-Tại sao? Không có khả năng? Chẳng lẽ phụ vương không muốn ta sao?
Khoa Nhĩ - Lam Địch lắc đầu nói:
-Không, không phải, bệ hạ sở dĩ ban mệnh lệnh như vậy chắc là vì thân phận của hắn.
Hắn nhìn về phương hướng Trường Cung - Uy rời đi, rốt cục hoàn toàn hiểu được ý đồ của Thiên Phong.
-Thân phận của hắn? Thân phận của hắn là cái gì?
Khoa Nhĩ - Lam Địch nhìn về phía Phi Vũ, nói:
-Cơ hội đã qua không thể quay lại. Công chúa điện hạ, hắn là thần chi sứ giả người vẫn rất sùng bái, có thể một mình sử dụng cấm chú,quang chi tử Trường Cung - Uy, quang hệ ma đạo sư trẻ nhất của đại lục. Khe nứt khổng lồ phía sau chúng ta chính là do hắn và các bằng hữu tạo thành.
Sắc mặt Phi Vũ nhất thời trở nên trắng bệch, run giọng nói:
-Ngươi, ngươi nói bậy. Hắn xấu như vậy, sao lại là quang chi tử.
Khoa Nhĩ - Lam Địch cười khổ nói:
-Điện hạ, ta sẽ lừa người sao? Ta đã từng tận mắt thấy thực lực cường đại của hắn. Dung mạo của hắn bây giờ rất xấu, nhưng ta nghe nói, trước kia hắn là một thiếu niên anh tuấn, sở dĩ biến thành như vậy là bởi vì đối kháng với ma hoàng, ám nguyên tố xâm nhập thân thể hắn, hủ thực kinh mạch của hắn, nên biến thành như vậy.
-Không, Không thể nào. Ta, ta phải đi tìm hắn.
Nói, Phi Vũ xoay người đuổi theo hướng Trường Cung như điên.
Khoa Nhĩ - Lam Địch lắc đầu, thân thể chợt lóe lên, một chưởng nhẹ nhàng đặt trên cổ Phi Vũ, Phi Vũ thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất. đỡ lấy thân thể Phi Vũ, thở dài nói:
-Ánh mắt thế tục thật sự quan trọng vậy sao? Một người xấu xí thì đã sao? Công chúa điện hạ a! Người đã bỏ qua cơ hội tốt nhất của mình rồi.
Quang mang chợt lóe, chín đạo thân ảnh phóng lên cao, bay về phía Tư Đặc Luân pháo đài.
Bay trên trời cao, từng cơn gió mát thổi tới, ta cố ý triệt tiêu năng lượng hộ thể, để cho gió mát vuốt ve thân thể, những cơn gió thổi bay vạt áo ta, mái tóc dài của ta cũng tung bay, một cảm giác lạnh lẽo nhập vào cơ thể làm tinh thần ta phấn chấn hơn nhiều. Vô ý sờ sờ gương mặt bóng loáng của mình, cảm giác buồn bả trong lòng từ từ biến mất. Gương mặt xấu xí không phải lỗi của ta, nhưng ta cũng không thể dọa người được, sau này tuyệt đối không được bỏ mặt nạ ra, đỡ phải phát sinh tình huống như vậy nữa.
Trong lúc ta còn đang suy nghĩ, năng lượng của thánh kiếm ở ngực đột nhiên xao động, toàn thân ta chấn động, không khỏi đình trệ tại không trung. Năng lượng của thánh kiếm đang chảy tứ tán trong người ta, tràn ngập kinh mạch toàn thân ta, cảm giác thật thoải mái và ấm áp, trong sát na này, ta nhất thời quên đi tất cả những điều không hài lòng vừa rồi, hoàn toàn đắm chìm trong nguồn năng lượng của thánh kiếm cảm thấy như đang ở trong lòng mẫu thân.
Trong lúc tâm ta đang chìm đắm thì đột nhiên tỉnh lại, năng lượng của thánh kiếm ba động nhất định là bởi vì năng lượng của chiến thiên sứ quang thần Mễ Già Lặc đang ở vùng phụ cận. Thật tốt quá, không ngờ tìm thấy nó đơn giản như vậy.
http://4vn/forum/showthread.php?p=153098#post153098
Ta ngưng thần nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy phía trên cao nguyên của ma tộc có một cái khe hẹp, khe hẹp này ở sâu bên trong cao nguyên, xem ra, đây chính là Thiên Liệt hạp cốc. Ta khó lòng nén cảm giác mừng như điên, thúc giục năng lượng mênh mông trong cơ thể, thân thể giống như lưu tinh mang theo kim mang nhàn nhạt tiến về phía hạp cốc.
Khi ta bay đến trên cao nguyên, lập tức muốn đi vào hạp cốc, một cỗ năng lượng nhu hòa trong suốt đột nhiên ngăn trở thân thể ta, ta giống như miên hoa điểm tử bắn ngược ra không trung, nhưng không có thương tổn ta. Ta ổn định thân hình, không khỏi chết lặng, hiểu được đây là kết giới bảo vệ của Thiên Liệt hạp cốc, cũng giống như kết giới mà chư thần vương đã bày ra lúc chúng ta đi tìm thánh kiếm.
Ta suy nghĩ một chút, lại một lần nữa bay đến phía trên kết giới, nhắm mắt lại, đem toàn bộ ý thức hoàn toàn tập trung trên thánh kiếm trước ngực, tâm thần hoàn toàn dung nhập vào trong nguồn năng lượng ấm áp như hải dương, khe khẽ kêu gọi, không ngừng phát tin tức về phía kết giới.
Quang mang màu trắng từ cơ thể ta lộ ra, tiếp xúc với kết giới, kết giới lúc bắt đầu thì còn có chút bài xích, dần dần sự bài xích tiêu tán theo năng lượng thánh kiếm được ta không ngừng rót vào, ta dùng thân thể thử thăm dò di, phát hiện kết giới đã không còn bài xích ta, thân thể ở trong luồng năng lượng của thánh kiếm từ từ tiến vào hạp cốc.
Đi vào bên trong ta mới hiểu được sự cường đại của kết giới, kết giới dài đến hơn ba trượng. Bên trong kết giới, cho dù có năng lượng của thánh kiếm giúp đỡ, ta vẫn có cảm giác như đi trong bùn, chỉ có thể chậm rãi đi tới.
Rốt cục, tất cả áp lực hoàn toàn biến mất, thân thể ta nhẹ bỗng, toàn thân tiến vào một thế giới tràn ngập không khí thanh tân.
Đi vào hạp cốc, ta phát hiện cảnh tượng chung quanh bừng bừng sinh cơ, côn trùng kêu vang,tiếng chim hót có thể tùy ý nghe được, bên trong hạp cốc bị các loại thực vật che kín, tựa hồ như rất lâu đã không có sinh vật nào đến đây, đáy hạp cốc bộ căn bản không có đường, chỉ có những lá liễu xanh biếc và những tầng bụi gai rậm rạp, ta bắt buộc phải bay lên không trung.
Dựa vào công lực của ta hoàn toàn có thể tạo ra một con đường, nhưng mà ta không làm như vậy, bởi vì ta không muốn phá hư sự yên tĩnh và hào khí của nơi này.
Năng lượng thánh kiếm trong cơ thể vẫn không ngừng ba động, tuy không mãnh liệt hơn nhưng cũng không yếu đi, cảm giác này làm ta hơi khó chịu, ta nghĩ năng lượng còn sót lại của quang thần phải nằm sâu trong huyệt động mới đúng, nhưng nơi này bốn phía đều là các loại thực vật không có dấu vết gì của huyệt động.
Ta thúc giục ba viên kim cầu trong cơ thể, đẩy sáu giác quan của mình đến cực hạn, cảm thụ tất cả mọi thứ xung quanh, đồng thời lấy Tô Khắc Lạp Để pháp trượng ra, chậm rãi đưa năng lượng vào bên trong, một đạo kết giới phòng ngự rất rõ ràng có thể thấy được nhất thời xuất hiện chung quanh thân thể ta, giúp ta có thể nhìn thấy rõ bốn phía trong vòng một trượng, sau đó thúc giục năng lượng trong cơ thể bay đi tìm cẩn thận khắp các ngõ ngách trong hạp cốc.
Sinh cơ từ bốn phía truyền đến làm ta rất thoải mái, giống như mỗi gốc cây ngọn cỏ đều ẩn chứa năng lượng khổng lồ, nhưng ta đi tìm từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện được gì.
Ta phiêu phù ở giữa không trung, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp, ta vừa rồi đã đem toàn lực để tìm kiếm nhưng không có dấu hiệu gì, nếu như vậy cho dù ta có cố gắng hơn nữa sợ rằng cũng chỉ là vô ích.