng mà tiến vào theo, giọng nói lộ vẻ nóng nảy: “Cô là người câm à? Tôi đang hỏi cô đó!”
Lưu Sênh từ từ đánh giá hắn một lượt: “Công tử, cầu xin người khác không nên có thái độ như huynh.”
Hắn mím môi, góc cạnh trên mặt thể hiện sự cuồng ngạo quen thuộc bao năm, chỉ là bị hắn ép xuống: “Tôi cũng không phải đang cầu xin cô. Nghe người khác nói chỉ cần kể một câu chuyện là có thể đổi một ly trà từ chỗ ngươi. Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô, tôi không cần trà của cô, tôi chỉ muốn biết Vệ Từ ở đâu, chỉ một khắc tôi cũng không chờ nổi. Tôi dùng chuyện của mình, đổi lấy tung tích của Vệ Từ, đây là giao dịch, không phải đang cầu xin cô.”
Cho dù đã bước tới hoàn cảnh này, khí phách kiêu ngạo trong xương tủy cũng vẫn không muốn vứt bỏ, Lưu Sênh cảm thấy người này thực đáng yêu.
“Vậy phải xem chuyện của huynh có đáng để giao dịch hay không đã.”