-Chủ nhân, cứu cứu ta đi.
Ta cố nén cười, vỗ vỗ cái đầu to của nó nói :
-Tiểu kim, huynh đệ tốt của ta, đúng là ủy khuất cho ngươi rồi, ta cũng không thể quản nổi Mộc Tử a ! Ngươi tự cầu nguyện đi, hảo, thân vương và Thiểm Vân đại ca bọn họ đâu rồi ?
Tiểu nhu vừa cùng Mộc Tử trêu đùa tiểu kim vừa trả lời :
-Bọn họ đi rồi, bọn họ còn dặn ta rằng chuyện bên này đã thành công rồi nên họ về để thao luyện quân đội để ứng phó với yêu vương sau này, còn dặn nếu có chuyện gì hãy đến Tu Đạt vương quốc tìm bọn họ. Lão già kia cũng nói chủ nhân hãy hảo hảo chiếu cố nhi tử lão, là cái người hung ba ba đó.
Thân vương khẳng định rất nóng lòng a ! Ta thầm nghĩ trong lòng, sở dĩ thân vương rời đi nhanh như vậy có lẽ liên quan đến việc Ngải Hạ và Đạt Lộ lúc lâm trận lại trở mặt a ! Bởi vì bọn họ trở mặt khiến thân vương cũng rất khó xử. Bây giờ hòa đàm thành công rồi người Ngải Hạ và Đạt Lộ thấy bọn họ chắc chắn sẽ mất tự nhiên, đi cũng tốt .
Tiểu nhu nói thân vương dặn dò ta chiếu cố chắc là cho Chiến Hổ, ta mỉm cười nói :
-Ngươi nói chuyện cần phải cẩn thận một chút, nếu để Chiến Hổ đại ca nghe được ngươi gọi hắn là hung ba ba sợ rằng sẽ không tha cho ngươi dễ dàng đâu . Ha ha. Hảo, Mộc Tử, mọi người đừng làm khó tiểu kim nữa, chúng ta cũng trở về đi.
-Hảo a, hảo a !
Tiểu nhu nhảy lại phía ta, vừa tới gần liền biến trở lại thành một con hồ ly đáng yêu khinh xảo nhảy lên đứng trên vai ta. Mộc Tử cười hi hi, nhẹ nhàng nhảy xuống, khẽ xoa cái đầu to của tiểu kim nói :
-tiểu kim, ngươi sẽ không giận tỷ tỷ chứ.
Cái đầu tiểu kim liền lắc lắc :
-Đương nhiên, đương nhiên không rồi, chủ nhân, chúng ta sẽ đi đâu đây ?
Ta mỉm cười nói :
-Về đại doanh của ma thú liên quân đi, hai ngày sau cùng về chỗ căn cứ lần trước ngươi đã đến đó.
-Hảo, vậy mọi người đi lên đây.
Ta ôm lấy thân hình mềm mại của Mộc Tử khẽ nhún chân nhảy lên lưng của tiểu kim, cười dài một tiếng hô :
-Tiểu kim, chúng ta đi thôi .
Đôi cánh thật lớn của tiểu kim giang rộng ra mang theo ta và Mộc Tử phóng lên cao, hướng về phía đại doanh ma thú bay đi.
Ba ngày sau, chúng ta bắt đầu rời đi về căn cứ, sau khi hòa đàm, ta phát hiện thấy đệ nhất cấm vệ đoàn không hề có người nào tử vong hoặc bị trọng thương, số lượng người bị thương cũng chỉ có vài người mà thôi, xem ra đệ nhất cấm vệ đoàn của chúng ta thực lực quả bất phàm a ! Dù nhân số không nhiều lắm nhưng toàn bộ đều có thực lực của Quang Minh kỵ sĩ hoặc gần gần thế, cấm vệ đoàn chúng ta hoàn toàn có thể chống lại được đội quân mấy vạn người.
Lúc này, ta cũng không có để cho Khách Luân Đa cùng đi, có hắn đi theo ta và Mộc Tử khi ở một chỗ vẫn thấy mất tự nhiên.
Bởi vì đại bộ phận thành viên đều không thể phi hành lâu được nên chúng ta cùng đi bộ, dù thế tốc độ trở về của chúng ta vẫn phi thường nhanh, chỉ cần chưa đến 10 ngày đã có thể về đến vùng núi giao giữa ba tộc cũng là căn cứ của chúng ta.
-Ha ha, đã về đến nhà rồi, không biết mấy tháng nay ở nhà có thay đổi gì không.
Chính là Đông Nhật lên tiếng, mắt thấy đã gần về đến căn cứ của chúng ta nên tâm tình của mọi người đều rất thoải mái, dù sao chúng ta cũng là ca khúc khải hoàn thắng lợi mà về.
Hành Áo cười nói :
-Đương nhiên có thay đổi rồi, căn cứ của chúng ta cơ hồ cứ mười ngày đã thấy khác rồi, có lẽ huynh đệ của chúng ta đã có trên một vạn rồi mất .
Ta nhíu nhíu mày hỏi :
-Trong vùng núi này nơi có thể ở được thật sự không ít nhưng khi nhân số tăng lên quá đông thì chúng ta làm sao có thể cung ứng được đầy đủ lương thực và các loại vật tư được ? Dù sao bây giờ mọi người đều đang thiếu tiền, số tài vật ta mang đến lần trước nếu dụng hết thì nên làm cái gì bây giờ ?
http://4vn/forum/showthread.php?p=153050
Tu Ti gật gật đầu nói :
-Trường Cung nói rất có lý, dù sản vật trong núi rất phong phú cùng lương thực của chúng ta còn rất nhiều nhưng những vật tư tiêu hao cần phải đến mua ở ba vương quốc kia, nếu cứ tiếp tục như vậy, miệng ăn núi lở, sẽ có một ngày cạn kiệt .
Chiến Hổ lên tiếng :
-Vậy nên tiết kiệm một chút là được, chỉ cần có thể cầm cự đến lúc yêu vương xuất hiện là được, không phải sao ?
Ta lắc đầu phản đối :
-Không, như vậy tuyệt đối không được.
Nhìn thấy sự đồng ý của Mộc Tử ta khẽ gật đầu mỉm cười nói tiếp :
-Mộc Tử, muội hãy giải thích cho mọi người đi.
Mộc Tử dù sao cũng là công chúa của Ma tộc, dù đã ở chung với mọi người một thời gian dài nhưng ta vẫn nhận thấy mọi người như có một khoảng cách nhất định với nàng, cho nên ta muốn Mộc Tử thể hiện một chút để cho mọi người có thể tiếp nhận nàng, nàng cũng là một phần tử của chúng ta mà. Kỳ thật, nói về mưu lược thì từ nhỏ Mộc Tử đã được học tập rồi nên có lẽ còn cao hơn ta một bậc.
Mộc Tử nhìn ta mỉm cười nói :
-Trường Cung nói rất đúng, nếu cứ như vậy tuyệt đối không được, đầu tiên không nói đến việc vật tư của chúng ta có thể duy trì đến lúc yêu vương xuất hiện hay không, cũng không phải về việc chúng ta có thể chiến thắng yêu vương được hay không, cho dù việc đó là có thể thì mọi người có tính tới việc an trí những huynh đệ này của chúng ta như thế nào không ?
Lời nói của Mộc Tử nhất thời làm mọi người đều suy tư.
Chiến Hổ nói :
-Những người của thần chi thôn lạc thì hãy để mấy vị trưởng lão dẫn bọn họ trở về là được, chỉ có những người đầu nhập về với chúng ta là có chút phiền toái. Mà chúng ta lại không thể nói với bọn họ rằng, một khi nhiệm vụ hoàn thành họ sẽ bị giải tán.
Cao Đức nói :
-Vậy nên làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ chúng ta đi sang ba nước kia kiếm chút tiền phân phát cho bọn họ sao ? Những người này gia nhập với chúng ta đâu phải là vì kiếm tiền .
Hành Áo nói :
-Nếu không vì tiền, vậy cứ để cho bọn họ giải tán đi.
Mộc Tử lắc đầu phản đối :
-Không, như vậy không được, nói vậy lòng người sẽ hoang mang. Chúng ta phải tìm một lối đi đúng đắn nhất mới được. Như vừa rồi Cao Đức đại ca nói bọn họ đi theo chúng ta không phải vì tiền mà nguyên nhân chính là bởi thân phận sứ giả của thần của mọi người. Trước kia ta cũng từng nghe Trường Cung kể qua về thần chi thôn lạc, dù nhân số chúng ta bây giờ còn ít nhưng hoàn toàn có thể thành lập một mô hình thần chi thôn lạc ở đây. Công lực của tất cả mọi người ở đây đều không kém có thể nói là cao thủ, vậy chúng ta hãy thành lập một dong binh đoàn đi làm vài nhiệm vụ đơn giản để bù lại kinh phí sinh hoạt.